Xe rẽ vào một con phố nhỏ. Mặt đường không rộng, hai bên trồng nhiều cây ngô đồng lâu năm, lá xanh xum xuê nối thành tán xanh biếc. Cỏ tươi dưới tàng cây kéo dài như một tấm thảm lớn tới tận cuối đường. Dọc con phố này nhà cửa không nhiều lắm, tất cả đều là những căn nhà lớn cũ kỹ. Thời gian mài rũa khiến tường nhà trở nên loang lổ, càng thêm lắng đọng vẻ phong trần theo năm tháng.
Xe taxi chạy đến trước một ngôi nhà, Chử Vân Hành liền kêu tài xế dừng lại.
“ Đến nhà anh rồi à?”. Triều Lộ nhìn ra ngoài cửa xe. Đây là một ngôi nhà ba tầng, mái lợp ngói đỏ, tường xi măng theo kiểu phương Tây, cửa chớp bằng gỗ màu đỏ và cửa nhà theo kiểu vòm cuốn cũng màu đỏ, lộ sự đơn giản nhưng khí thế. Trước cửa có một đám cỏ nhỏ trồng mấy cây cổ thụ. Lá xanh cùng với khung cửa sổ sơn đỏ thấp thoáng cạnh nhau đẹp vô cùng.
“ Đến rồi, xuống xe thôi”. Chử Vân Hành nhẹ nhàng bóp ngón tay cô, ôn nhu nói.
“ Đây là nhà anh à?”.
“ Ừ, nhưng bây giờ chỉ ở hai tầng trên, còn tầng dưới đã cho người khác thuê. Không phải vì tiền thuê nhà, chủ yếu là sau khi mẹ anh qua đời, ngôi nhà lớn như vậy chỉ có ba và anh sống, ông nghĩ như thế thì rộng quá nên để tầng dưới cho một họa sĩ thuê. Cậu ấy thường tuyển học trò để dạy vẽ, nhà có thêm người có thêm chút không khí”.
Triều Lộ thở mạnh, cô thực sự rất ngạc nhiên. Cô biết hoàn cảnh gia đình nhà họ Chử nhưng cô luôn nghĩ đây là một gia đình thanh quý. Bây giờ tận mắt nhìn thấy ngôi nhà, quả thực to hơn tưởng tượng của cô.
Triều Lộ đẩy xe lăn vào cửa taxi, Chử Vân Hành thanh toán tiền, động tác thuần thục di chuyển ngồi lên. Trước sân có một cái cổng sắt, cô đẩy anh tới bên cạnh chuông cửa. Vừa định nhấn chuông thì đã thấy một người đàn ông trong nhà đi ra. Tuổi xấp xỉ Chử Vân Hành, mặc áo T - shirt không rõ màu sắc, tóc hơi dài buộc gọn, phong cách rất nghệ sĩ.
“ Anh Chử đã về”. Người này vừa nói chuyện vừa kéo cửa.
“ Tiểu Tô, cảm ơn cậu đã ra mở cửa giúp tôi”. Chử Vân Hành ngửa đầu nhìn Triều Lộ, chỉ vào người đàn ông gọi là Tiểu Tô nói: “ Triều Lộ, đây là Tiểu Tô, cậu ấy ở dưới tầng 1 nhà chúng ta. Đây là Triều Lộ, bạn gái tôi”.
Triều Lộ cười gật đầu lễ phép: “ Xin chào”.
“ Ồ, xin chào, xin chào. Mời cô vào”. Tiểu Tô cất tiếng cười sang sảng, mang theo vẻ thích thú không kiềm chế được.
Triều Lộ theo Chử Vân Hành và Tiểu Tô vào trong nhà. Lối vào có một chiếc tủ âm tường màu đen, Chử Vân Hành chuyển động xe lăn, đẩy cửa tủ, lấy từ bên trong ra một chiếc nạng, cầm theo hai đôi dép, cùng Triều Lộ thay giày, hàn huyên vài câu với Tiểu Tô rồi đi lên cầu thang.
Mới đi được hai bậc, có người ở cầu thang tầng hai lên tiếng: “ Vân Hành, con về đấy à?”.
