Ăn uống xong, mọi người rủ nhau đi KTV ca hát. Phòng hát được đặt ngay trên tầng cao nhất của tòa nhà. Triều Lộ hơi mệt nhưng cô đành bất đắc dĩ nhìn Nhược Chi hào hứng. Triều Lộ biết, Nhược Chi rất thích hát hò. Cô hơi khó xử khi thấy thời gian đã không còn sớm. Nhược Chi có nói chờ đến lúc tan tiệc sẽ lái xe đưa cô về nhà nên cô không muốn làm cô ấy mất hứng.
Đám người tràn vào phòng karaoke, rất nhanh tự tìm lấy thú vui: người ca hát, người chơi đố số, còn có một đám tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện trời đất. Nhược Chi đang mải cầm mic nên không để ý đến Triều Lộ, Triều Lộ cũng không muốn làm phiền sự hào hứng của cô ấy, một mình ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra chơi điện tử. Trong gian phòng mờ mờ ảo ảo, cô tựa người vào chiếc sô pha mềm mại, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại xem một lúc lâu, mí mắt chẳng mấy chốc đánh nhau.
Cô là người đặc biệt, vì mệt mỏi nên mặc dù tiếng nói chuyện xung quanh ồn ào cô vẫn có thể ngủ như thường. Tối thứ sáu lại là ngày cô dễ đi vào giấc ngủ nhất, tích tụ mệt mỏi của cả tuần đã dễ dàng kéo cô vào mộng đẹp. Hôm nay cũng vậy, mới đầu cô còn nghe thấy tiếng nhạc đệm và giọng hát thoải mái của đám bạn cả trai lẫn gái cùng tiếng reo hò cổ vũ và thanh âm của xúc xắc đung đưa, bên cạnh đó là tiếng chuyện trò xì xào bàn tán. Sau đó dường như chỉ còn mình cô tiến vào một cái hang vắng vẻ không người. Mơ hồ nghĩ đến đó cô bỗng thấy toàn thân run lạnh, theo bản năng cô bất giác nằm co người.
Về sau, cô cảm thấy có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng như tấm vải phủ kín lên người. Cô không còn thấy lạnh, ngược lại, cảm giác đặc biệt thoải mái. Tấm vải vì thế mà được cô quấn cho chặt hơn, che kín lên tận cổ.
…
“ Triều Lộ, Triều Lộ”.
Thoáng cái Triều Lộ bị ai đó gọi dậy, ánh mắt vẫn còn đang mờ mịt: “ Nhược Chi à? Phải về rồi sao?”. Cô đưa tay dụi mắt, chiếc áo khoác nam từ trên vai trượt xuống, vạt áo kéo dài xuống thảm.
Cô vội vàng giữ lấy chiếc áo để tránh không cho nó rơi hẳn xuống đất. Ngủ một giấc say nên đầu óc của cô vẫn còn trống rỗng, không kịp nghĩ xem đây là áo của ai và vì sao lại được khoác lên người mình. Cho đến khi Phương Uẩn Châu giơ tay muốn lấy lại chiếc áo thì cô mới bừng tỉnh.
“ Cảm ơn”. Cô đặt chiếc áo lên tay anh.
“ Em đúng là dễ ngủ thật, điều này vẫn không có gì thay đổi”. Phương Uẩn Châu nhẹ nhàng nói.
Triều Lộ thản nhiên trả lời: “ Chuyện như vậy có thay đổi hay không chẳng có gì quan trọng”.
“ Triều Lộ, cậu không hát bài gì à? Mới có mười phút mà cậu đã chạy biến đâu mất. Mình nhìn lại, hóa ra cậu đã ngủ say như chết”. Nhược Chi nhìn cô nháy mắt nói xen vào.
Triều Lộ hiểu ý không đứng cạnh Phương Uẩn Châu nữa mà đi ra đứng cạnh máy hát.
Âm nhạc vang lên, là nhạc nền của bài “ Đáp án”. Đây là bài hát cũ do chiếc đầu đĩa tự bật. Triều Lộ có một thời gian hay hát bài này nên cô tiện tay cầm luôn chiếc mic. Lời bài hát vô cùng đơn giản, quanh đi quẩn lại chỉ có hai câu, bởi vậy mà Triều Lộ không cần nhìn phụ đề cũng có thể hát. Cô cầm míc, nhắm mắt cất giọng:
“ Sao trên trời vì sao lại giống như đám người chen chúc
Mọi người trên mặt đất sao lại xa cách như những vì sao sáng kia"
Giọng hát của cô trong trẻo, giản đơn mà ý nhị, phù hợp với kiểu ca từ nỉ non chất vấn. Loáng một cái, tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.
