Number 9

Chương 4: Chương 4: 9 – Chương 3




Number 9

Tác giả: Live

12841054463786

03.

No.9 tỉnh.

Hắn xác định thời gian mình mất đi ý thức không quá một giờ đồng hồ.

Hắn đã không còn nằm lẫn trong đám thi thể lạnh lẽo ở bãi rác, nhưng đối với một binh lính tỉ mỉ cẩn thận, hoàn cảnh hỗn loạn cùng trong đống rác cũng không có gì khác biệt lớn.

Đây là một căn phòng thiết kế kì quái. Phòng cũng không cao, nhưng chiều ngang rất rộng rãi, trái phải đều có một loạt cửa sổ không tính là lớn nhưng cực kì gọn gàng, thoạt nhìn giống như một cabin trong tàu phi hành, bên trong chất đống đủ loại tạp vật loạn thất bát nháo, cũ nát nhưng nhìn qua cũng không hoàn toàn là không thể sử dụng.

Hắn hiện tại ngoài ý muốn nằm trên một chỗ rất mềm mại, là một băng ghế dựa rất lớn, hắn cũng không biết vì sao mặt ngoài ghế dựa bị bọc một tầng vải dày rất mềm.

Rồi hắn mới chú ý tới cổ tay mình bị hai cái xích kim loại khóa lại, bị cố định lên một cái giá trên đỉnh đầu, quần áo trên người đều bị cắt nát, chân bị thương cùng xương sườn thế nhưng đều băng vải quấn chặt, trên đùi còn được hai phiến gỗ nẹp chặt. Trong trại tập huấn, binh lính bị thương đều được đưa vào trong dung dịch dinh dưỡng, trong trại thái vô khuẩn này máy móc bác sĩ sẽ chuẩn xác tiến hành chữa trị mỗi mạch máu bị tổn thương, như vậy tốc độ khôi phục cực kì nhanh chóng. Hắn đoán loại này hẳn là dùng khoa học kĩ thuật của máy móc hoàn toàn thay thế bác sĩ nhân loại tiến hành phương pháp trị liệu.

“Khò… khò… khò……” No.9 nghe được có người ngáy thành tiếng ngay bên cạnh.

Hắn nghiên đầu, nhìn thấy ở một góc không xa, một thiếu niên phủ áo chòng màu xám cũ nát ôm đầu gối tựa vào góc tường ngủ gà ngủ gật, tuy rằng cái áo choàng không phù hợp kia cơ hồ đem thiếu niên phủ kín, nhưng hắn vẫn nhận ra, đây chính là cậu bé mặt đầy tàn nhang từng bị hắn một tay tóm được.

Có lẽ thằng nhóc này cực kì mẫn cảm, bị ánh mắt của hắn làm cho bừng tỉnh, tầm mắt lập tức đối diện No.9.

Cái loại giữa đống xác chết đột nhiên sống lại như No.9 khủng bố tới mức đem nó dọa sợ, hơn nữa còn là lúc đang buồn ngủ mơ mơ màng màng, tiểu tàn nhang lập tức hét rầm lên, vội chạy ra bên ngoài để trốn: “Cứu mạng a! Giết người a! Aaaaaaaaa…..”

Đối với loại phản ứng quá khích này, No.9 chỉ là yên lặng nhìn, cho đến khi tiểu gia hỏa kia không cẩn thận giẫm phải áo choàng quá dài “rầm rầm bùm bùm”—ngay tại cửa bổ nhào trực tiếp lăn ra ngoài, phỏng chừng bên ngoài còn có cầu thang, cho nên có tạp âm của trọng vật ngã lên ngã xuống bên ngoài.

“Oái….. Ai nha…….. Au ui – đau chết mất….” Tiểu tàn nhang bên ngoài rên rỉ. Qua một hồi, trên hành lang vang lên tiếng bước chân thật cẩn thận, một cái đầu nhỏ thò vào dáo dác nhìn xung quanh, thấy No.9 còn nằm tại chỗ, tay vẫn bị khóa chặt vào giá, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ không biết lão đại tìm đâu ra cái thứ này, thoạt nhìn rất đáng tin cậy nha….

“Jimmy, con mẹ nó mày ngồi ngốc ở chỗ này làm gì a?!”

Một cánh tay mạnh mẽ tón lấy cái cổ nho nhỏ của tiểu tàn nhang, đem cả người nó xách lên.

