06
Trời trong, nhưng người ở trên hành tinh phế thải 243 này lại không dám để da thịt của mình hưởng thụ ánh sáng cùng nhiệt lượng hằng tinh mang lại, bọn họ đem toàn bộ thân thể giấu trong trang phục bảo hộ nặng nề, cẩn thận đi lại trong núi rác trùng trùng điệp điệp.
Đã không còn mỹ phúc đi hầu hạ ông chú, tiểu tàn nhang không thể không mặc trang phục phòng hộ theo mọi người tiếp tục đến núi rác thu thập tài nguyên hữu dụng. Nó vụng trộm liếc nhìn lão đại.
Hôm nay tâm tình lão đại thoại nhìn không được tốt a. Sachs ngồi xổm trên một đống sắt, miệng ngậm điếu thuốc, mặt đất ở trước mặt cậu đầy những tàn thuốc, áo choàng đem nửa khuôn mặt chìm vào trong bóng tối, hoàn toàn trong bộ dáng chớ có lại gần.
Nhóm cư dân khu 28 đối với việc trong đống rác rưởi chồng chất như núi tìm được tài nguyên hữu dụng đều đã quen tay quen nghề, cũng không cần chỉ huy. Cho dù là một ít trẻ còn nhỏ tuổi, từ khi còn nhỏ đã được sống trong một thiên đường toàn rác thải, thì cũng sẽ hiểu được đâu là một vài loại náy móc thoạt nhìn còn hữu dụng.
“Lão đại, anh xem cái này còn có thể dùng không?”
Một đứa nhóc choai choai tìm được một đồ vật kim loại kỳ quái hình tròn chạy tới, trên mặt khắc 12 vạch, ở giữa có ba kim, nhưng thoạt nhìn thực sự rất cũ, kim đã sớm dừng lại, đứa nhóc cũng không biết thứ này rốt cục dùng làm gì, nhưng đối với nó, nhặt được một cái máy móc đầy đủ thế này đã là không tệ.
Sachs đưa tay nhận lấy thứ kia, lật trước xem sau một hồi, mới vặn một cái chốt kim loại ở phía sau, “két – két — két”, bánh răng bên trong phát ra tiếng ma sát, những cái kim đồng hồ già cỗi cũ nát kia cư nhiên bắt đầu “tích – tích” chuyển động!
Đứa nhóc cực vui mừng, nó đem cái máy đã được sửa lại cẩn thận bỏ vào trong cái túi to của mình, sợ sơ suất một chút sẽ hỏng. Sachs nhìn động tác của nó, tâm tình ngược lại càng trở nên không xong, “phi──” một tiếng phun điếu thuốc ra, cậu biết cái đó dùng làm gì, ít nhất cậu cũng từng xem qua sách ghi lại, đó là một thứ dùng để tính toán thời gian ở trên mẫu tinh lúc trước, gọi là đồng hồ.
Nhưng nó thì dùng làm gì? Trên hành tinh rác 243 này, hai hằng tinh khiến nơi này dường như không có đêm tối, thứ thời gian tiêu chuẩn ở đây chả có nghĩa lý gì.
Trẻ con nơi này hoàn toàn không biết ngoài bầu trời vàng đục xám xịt này, bên ngoài kia còn có màu xanh lanh, màu đỏ, thậm chí là màu đem kịt, mặt đất không chỉ là đất cát khô cằn, mà còn có những nguồn nước dồi dào bao trùm cả một khoảng đất, đồi núi không hề có sắt vụn rỉ sét, mà có những thực vật xanh tốt và bùn đất màu mỡ. Chờ khi bọn nó lớn lên, ánh mắt gặp bất cứ sự vật gì cũng tràn ngập hiếu kì cùng chờ mong kia rồi sẽ dần bị thế giới màu xám nơi đây đồng hóa, giống ánh mắt những người trưởng thành không thề có sinh cơ, những người mỗi ngày đều đi lục tìm trong đám phế thải bọn nhà giàu cảm thấy không cần hoặc dùng không tốt mà vứt bỏ, chỉ vì sống sót mà thôi.