Triều Lộ buông mic nhìn quanh. Uẩn Châu không biết đã đứng sau cô từ khi nào. Cô nhìn vào ánh mắt phức tạp của anh sau đó đi thẳng ra chiếc bàn nhỏ đặt ở góc tường để lấy túi, chuẩn bị đợi lát nữa việc hát hò kết thúc là có thể đi về.
“ Ồ, Đổng Triều Lộ hát thật không tệ, vậy mà trước đây mình lại không biết. Nhưng cậu làm cho các bạn buồn hẳn đi đấy. Hát cái gì mà xa cách với chả không xa cách, đa sầu đa cảm quá đi thôi ”. Anh chàng nam sinh vừa nói vừa đi đến bên chiếc đầu đĩa nhấn nút mấy cái: “ Mình đề nghị chúng ta hát chung một bài, hát xong thì giải tán, lần sau gặp lại. Mọi người thấy thế nào?”.
Triều Lộ đặt túi xuống, cởi cúc áo khoác, ngồi lại lên ghế, nói: “ Có nhiều bài mới không phải ai cũng biết. Cậu chọn bài nào mà ai cũng thích ấy”.
Phương Uẩn Châu đột nhiên mở miệng: “ Lâu rồi mình toàn nghe nhạc trẻ, hay là bọn mình hát bài nhạc xưa đi”.
“ Nhạc xưa? Nhạc xưa đúng không? Được, để mình chọn”. Anh chàng kia nói.
Cuối cùng, quả nhiên là một bài hát cũ – bài “ Bằng hữu” của Chu Hoa Kiện. Người thì gào thét đến khàn cả giọng, người thì hát sai tông, cũng có người say mê chuyên chú, giọng hát khá nghẹn ngào. Sau khi chia tiền thanh toán, mọi người đi thang máy xuống tầng để giải tán.
Chẳng mấy chốc xuống đến tầng một, Uẩn Châu đứng bên cạnh Triều Lộ dáng điệu như che chở, anh nhỏ giọng nói với Nhược Chi: “ Nhờ em đưa Triều Lộ về nhà nhé”.
“ Uẩn Châu, cậu đến đây bằng gì vậy?”. Câu hỏi này là của Tiêu Mông.
“ Mình đi taxi tới”. Phương Uẩn Châu trả lời. “ Mình mới về được mấy ngày nên chưa kịp mua xe”.
“ Để mình chở cậu về. Đừng khách sáo nhé, dù sao thì bọn mình cũng là hàng xóm, hoàn toàn tiện đường mà”. Lời này là thật, nếu không Tiêu Mông và Uẩn Châu đã không thể chạm mặt nhau.
Uẩn Châu không từ chối, hào phóng nhận thành ý của Tiêu Mông khiến đám bạn học hay trêu chọc phải nhăn nhó làm mặt quỷ. Tiêu Mông và Uẩn Châu vờ như không thấy và cũng không ý kiến gì thêm.
Nhược Chi quan sát nhìn Triều Lộ, nét mặt cô từ đầu đến cuối không lộ ra vẻ gì khác thường.
“ Mình thật sự không biết anh ấy sẽ đến”. Trong lúc lái xe, Nhược Chi lên tiếng.
“ Mình và bạn học lâu ngày không gặp đều đã tới cả. Anh ấy có đến cũng không lấy gì làm lạ. Trên thế giới này có chuyện gì là không thể xảy ra, mình hoàn toàn không thấy bất ngờ”.