Ánh sáng từ hằng tinh xuyên qua cửa chiếu vào trong phòng bị thân ảnh của một người che hơn nửa, đôi chân dài sải bước đến trước mặt No.9, tóc sắc cam đỏ tựa như bị ánh sáng phủ lên một tầng sức sống, thiêu đốt tầm mắt như một ngọn liệt hỏa.

Người đem tiểu tàn nhang kéo vào là một thiếu niên vóc dáng khá cao, cậu mặc một cái áo may ô đen bó sát người, lồ lộ hiện ra bả vai cùng cánh tay rắn chắc, thân thể nảy nở không quá khác biệt giữa thiếu niên và người trưởng thành nhưng tuyệt đối là cường kiện hơn so với đồng bạn, khi cậu tháo mặt nạ bảo hộ cùng cởi áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh cực kì cá tính, lông mày xếch mang đầy vẻ trương dương nhuệ khí, con ngươi màu lam vốn nên nhu hòa nhưng bởi vì lệ khí không chút nào che dấu mà có vẻ lợi hại.

“Lão đại, người kia đã tỉnh!” Tiểu tàn nhang vội vàng hướng cậu báo cáo.

Người trẻ tuổi một tay đem tiểu tàn nhang gạt qua, sải bước đến bên cạnh sofa, hai tay áp chế nửa người trên của hắn, nghiền ngẫm đánh giá lão binh quân Liên minh bị khóa trên sofa.

Trên cổ cậu đeo một cây thập tự giá, No.9 hiện tại mới thấy rõ vật tượng trưng cho tôn giáo trong truyền thuyết, dù được làm thủ công thô ráp, nhưng vẫn có thể thấy trên thập tự giá là một người đàn ông vẻ mặt thống khổ, hai tay bị cố định hai bên. No.9 nhớ rõ trong một ít tư liệu quân sự có ghi lại dòng tôn giáo trên Địa cầu đã từ rất lâu, Liên minh ngân hà vũ trụ vì để thống trị tốt người dân, “phụng hành” chính là lý luận tôn giáo duy nhất, ngày nay các giáo đường trên tinh cầu đã trở thành di tích lịch sử được bảo tồn, chỉ có một ít tinh cầu cách xa còn tồn tại một ít tín chúng. Đối với binh lính như No.9 mà nói, hắn không cần tin tưởng bất luận cái gì, huống chi là một binh lính đã “chết”.

Người trẻ tuổi khóe miệng khơi lên một chút ý cười kiêu căng, dùng một loại ánh nhìn như thể con mồi bị sa bẫy đánh giá qua lại trên thân thể No.9, bị đánh đến gãy xương cùng ứ thanh do xuất huyết bên trong, còn những vết sẹo ngay dọc, người đàn ông tựa như một cái túi cũ được chắp vá chằng chịt.

Nhưng cứ cho là một lão già, không ngờ lại có một cơ thể khí phách hoàn mỹ như thế này. Cơ ngực hùng hậu rắn chắc, cơ lưng cùng tứ chi phảng phất như đúc ra vẻ kiên cường do luyện tập lâu dài, tất cả đều là thân thể nam tính thành thục. Tuy rằng cậu đối với chính mình rất tự tin, nhưng không thể không thừa nhận rằng, thân thể thiếu niên chưa nảy nở cùng người trưởng thành vẫn là kém hơn một chút.

Ánh mắt lại chạy tới bộ vị ở khố gian, nam tính hùng tráng trưởng thành màu sắc hơi thâm cùng bụi cỏ đen nhánh, làm cậu không nhìn được so sánh khố hạ đồng loại một chút, thiếu niên tuy không bằng nhưng khóe miệng kinh kỉnh cười khẩy, hừ, tính cái rắm a, chờ tôi lớn thêm một chút khẳng định là to hơn của chú!

Người trẻ tuổi không cam lòng mang theo ác ý rõ ràng với miệng vết thương ở bả vai bị điện giật của No.9:

“Này! Lão già, chú tỉnh a?”

Kì thật câu hỏi này là hoàn toàn dư thừa, cậu cũng không nghĩ đối phương sẽ trả lời, đặt mông ngồi vào sofa đối diện thoải mái dựa vào ghế, “Tôi không biết vì sao chú tới đây, nhưng kì thật chỗ này cũng không hoan nghênh người ngoài tới, đem chú trở về cũng chỉ vì không muốn thấy thêm một cái thi thể bốc mùi nha.”