“ Ba, tai ba thính thật”. Chử Vân Hành vừa đi vừa nói.
Sàn cầu thang nhà này làm bằng gỗ, căn bản khi dẫm lên sẽ tạo ra tiếng vang hơn nền xi măng, Chử Vân Hành bước đi nghiêng ngả so với người bình thường, thêm nữa chiếc nạng phát ra tiếng động lớn. Thân là ba anh nên đối với thanh âm của con trai tự nhiên cũng nhạy cảm hơn hẳn. Căn phòng này vốn yên tĩnh như thế, nghe sao không nhận ra được?
Vì ngược sáng, Triều Lộ không nhìn rõ gương mặt ba Chử, chỉ nghe thấy tiếng cười của ông. Giọng của ông và Chử Vân Hành hơi giống nhau, nhẹ nhàng trấm thấp mà không mất đi cảm giác mềm mại ấm áp, nghe hoàn toàn không giống với giọng nói của một người lớn tuổi, tràn đầy thiện cảm. Cô nhất thời cảm giác không căng thẳng như trước khi mới bước vào cửa.
Nhưng sự thoải mái này chỉ kéo dài một lúc. Lên tới tầng hai, khi Triều Lộ giáp mặt với ba Chử ở khoảng cách gần, tâm trạng cô lại bắt đầu bất ổn, khẩn trương đến mức đứng ngây người nhìn về phía ông cười. May mà có Chử Vân Hành ở bên giới thiệu hai người với nhau: “ Ba, đây là Triều Lộ, là…con gái của dì Đổng. Triều Lộ, đây là ba anh”.
Ánh mắt ba Chử rơi xuống tay bọn họ. Mặt Triều Lộ đỏ bừng nhưng vẫn duy trì động tác vừa rồi, cầm tay trái của Chử Vân Hành không buông. Nụ cười trên mặt ba Chử càng thêm sâu: “ Triều Lộ à, đến đây, mau ngồi đi cháu”.
“ Vâng, bác Chử”. Triều Lộ đỡ Vân Hành ngồi lên ghế sa lông xong, chờ ba Chử cũng ngồi xuống, lúc ấy cô mới ngồi xuống theo.
“ Vân Hành, con dẫn Triều Lộ đến đây sao không nói trước với ba một tiếng. Ở đây không có người giúp việc, cái gì cũng chưa chuẩn bị”.
Chử Vân Hành mỉm cười: “ Ba à, hôm nay con mới quyết định dẫn Triều Lộ tới. Cô ấy cũng nói mình chưa chuẩn bị gì hết”.
Triều Lộ vội vàng tiếp lời: “ Bác Chử, cháu vội vàng tới đây, thật sự thất lễ”.
Chử Vân Hành cười, khóe môi dâng lên thành hình cung: “ Em thất lễ chỗ nào? Biết anh không tiện mua sắm nên trước khi tới đã mua rất nhiều đồ còn gì”. Anh vừa nói vừa quay lại nhìn ba: “ Ba, cô ấy nói, cô ấy sợ đến bây giờ nhà mình vẫn chưa tìm được người giúp việc vừa ý. Để bồi thường, cô ấy sẽ làm một bữa cơm thật ngon”.
Lại nói, nếu cô không trở thành bạn gái của Chử Vân Hành, mẹ cô không vì thân phận của con gái sẽ không có mặt mũi nào cố ý nghỉ việc, có lẽ sẽ còn tiếp tục làm công cho nhà họ Chử. Bà làm cho Chử gia đã nhiều năm, hai ba con nhà họ Chử đều đã quen được bà chăm sóc nên nhất thời chưa tìm được người giúp việc vừa ý cũng là lẽ tự nhiên. Mặc dù, cách hai ngày vẫn có người đến làm, nhưng rốt cục không chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ như bà Hạ Nhị Lan. Nghĩ tới đây, Triều Lộ có chút xấu hổ.
“ Hầy, con này, cô ấy lần đầu tiên đến nhà, chúng ta tiếp đãi không chu đáo còn chưa tính, sao lại làm phiền cô ấy vào bếp? Cũng chỉ có con mới nghĩ ra thôi. Thế này nhé, để ta ra ngoài mua ít thức ăn chín lát nữa quay về rồi ăn cơm”.