“Về thôi.” Sachs đứng lên, khiêng cái gói linh kiện to đặt bên người lên.
Jimmy có chút không cam lòng đánh giá đống máy móc còn lại, hôm nay nó không thu hoạch được cái gì lớn: “Lão đại, không tìm thêm chút nữa đi? Những thứ kia đều là ngày đó đổ xuống cùng với ông chú, khu 15 cùng khu 17 bọn họ khẳng định là thèm đến chảy nước miếng!”
Chiến tranh tài nguyên, từ trước tới nay tại hành tinh này có những quy củ bất thành văn, đương nhiên cũng có một vài bộ phận không thích tuân theo quy củ này, bọn họ càng muốn đợi người khác tìm thấy tài nguyên hữu dụng rồi dùng vũ lực đoạt lấy, khu 28 bọn họ giống như một miếng thịt mỡ béo bở, chỉ sợ sớm đã được để mắt tới.
Nghe thấy tiểu tàn nhang nhắc tới No.9, Sachs lập tức đen mặt: “Cút! Không nhìn thấy đường chân trời phía Nam đã không còn rõ ràng rồi sao? Gió rất nhanh sẽ thổi tới đây, mà cũng không phải chỉ là bão cát, không đem mày cuốn lên trời chắc. Bằng không mày cho là vì sao đám tham lam khu 15, 17 kia lại buông tha cơ hội cướp đoạt tài nguyên?”
Jimmy cuống quýt trèo lên một số vị trí cao, quả nhiên thấy đường chân trời phía Nam đen sì một mảng, tựa như một đầu quái thú đáng sợ đang ngủ đông. Khu 28 cách nơi này không xa, còn trở về kịp, đại khái nếu là khu 15 và 17, chỉ sợ có đến mà không có về.
Thời tiết trên tinh cầu này biến hóa cực kì kịch liệt, một khắc trước có thể sóng yên biển lặng, nhưng ngay sau đó cả khu vực có thể bị vùi trong bão cát, tựa như Sachs đoán trước được như vậy, khi mọi người vừa mới xuống khỏi phi hành khí trở lại khu 28, một trời bão cát phô thiên cái địa gào thét đã bao trùm.
“Đáng chết, sớm biết vậy đã mang theo mặt nạ bảo hộ….” Trở lại địa bàn của mình, Sachs đem ba lô đầy ắp linh kiện tùy tay vứt trên mặt đất, không ngừng “phi – phi – phi” phun cát trong miệng ra, cát giắt trong hàm răng lạo xạo theo từng động tác khiến cậu cực kì không thoải mái, lại dùng sức cào cào đầu một vòng, cát rũ đầy sàn nhà. Bão cát bên ngoài quá lợi hại, khiến áo choàng cũng không thể che hết, cát theo khe hở rơi vào bên trong, cậu liền đen áo choàng rũ rũ, rũ được cũng khoảng cả cân cát.
Chờ cậu sửa sang xong, ngẩng đầu lên nhất thời sửng sốt.
Đi nhầm chỗ hả?
Tuy rằng không gian trên khoang thuyền cực kì lớn, nhưng toàn bộ khu 28 đều là chỗ cực hỗn loạn, cậu luôn bên trong đống tài nguyên bới ra những thứ không trọng yếu mà đến cư dân ở hành tinh rác rưởi này cũng lười liếc mắt tới, rồi mới mang về chỗ mình ở, tuy mỗi thứ cũng không hẳng sẽ hoạt động lại được như cái xe kia, nhưng đồ triệt để vô dụng cậu cũng không vứt bỏ, một số thứ nho nhỏ hữu dụng như điện thoại sẽ đưa cho nữ tu sĩ Emma hoặc một ít người cần, nhưng vẫn có rất nhiều thứ kì quái còn ở tại nơi này. Bảo cậu đi thu dọn là không có khả năng, nơi này một đống chỗ kia một xấp, càng xếp càng loạn.