Chân cậu duỗi dài ra, bắt chéo gác lên cái sofa dưới thân No.9, Jimmy chân chó lấy từ trong túi áo ra một hộp giấy rách tung tóe đựng hàng cấm của vũ trụ là loại thuốc lá trong quá khứ.

Đem thuốc lá kẹp tại giữa ngón trỏ cùng ngón giữa, tùy tay từ trong đám tạp vật lôi ra một cái súng lửa, dùng ngọn lửa mãnh liệt châm thuốc lá xong, cậu thuần thục hút một hơi phun ra một đám khói trắng, nhìn thoáng qua tiểu tàn nhang vẻ mặt nơm nớp lo sợ không dám tới gần dù đối phương đã không thể động đậy được, phiền toái nắm lấy mái tóc đỏ cam ngắn ngủn rối bù: “Mẹ nó, trừ bỏ tôi ra, bọn họ không ai dám thu lưu chú đâu, đều sợ không cẩn thận bị chú vặn gãy cổ. Thực phiền toái a, chú có muốn nhanh chết một chút hay không, tôi có thể trực tiếp đem chú cùng mấy cái thi thể kia chôn chung!!!”

Jimmy ở bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: “Lão đại, lời nói của anh như thế nếu bị nữ tu Emma nghe thấy, lão bà kia sẽ thuyết giáo anh một trận…..”

Người trẻ tuổi ngậm thuốc lá trực tiếp cứng đờ, ánh mắt hung ác liếc qua tiểu tàn nhang, làm Jimmy sợ sới mức rụt cổ lại, cả người cơ hồ muốn rụt hẳn vào trong áo khoác xám.

“Tao con mẹ nó đương nhiên biết! Tao tình nguyện đi đào quặng cũng không muốn nghe lão bà kia niệm thánh kinh!!” Cậu tức giận đạp sofa một cái, hung hăng trừng No.9 đang nằm trên đó, “Nghe tôi nói này, ông già! Nơi này là tinh cầu rác số 243, người trên tinh cầu này tất cả đều không chịu gia nhập Liên minh, tội phạm truy nã, người đào vong, còn có một ít phản quân Liên minh thất bại, đám ác ôn kia tuyệt đối sẽ không bắt tay với một tên cựu binh Liên minh.”

“Đúng vậy đúng vậy! Đều là một đám người không biết nói đạo lý!!!” Tiểu tàn nhang ra sức phụ họa.

“Coi chừng hắn cho kĩ!”

Sau khi ra lệnh, người trẻ tuổi đem hai tay đút vào túi quần, chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “A, đúng rồi, quên tự giới thiệu. Tôi kêu Sachs, là lão đại khu 28 này.”

Phụ trách trông coi hắn vẫn là tiểu tàn nhang, nhưng cái phòng sắt này hiển nhiên là của người trẻ tuổi thô bạo kêu Sachs kia, bởi vì đến buổi tối là tiểu tàn nhang rời đi, mà Shachss lại trở lại phòng sắt, đến nằm ở cái đệm cũ đặt tận trong cùng.

No.9 yên lặng quan sát thiếu niên tự xưng là lão đại này. Cậu mỗi sáng sớm đều ra ngoài, cơ hồ cho đến khi hằng tinh đi được một nửa quỹ đạo, đêm tối bão cát bắt đầu mạnh lên mới trở về ngủ một giấc. Thời điểm Sachs trở về đều có vẻ cực kì mệt mỏi, có khi khéo miệng hoặc thân thể mang một ít thương tích đánh nhau, có khi toàn thân lầy lội như nhảy vào đống bùn lăn vài lượt, cũng có lúc mang về vài cái máy móc nho nhỏ không biết tên, rồi không biết mệt mỏi đùa nghịch, nếu may mắn có thể khởi động nó một lần, như vậy đống tạp vật trong phòng lại tăng thêm mọt thành viên mới.

No.9 vẫn bị khóa trên sofa, hắn đối với việc chính mình có mặc quần áo hay không cũng không để ý, xấu hổ chưa bao giờ là một việc một danh binh cần quan tâm đến, nhưng tiểu tàn nhang mỗi ngày đền trông coi đại thúc có vẻ là không biết nên đem ánh mắt đặt chỗ nào, cho nên ngày hôm sau không biết khiếm từ nơi nào được một cái chăn bông cũ mèn phủ cho hắn.