Triều Lộ vội ngăn: “ Bác Chử, cháu nấu ăn nhanh lắm. Bây giờ trưa rồi, bên ngoài rất nắng, bác đừng đi. Hơn nữa, anh Vân Hành…”. Nhận được ánh mắt âm thầm của Chử Vân Hành đưa tới, cô lập tức hiểu ý ngừng lại, đem lời định nói: “ anh ấy mới đau dạ dày, ăn đồ nấu sẵn không tốt” nuốt xuống.
Chử Vân Hành không nhanh không chậm nói tiếp: “ Ba, con không thích ăn đồ nấu sẵn. Hơn nữa, ăn nhiều thực phẩm chín cũng không tốt. Trước đây, khi không có dì, hai người đàn ông chúng ta không có cách nào khác mới phải ăn bên ngoài. Con biết, thật ra ba không thích ăn như thế. Hiếm có ngày như hôm nay, thức ăn đều đã chuẩn bị sẵn, đầu bếp cũng không phải người ngoài. Ba, người hà tất phải khách khí với tiểu bối. Triều Lộ, em nói xem có đúng không?”.
Triều Lộ nhấc túi thức ăn trên sàn nhà lên: “ Anh Vân Hành nói đúng đấy. Bác Chử, nhà bếp ở đâu ạ? Cháu sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ”.
“ À, nhà bếp dưới tầng một. Để bác dẫn cháu đi”. Ba Chử tươi cười đứng lên định dẫn Triều Lộ xuống lầu.
“ Ba, để con đi cùng cô ấy”. Chử Vân Hành đứng lên, chống nạng đi tới.
Triều Lộ thấy vậy liền dừng lại: “ Anh đi theo làm gì?”.
“ Giúp một tay”.
“ Con không thấy mệt thì giúp Triều Lộ một tay cũng được”. Ba Chử nét mặt yên tâm: “ Triều Lộ, cháu đừng đau lòng cho nó. Con trai bác một mình bên nước ngoài tự chăm sóc bản thân rất tốt, có gì thì cứ để nó làm, không cần phải khách sáo đâu”.
Trong lòng Triều Lộ biết, ba Chử trá hình khoe khả năng của con trai. Là ba, tất nhiên ông không muốn con mình bị người khác xem thường. Cô đương nhiên cũng biết Chử Vân Hành có năng lực tự gánh vác – Đó là một trong những nguyên nhân khiến trước đây cô bị anh hấp dẫn. Sau này, cô có thể tưởng tượng ra trên người anh ẩn chứa sự kiên trì tuyệt vời, năng lực ấy đủ để người khác phải vỗ tay tán thưởng. Cô yêu anh vì điểm đó, cũng vì điểm ấy mà cô càng thấy đau lòng hơn.
Ba Chử tuy nói vậy nhưng vừa vào bếp, Triều Lộ lại thấy không cam lòng trước vẻ mệt mỏi của Chử Vân Hành. Mắt cô thấy anh đau dạ dày cả đêm, gần sáng một lần nữa cơ thể lại bị co giật, tối qua chất lượng giấc ngủ của anh nhất định không tốt. Nhìn kỹ gương mặt anh lúc này rất nhợt nhạt. Cô xót còn không kịp sao nỡ để anh yếu ớt nhờ nọ nhờ kia. Chử Vân Hành vài lần chủ động nói muốn giúp cô nhưng đều bị cô từ chối. Chử Vân Hành cười bảo: “ Em có nghe người ta nói đàn ông không nên được nuông chiều quá. Em phải cẩn thận không làm hư anh, đến lúc ấy người vất vả sẽ chính là em”.
Triều Lộ đứng bên cạnh gọt vỏ khoai liếc mắt nhìn anh, ánh mắt ngập tràn ý cười: “ Vâng vâng vâng, số mệnh thiếu gia của anh là trời sinh, còn em xin nhận mình là nha hoàn”.
Chử Vân Hành vin luôn ý đó: “ Xem ra em có số làm thiếu phu nhân”.
Triều Lộ nghiêm túc nói: “ Vân Hành, em không nghĩ anh lại là người giàu có”.