Nhưng hiện tại cậu nhìn sàn nhà gọn gang trước mắt, quả thực là không nói nên lời!
Trên đường sẽ không đá trúng vài thứ linh kiện kim loại linh tinh nữa, các loại linh kiện hay máy móc đều được tập trung thành một chỗ có trật tự, thậm chí quần áo cũng được gấp xếp vuông vắn, cảm giác nơi này biến thành một chỗ trưng bày máy móc cũ chứ không phải ổ chó của cậu nữa….. Mà tại chỗ cậu cất thứ đáng giá nhất ── bộ sách giấy, cũng bị động qua, hành tinh rác rưởi có hoàn cảnh khô ráo ngoài ý muốn, khiến trang giấy cùng chữ ảnh in ấn trên đó đều có thể được bảo tồn, cậu từ một quyển tạp chí motocross toàn cầu thấy được hình dáng xe máy, nhìn ngắm và xem qua một ít sách liền hiểu được cấu tạo của loại phương tiên chuyên chở này, từ một quyển sách giáo khoa vật lý tiểu học đã biết tác dụng của đồng hồ, từ một tập tranh cho thiếu nhi rực rỡ nhiều màu sắc mới biết được bầu trời xanh trong cùng mặt đất xanh rì tươi mát, hay màu sông biển xanh thẳm.
Ai làm ? !
Nhưng ngay sau đó cậu liền hiểu được .
Vô luận là phát triển đến trạng thái gì, bản năng động vật của nhân loại đối với địa bàn đều cực kì mạnh mẽ, đặc biệt là giống đực, tuyệt đối sẽ không vui khi địa bàn của mình bị một giống đực khác xâm chiếm, mà thân là lão đại khu 28 cậu lại càng mất hứng khi nhà của chính mình bị một ông chú ở nhờ dọn đến sạch sẽ chỉnh tề!!
Ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị bạo phát, cửa cabin phía sau liền bị đẩy ra, hiển nhiên vận khí No.9 thực không tốt, trồi ra đúng trước cơn bão.
“Con mẹ nó thế này là sao hả?!”
Sachs không đợi phân trần, một cước tung người sút qua.
“Bụp!!” một tiếng, một cước kia đá vào vòm ngực cứng rắn của No.9, dưới cơn thịnh nộ một cước này cực kì mạnh, trực tiếp đem người đạp ngã về phía sau, trầm đục nện trên cánh của khoang thuyền.Thương tật lần trước chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Sachs không chút lưu tình đá một cước cực ngoan độc vào đúng miệng vết thương, nội tạng bị động vào khiến hắn một giây hít thở không thông.
Thân thể khôi ngô va chạm vào cánh cửa phi thuyền tạo ra thanh âm cực kì lớn, cơ hồ khiến cả cabin đều rung động, Sachs không nghĩ đối phương cứ như vậy ngạnh đỡ một cước của cậu, lực mình dùng có bao nhiên cậu đương nhiên biết rõ, lập tức nhíu mày: “Làm cái gì cậy, ông chú? Chú không ngốc đến nỗi lần này cũng không biết tránh? Ít nhất cũng phải đưa tay chắn lại ít lực chứ?”
Nhưng ngay sau đó cậu mới chú ý lần nổi giận này có bao nhiêu quá đáng, bởi vì No.9 một tay cầm hai cái cà mên bằng nhôm, một tầng một tầng pha biệt đựng thức ăn, mà tay kia thì cầm một bình nhiệt giữ ấm, bên trong chắc là đựng nước canh. Vừa rồi trúng một cước như vậy, đồ ăn cùng canh cư nhiên không bị đổ ra ngoài, No.9 bảo hộ rất tốt đống đồ đó.