Tiểu tàn nhàng cũng phụ trách mỗi ngày đổi thuốc cho No.9, bất quá đối với lực khôi phục cường hãn của no.9, nó vẫn tỏ vẻ bất mãn.

Nhìn cái chân đã bớt sưng, hơn nữa còn có thể bỏ nẹp gỗ, Jimmy cau cái mũi nhỏ đầy tàn nhang: “Chú làm sao lại lành nhanh như thế a?” Nó có chút oán giận trừng mắt liếc No.9 một cái, “Muốn phụ trách chú nhưng khó được như ý, không tôi lại phải cùng người khác tới bãi rác thu nhặt tài nguyên a.”

Nó là một cậu bé rất lắm chuyện, cho nên dù No.9 mỗi ngày đều không hé miệng nửa câu, vẫn có thể nghe nó lầm rầm mà nắm được không ít chuyện, “Khu 28 của chúng ta này là địa bàn cực kì tốt nha, bởi vì gần đường an toàn nên rất nhiều phi thuyền chở rác sẽ nhàn hạ trực tiếp đổ hàng hóa xuống đây, mấy tên ác ôn khu khác thường xuyên tới đây, nếu không có lão đại, nhóm người chúng ta sớm đã bị đuổi khỏi khu 28 rồi……”

Tài nguyên không nhiều lắm, cho nên tranh đoạt là tất nhiên .

Cũng liền khó trách Sachs mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang theo cái súng điện cải tạo phi pháp kia.

Tiểu tàn nhang sau khi chăm sóc tốt cho hắn, tựa hồ mới nghĩ ra một vấn đề cực kì nghiêm trọng: “A! Đúng rồi! Chú vẫn chưa nói cho tôi biết tên của chú nha! Không đúng, chú hình như……. Một câu cũng chưa mở miệng a~ Chẳng lẽ….. chú bị câm điếc?!”

Nó giống như phát hiện được một bí mật kinh thiên động địa, đứng lên hướng phía trong phòng hét to, “Lão đại! Lão đại! Em phát hiện chú ấy bị câm điếc!!!”

“Câm miệng! Jimmy! Có tin tao dùng kim của lão bà Emma đem miệng mi khâu lại hay không??????”

Mới rời khỏi giường nên Sachs tương đối giống một con bạo long rít lên, khiến tiểu tàn nhang sợ rới mức rụt cổ lại, phảng phất giống như đang tránh sóng xung kích.

No.9 đối với mấy loại uy hiếp này cảm thấy cực kì khó hiểu, mỗi khi tiểu tàn nhang làm ầm ĩ, người trẻ tuổi lại dùng phương pháp này uy hiếp, No.9 cũng chưa từng tiếp xúc qua cái loại vũ khí gọi là “kim” này, cho nên không thể hiểu được rốt cục nó đối với thân thể nhân loại có thể gây ra tổn thương đến trình độ này, nhưng mà theo hắn phỏng đoán, hẳn phải tương đối đáng sợ, nếu không thì tại sao mỗi lần vừa nhắc đến, đều khiến tiểu tàn nhang im miệng.

“Nhưng chú í không chịu nói tên nha…….” Tiểu tàn nhang tội nghiệp nói nhỏ.

Sachs đã bị đánh thức buông đôi chân thon dài ngồi bên mép đệm, gãi mái tóc rối bù, không kiên nhẫn hừ hừ: “Trên cánh tay ông chú không phải có chữ khắc lazer sao? Là No.9”

No.9 mí mắt giật giật, đối với cái tên này là phản xạ có điều kiện, đến nay vẫn còn bị ảnh hưởng, nhưng động tác này quá mức nhỏ, nên tiểu tàn nhang không để ý tới.

“A! Là vậy sao?” Tiểu tàn nhang đại khái bây giờ mới chú ý tới, cực hiếu kì săm soi con số trên cánh tay so với đùi nó còn to hơn, “Nhưng là gọi No.9 sao….. Thật kì quái nha!!!”

“Không gọi No.9?” Thiếu niên đứng dậy tìm thuốc lá, nhưng có vẻ tìm không thấy, lơ đãng trả lời, “Vậy gọi Cửu thúc đi….”

(*) Chú thích: Number 9 = No.9 = Cửu Hào, giờ bợn thụ gọi chú ý là Uncle 9 = Cửu thúc

______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.