Tháng năm trong núi trôi qua mau lẹ, thời gian mấy tháng chơi đùa thoáng cái đã hết. Dưới sự thúc giục của Liên Nhạc và Liên Tâm, ngày về nhà đã bị lên lịch.
Trở về với cuộc sống xô bồ, tất nhiên chuyện phiền lòng mệt mỏi sẽ lại tới. Nhưng Thập Cửu rất chờ mong xã hội loài người mà người lớn trong tộc từng kể, tuy Liên Vũ lưu luyến, nhưng cũng đành thuận theo chờ mong của Thập Cửu, định ra ngày về với trợ lý.
Ngày ra về, dựa theo dặn dò của Liên Vũ, trợ lý tới thôn một chuyến trước, đưa lễ lạt cho từng nhà để báo đáp sự chăm nom mấy tháng qua của họ, sau đó mới lái xe lên biệt viện trên sườn núi, vào nhà hỗ trợ thu dọn hành trang.
Lúc tới đây Liên Vũ mang theo một chiếc em trai, lúc quay về mang theo một nhóc hồ ly, cộng thêm một đống đồ tuỳ thân của nhóc hồ ly.
Sau khi trợ lý mở va li ra, đặt trong phòng Liên Vũ, đang muốn xắn tay áo, đã bị Thập Cửu đoạt mất công việc, thấy Liên Vũ ngầm đồng ý bèn ra cửa nhìn Thập Cửu lượn qua lượn lại trong phòng.
Thập Cửu gập một cái quần đùi bỏ vào va li.
Trợ lý đụng cùi chỏ vào Liên Vũ bên cạnh, hỏi khẽ: “Vũ ca, dẫn cậu ấy về thật à?”
Ánh mắt Liên Vũ đuổi theo Thập Cửu, hỏi lại: “Không thì sao?”
Thập Cửu xếp gọn một xấp tranh mỏng bỏ vào va li.
Trợ lý nói: “Vậy đưa cậu ấy đến chỗ nào được? Đưa đến viện mồ côi của Liên tổng? Lớn từng này chắc không ai nhận nuôi đâu nhỉ?”
“Tôi nuôi.”
Trợ lý không rõ quan hệ của Liên Vũ và Thập Cửu, vẫn cho rằng lần nọ hắn nói nuôi cậu ấy với mình là nói giỡn, tức thì sửng sốt: “Nuôi thật á hả? Vậy coi là em trai anh hay là con trai? Con trai không hay lắm. Ông bố độc thân không dễ tìm đối tượng đâu, với cả tuổi tác hai người cũng xấp xỉ nhau, không thích hợp.” Trợ lý lắc đầu, cảm thấy bất khả thi vô cùng, bèn chọn con đường khác: “Vẫn phù hợp làm em trai hơn. Vậy theo con đường công khai minh bạch hả? Nhỡ đâu tương lai cậu ấy vong ân phụ nghĩa, tạo thành hào môn ân oán thì phải làm sao?”
Thập Cửu nhét cái gối ôm mình thích nhất vào va li.
Liên Vũ vốn đang ôm tay tựa vào tường, nghe vậy thái dương nảy lên, quay đầu nhìn trợ lý đang tính toán như thật, ngoài cười trong không cười, nói: “Trong đầu cậu toàn là thứ dở hơi gì thế?”
“Gì?” Trợ lý oan uổng, “Vũ ca, cái này đều là tôi lo nghĩ cho anh mà. Con nuôi tranh quyền đoạt thế các thứ các thứ trong tiểu thuyết có ít đâu? Lỡ như…
Thập Cửu xuyên qua giữa hai “thủ môn”, ruỳnh ruỳnh ruỳnh chạy xuống lầu, Liên Vũ ngửa ra sau nhìn mãi cho đến khi không thấy bóng dáng Thập Cửu nữa mới nói: “Không có lỡ như. Tôi nuôi làm vợ.”
“Nuôi làm vợ thế tài sản trước hôn nhân tính thế nào? Bây giờ trên mạng ngày nào cũng có người sợ đám cưới bé quá nên —— Nuôi làm cái gì cơ???” Trợ lý nghi ngờ mình nghe lầm.
Liên Vũ khoát tay chặn qua loa, quay người ra khỏi phòng xuống lầu, đi được một nửa, Thập Cửu lo lắng chạy từ bên ngoài vào nhà, nhìn thấy hắn là nhào tới.
Liên Vũ thuận tay tiếp được cậu, hỏi: “Sao thế?”
Thập Cửu cau mày, nói: “Không lấy xích đu xuống được!”
“Xích đu mà em cũng muốn mang đi?”
“Ừa!” Thập Cửu nói: “Xích đu, cái bàn, cái ghế sô pha còn cả cái giường nữa…”
“Ngừng. Những thứ đó không thể mang đi.”
“Vì sao!!!”
“Không mang nổi, cũng không cần thiết, đến nhà anh em sẽ có cái mới.”
Thập Cửu u oán: “Nhưng em thích những thứ này. Chúng ta làm ở trên…”
Liên Vũ vung tay bưng kín miệng cậu, nói: “Những chuyện này không thể tuỳ tiện nói bên ngoài, nhớ kỹ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Cửu bị bàn tay Liên Vũ che quá nửa, mí mắt hơi cụp xuống, mất mát gật gật đầu.