Lần này đến phiên Sachs xấu hổ, tính tình cậu tuy rằng táo bạo, nhưng cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, đồ ăn này không cần phải nói cũng biết là của nữ tu sĩ Emma làm, lúc trước nếu giống hôm nay trở về muộn, Sachs sẽ không đi quấy rầy bà nghỉ ngơi, cơm chiều thì tùy tiện ăn cái gì gọi là có, hôm nay cư nhiên có người đem riêng cơm của cậu về….. Nhưng cậu cư nhiên còn đạp cho người một phát.
Nhưng mà No.9 cũng không nói gì, một cước kia đối với hắn mà nói nhiều nhất chỉ khiến hắn tạm dừng hô hấp trong một giây, đương nhiên đối với bính lính trong chiến đấu như thế là tương đối nguy hiểm, nhưng hiện tại không phải trên chiến trường, nhiệm vụ hắn nhận được là đem đồ ăn vận chuyển an toàn đến khoang thuyền, đưa cho Sachs, sau đó đối phương đem toàn bộ những thứ trong này ăn hết.
Thứ này trước khi giao tận tay Sachs tuyệt đối không thể có bất cứ tổn hại nào, bởi vậy hắn mới khống chế cơ thể không nâng tay ngăn cản công kích kia, dù sao thân thể hắn cũng đủ lực lượng để thừa nhận.
“Chú….” Sachs không biết giải thích thế nào, sắc mặt không tốt đặt mông ngồi trên ghế, “Chú đem đồ ăn để trên bàn.”
No.9 theo mệnh lệnh đem cà mên cùng bình giữ nhiệt để trên bàn, cũng mở ra, từng bước từng bước dọn tới trước mặt Sachs, rồi mới ngồi xuống đối diện cậu, hắn phải dựa theo phân phó của nữ tu sĩ Emma ở chỗ này xác nhận Sachs hoàn toàn ăn hết đống thức ăn này.
Sachs cũng đói bụng, cầm thìa cầm cà mên đưa lên miệng ăn ào ào.
No.9 nhớ tới mệnh lệnh quan trọng nhất trong hạng mục công việc được nữ tu sĩ Emma giao cho.
“Ăn chậm một chút. Cẩn thận nhai nuốt. Nếu không sẽ không tốt cho tiêu hóa.”
Sachs đang ăn lang thôn hổ yết nhất thời dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía No.9, sau một lúc lâu, mới nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Chú à, thì ra chú không câm điếc a?”
No.9 cảm thấy đây là một vấn đề có thể trả lời: “Không, trưởng quan.”
“Khụ khụ khụ ──” Sachs trực tiếp sặc, suýt nữa ho đến rút gân, thật vất vả mới thở được một hơi, trừng mắt nhìn vẻ mặt ông chú như bình thường, “Chú cố ý??”
“Không, trưởng quan.”
“……”
Tuyệt đối không thừa nhận đây là ý của bà lão kia……..
Bất quá có người ngồi cùng mình ăn cơm thực sự rất tốt, cho dù đối phương chỉ là ngồi đối diện dựa theo mệnh lệnh xác nhận mình phải ăn sạch đồ ăn.
Trương ra một bộ mặt kiệt ngạo bất tuân pha chút ý cười, Sachs lấy thìa gõ gõ thành cà mên: “Tôi nói này ông chú, tôi cũng không phải cái loại người đầy đầu chỉ có ý niệm để thu phục người khác. Chú cứ gọi tôi là lão đại, hoặc là Sachs.”
*Kiệt ngạo bất tuân: Tính tình hung hăng, không biết phục tùng.
“Vâng, trưởng quan.”
Có phải phàm là người nhiều tuổi thì đầu óc đều xơ cứng không thể câu thông như vậy không a ?
Sachs nuốt một miếng khoai tây cuối cùng, không chịu nổi trợn trắng mắt.