Nhược Chi không biết làm sao đành chuyển hướng để câu chuyện trở nên vui vẻ, thoáng một cái mặt mày bỗng hớn hở: “ A, cậu nói rất chuẩn. Chuyện đời đúng thật khó nói. Cậu nhìn xem, Lưu Kiều ngày xưa là cô gái thông minh, hiền thục vậy mà bây giờ thì sao? Hôn nhân của cô ấy không được như ý, cuộc sống lại vô cùng khó khăn. Hôm nay gặp lại, thấy tính tình cô ấy trở nên nóng nảy, ăn nói sỗ sàng. Lúc thanh toán, cô ấy còn xem lại menu như sợ người khác tính nhầm tiền. Đúng là không thể nhận ra. Còn Dư Tiếu Nhiễm nữa, trước kia cô ta cậy nhà có tiền có của, không thèm liếc mắt nhìn ai, bây giờ đâu dám đánh giá coi thường mình. Đã thế cô ta còn khoe khoang nói tự mình mới thành lập nhà trẻ tư nhân, rồi bảo nhà trẻ công lập không được tốt bằng? Cô ta giả mù sa mưa khuyên mình thế này: Nhược Chi à, tiết kiệm tiền học của con làm gì, sao lại không cho nó đi học trường tư? Lạ thật đấy – Tại sao cô ta lại biết mình tiết kiệm tiền, lại còn biết con mình không học trường tư?
Triều Lộ trả lời: “ Cậu nhạy cảm quá rồi. Có khi cô ấy chỉ muốn khoe khoang cuộc sống của mình chứ không có ý xỉ vả gì cậu đâu”.
Giọng Nhược Chi trở nên lạnh nhạt: “ Khoe thì cứ khoe, xỉ nhục mình để làm gì chứ? Người khác mình không nói, cô ta từng coi thường, giễu cợt mình thế nào cậu đều biết cả. Trước kia cô ta gọi cậu ra sao, cậu không quên đấy chứ? Rõ ràng cô ta cố ý mà. Mình cũng là người chẳng ra gì, cùng lắm chỉ hơi khoe khoang chút thôi. Mình không vô duyên vô cớ đi chế nhạo người khác, không lấy việc dẫm đạp lên đầu người khác làm trò vui, trừ khi ai đó trêu chọc mình trước, lòng dạ mình hẹp hòi, nhất định sẽ mang thù”.
Thật ra trong lòng Triều Lộ cũng nghĩ những suy đoán của Nhược Chi về Tiếu Nhiễm không phải không có lý. Chỉ vì cô đã trải qua rồi nên không muốn quan tâm. Chẳng qua cô không muốn thừa nhận và cũng không muốn làm thương tổn Nhược Chi. Cô đã sớm luyện tập xong việc biến mình thành kiểu người tường đồng vách sắt.
“ Được rồi, cậu cũng đã gắng hết sức, không hề thua kém chút nào đâu”. Triều Lộ cười nói. Cô nhớ lại lúc Nhược Chi nói với Tiếu Nhiễm, khí thế và giọng nói không chút kém cạnh. Nhược Chi lúc đó có nhẹ nhàng hỏi Tiếu Nhiễm một câu: “ Mình ở nhà khá lâu nên không biết rõ giá cả thị trường. Con gái cậu đi nhà trẻ hết bao nhiêu tiền một tháng?”
Tiếu Nhiễm chân mày cau lại, đáp: “ Tổng cộng hết 1500 tệ một tháng”.
Vẻ mặt Nhược Chi vô cùng kinh ngac: “ Sao cơ? Một ngàn rưỡi? Sao lại có trường tư thục nào mà rẻ như vậy? Cục cưng nhà mình đi trẻ một tháng hết ba nghìn đây này. So sánh ba nghìn và một nghìn rưỡi, ai cũng biết, rốt cuộc ở đâu mới là tốt hơn”.
Nét mặt Dư Tiếu Nhiễm thoáng chốc đỏ lựng.
Xe rẽ vào một khu chung cư kiểu cũ. Triều Lộ đợi Nhược Chi dừng xe nói để tự mình vào trong. Nhược Chi cũng không kiên nhẫn, khu chung cư này không thể so với những khu nhà kiểu mới, con đường bên trong uốn lượn quanh co, không thuận tiện để tìm chỗ đỗ. Trước khi Triều Lộ mở cửa, Nhược Chi gọi giật cô lại.
“ Triều Lộ, mình trộm nhìn thấy Uẩn Châu vẫn còn tình cảm với cậu. Nếu có cơ hội thì đừng ngại mà nắm chặt lấy”.
Triều Lộ sửng sốt mất vài giây sau đó mới mở cửa xe đi xuống.
“ Với mình thì đã không còn tình cảm gì nữa”. Cô nói rồi bước xuống xe: “ Thôi cậu về đi”.
Ánh đèn hắt xuống tàng cây tạo thành những mảnh vỡ, gió mạnh khiến cây cối đung đưa nghiêng ngả. Triều Lộ nắm chặt áo khoác, bước nhanh vào trong.