Liên Vũ nâng cằm cậu lên hôn một cái, dụ dỗ: “Không sao, những thứ này để ở đây rồi sau này chúng ta sẽ còn quay lại. Đến nhà anh em sẽ có giường mới, bàn mới, có cả xích đu nữa. Anh cam đoan, em cũng sẽ thích thôi.”
Bàn tay che miệng Thập Cửu lỏng ra, Thập Cửu nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, vẫn hơi khổ sở, ôm lấy Liên Vũ chôn đầu vào ngực Liên Vũ.
Trợ lý đứng ở góc cua giữa tầng một và tầng hai, phanh không kịp bị nhét đầy một mồm cám chó, biểu tình chuyển từ hoang mang thành kinh ngạc —— Đây là anh sếp động một tí là núi lửa phun trào mà cậu ta quen biết ư? Sao lên núi ở mấy tháng đã cong vắt rồi?
Cậu ta lặng lẽ véo mu bàn tay mình một cái, đau đến shhh một tiếng, kinh ngạc đã chuyển thành bừng tỉnh —— Chẳng trách, chẳng trách không cho cậu ta điều tra nữa, hoá ra là có sắp xếp cả!
Cuối cùng là ngọn lửa bà tám bốc lên hừng hực, còn có một tẹo lên án không dễ phát hiện —— Cầm thú quá nha sếp. Nhóc con người ta đã trưởng thành chưa đấy?!
Liên Vũ dỗ Thập Cửu xong, quay đầu lại đã nhìn thấy trợ lý đang bày ra vẻ mặt biến ảo khó lường như táo bón, bèn đá đá cái ghế trước người.
Xoảng một tiếng, tư duy thoát cương như cây xấu hổ bị chạm vào, phắt cái rụt về, trợ lý giật mình hoàn hồn, vội hỏi: “Sao thế Vũ ca?”
Liên Vũ ghét bỏ nói: “Năng lực nhìn nhận để đâu rồi? Không thấy bọn tôi đang bận à? Đi dọn va li đi!”
“Ò! Ò!”
Đây là chê mình chướng mắt đấy mà, trợ lý vội vàng lách mình biến mất trên cầu thang, quay lên phòng vừa suy nghĩ tình tiết có khả năng xảy ra, vừa lanh lẹ thu dọn ổn thoả va li, chuyển từ trên lầu ra xe bên ngoài.
Liên Vũ tự tay đóng cửa sổ trong phòng, bước qua con đường lót đá xanh, đứng ngoài cổng nhìn một vòng sân nhà đã ở gần ba tháng —— Ánh nắng cuối hè vừa đủ, cây cổ thụ trổ nốt đợt mầm xanh cuối cùng, đối lập với căn nhà đứng lặng im, và hang hồ ly cách hai cái xích đu đang lắc lư không xa. Bóng râm chập chờn dưới cửa hiên, như một bức tranh phong cảnh yên tĩnh sâu thẳm.
“Vũ ca, xong chưa?” Trợ lý ngồi bên ghế lái, đỡ trần xe hỏi.
“Rồi.”
Liên Vũ lên tiếng, kéo Thập Cửu ra ngoài sân, trước tiên là đóng một tầng hàng rào sắt trước, lập tức sân nhà bị chia cắt thành mười mấy ô đều đặn, sau đó đóng chặt cổng sắt.
Khe hở dần dần khép kín, bóng dáng Liên Tâm và Thập Cửu trong sân xuất hiện rồi lại biến mất như tua nhanh, vang lên một tiếng coong ——
Mùa hè đã qua, tất cả kết thúc.
Liên Vũ mở cửa xe giúp Thập Cửu, ngồi ở ghế sau dính chặt vào Thập Cửu.
Xe nổ máy, chạy theo con đường núi quanh co màu xanh đen xuống dưới núi, chạy khỏi thôn xóm.
Thập Cửu bám vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Gió hất tung tóc trên trán của cậu, hai lỗ tai nhọn hoắt hứng gió nhô ra lại xoạch cái thu vào.
Cậu nhảy cẫng lên nắm lấy tay Liên Vũ. Liên Vũ chồm người qua cắn vành tai của cậu một cái, mở to mắt quan sát bên ngoài. Ruộng đồng ngoài cửa sổ biến thành những căn nhà thấp, lại từ ranh giới nào đó bắt đầu biến thành những toà nhà cao tầng san sát.
Đây chính là thế giới loài người đó!
Thập Cửu không kịp nhìn ngắm, quả thực không biết nên dõi mắt theo toà nhà cao tầng phía xa hay chiếc xe vừa chạy qua mới phải, quay cuồng choáng váng một trận ngả ra sau đập vào ngực Liên Vũ.
“Không có tiền đồ.”
Liên Vũ dở khóc dở cười, kéo nhóc hồ ly bất ngờ gặp được vào đầu mùa hạ này vào trong ngực.
Sau này Thập Cửu vẫn bị choáng, có điều đó là câu chuyện xưa cũ của mùa thu rồi.
Hết chương 30.