“ Gia cảnh của anh chỉ gọi là chấp nhận được thôi”.
“ Chấp nhận được? Tuy em không hiểu gì về các loại bất động sản nhưng ngôi nhà này kẻ có tiền chưa chắc đã mua nổi. Giá cả của nó so với khu nhà cao cấp còn đắt hơn nhiều”.
Chử Vân Hành không cho là đúng: “ Căn nhà này do ông nội anh để lại, bố mẹ và anh chỉ là người gìn giữ cái đã có mà thôi”. Anh cúi đầu cười: “ Chẳng qua từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng để tâm đến việc sử dụng tiền bạc, điều này thực sự may mắn”.
Triều Lộ dùng ngón tay chấm lên mũi anh, nói đùa: “ May quá, bố mẹ không nuông chiều đến mức làm hư anh, anh vẫn là một thanh niên đáng yêu đầy hứa hẹn”.
“ Nuông chiều? Em không biết đấy, từ bé đến lớn, ba mẹ rất nghiêm khắc với anh. Hồi nhỏ, anh cũng bị mắng rất thê thảm”. Chử Vân Hành buông tay khỏi nạng, mỉm cười giơ tay lên khoa trương làm động tác gạt lệ.
Triều Lộ không tin hỏi: “ Thảm như thế nào?”
“ Yêu cầu chắc chắn là thành tích hàng năm phải nằm trong tốp ba của lớp. Ngoài ra thì đàn dương cầm, hội họa, toán học, tiếng Anh cũng không được kém. Mãi đến khi vào trung học anh mới được buông lỏng quản lý”.
“Như vậy mà không bị tàn phá thành một con mọt sách quả không dễ”. Triều Lộ tươi cười xoa xoa dái tai của anh.
“ Lại còn không? Chẳng qua khi lớn hơn một chút anh đã hiểu ra nỗi vất vả của họ. Những thứ ấy mặc dù anh không hoàn toàn muốn học nhưng vẫn cắn răng kiên trì, sau đó thấy cũng hay, không hẳn là thích nhưng cũng không thấy ghét, từ đó có thể tìm ra một chút hứng thú”.
“ Vân Hành, tính cách của anh thật tốt”. Triều Lộ chân thành khen ngợi. Có lẽ, tính cách của anh từ nhỏ tới lớn đã như vậy nên mới có thể giúp anh bước ra khỏi cuộc sống khiếm khuyết mù mịt đen tối.
“ Em chưa từng thấy anh khi có tâm trạng cực đoan”. Trong mắt anh hiện lên nỗi đau thầm kín: “ Đừng nghĩ anh quá tốt, anh đã từng gây tổn thương cho rất nhiều người, bao gồm cả người thân của anh”.
“ Nhất định anh không phải cố ý”.
“ Có một số việc anh thực sự không chủ ý nhưng một số chuyện là do anh cố ý…”. Anh thì thầm.
Triều Lộ nhẹ nhàng ngắt lời anh: “ Tất cả qua rồi, em không muốn nghe nữa”. Cô suy nghĩ rồi nói: “ Vân Hành, em yêu anh nhưng anh đừng lo lắng, em sẽ không nghĩ anh là thánh thần, em thích anh sống như một con người có cảm xúc thăng trầm mà không phải tưởng tượng ra sự tồn tại của anh là một người hoàn mỹ”.
“ Triều Lộ, nếu em vẫn là học sinh, quả thực anh muốn thuyết phục em ghi danh vào khoa triết, em rất có tố chất đấy”.
Triều Lộ cười láu cá: “ Thầy Chử, mặc dù là học sinh ngoài biên chế, sau này có thể may mắn được thầy chỉ giáo không?”.
Chử Vân Hành khiêu khích: “ À há, anh sẽ ‘ngày đêm chỉ giáo’”.
Triều Lộ phùng mồm làm bộ tức giận: “ Anh anh anh – thật là thô bỉ”.
Chử Vân Hành đáp: “ Là em nghĩ sai rồi. Ai mới là người thô bỉ? Anh nói ngày đêm làm cho em ' hồng tụ thêm hương' (1)cùng nhau đọc sách mà, khụ khụ”.