Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 7: Chương 7: kiểm tra công khóa




Tác giả : lục Tiên

Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Vốn nghĩ đại tẩu là phát sinh chuyện rơi xuống nước lão phu nhân sẽ đem kiểm tra công khóa thời gian đẩy về sau, không nghĩ tới lại còn là dựa theo mọi khi tiến hành, điều này làm cho “Tạ mù chữ” có chút buồn bực. Bất quá khi nàng đỡ eo của mình, trông thấy đại tẩu mặc đồ trang sức trang nhã tự nhiên hào phóng xuất hiện ở trước mắt mọi người, không khỏi âm thầm bội phục là tinh thần chuyên nghiệp của Mạc Như đại tẩu.

Đường phủ gia đại nghiệp to lớn, trong phủ cảnh sắc đương nhiên là đẹp nhất thành. Hôm nay lão phu nhân kêu mọi người trong phủ tụ tập bên cạnh suối nước nơi này xuân sắc dạt dào, nhiều đóa thúy liễu màu hồng phấn lả lướt, có tiếng chim hót vang lên, gió nhẹ quất vào mặt thật là thích ý, rất có thú tao nhã noi theo tài sĩ cổ đại đối ẩm ngâm thơ .

Tám chiếc bàn thấp theo bên bờ xếp ra, trên mặt đã để giấy và bút mực. Đợi các chủ tử tại cùng nha hoàn đi theo thứ tự ngồi xuống, đối diện một chiếc bàn thấp khác vài người thị nữ liền bắt đầu nghiền trà dâng hương.

Loại cảnh tượng ý thơ này khiến cho Tạ Thanh Kiều cũng không khỏi tinh thần yên tĩnh. Trong tay áo ngón tay lặng lẽ thả vào bên nước, vài cánh hoa rơi vào trong nước dính ở trên tay đợi nàng đưa tay lại phóng vào trong nước cánh hoa kia liền hòa theo nước chảy đi xa. Tạ Thanh Kiều khẽ mỉm cười, này thật đúng là “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”.

Không lâu sau, lão phu nhân được hai lão ma ma đỡ ngồi xuống. Nhìn quanh bốn phía, 3 con dâu cùng ba vị cháu dâu tôn nhi Đường Hạo Dương đều đã đến đây, mỉm cười nói nói:

“Ha ha, để các con cháu những người trẻ tuổi cùng lão nhân gia ta ở chỗ này ngắm hoa xem nước quả thực là có chút ít nhàm chán.”

Mọi người biết rõ đây là lão phu nhân nói lời khách khí, tất cả có thể nói là có thể cùng lão tổ tông ngắm hoa thật sự là phúc khí.

“Mạc Như, nghe nói ngày hôm trước cháu vô ý rơi xuống nước, hôm nay xem ra tinh thần khá hơn, thân thể có thể chịu nổi không?”

Nghe được câu hỏi của lão phu nhân Mạc Như ôn nhu nói:

“Vốn cũng không phải là cái đại sự gì, kinh động đến lão tổ tông là là cháu không phải. Hai ngày nay, thầy lang kê thuốc, cháu uống mấy thang nên thân thể cũng tốt hơn chút ít rồi. Hôm nay lại tại đây ngồi một chút, nghe thanh âm nước suối chảy, tiếng chim hót, lại càng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.”

Lão phu nhân gật gật đầu: “Ta thường nói trong miếu hòa thượng mới là người biết hưởng thụ nhất thế gian này. Các con cháu xem một chút những miếu kia cái nào không phải là xây vào bên cạnh nước. Thường thường tại nơi sơn thủy hữu tình, không nói cùng hòa mình vào thiên nhiên có thể rơi bình thản tiêu diêu.”

Mọi người nghe xong tất cả nói:

“Lão tổ tông nói rất phải.”

Qua giây lát, chốc lát lại nói đến chút ít việc nhà. Lúc này thị nữ đem trà ngon mới vừa phao bưng lên, vén lên bã trà chỉ thấy vài cánh hoa dào dạt trong nước trông rất đẹp mắt. Lần trà thứ nhất, hương trà áp đảo hương hoa. Đợi thị nữ đem chén thứ hai trà dâng lên lúc này trà vị hơi nhạt nhưng lại có hương hoa xông vào mũi.

Này trà lài này xem như lễ mở màn lão phu nhân, khoát tay gọi lão ma ma thấp giọng phân phó vài câu. Chỉ thấy lão ma ma phân phó mấy thị nữ đem trà cụ cất, đổi lại một phương kỷ trà. Trên mặt có lư hương màu tím bên cạnh bày biện mấy đàn hương. Tạ Thanh Kiều tâm lại vướng mắc, lão phu nhân đây là muốn chơi trò gì?

Quả nhiên, đợi bọn thị nữ đem đồ dọn xong sau, lão phu nhân vui tươi hớn hở nói:

“Hôm nay gọi mọi người tới ngoại trừ xem một chút cảnh xuân thật tốt, cũng là ngày thi công khóa các phòng. Có câu châm ngôn nói ‘ phụ nữ không tài mới là đức ‘, điểm này ta có thể cảm nhận được là mười phần sai.” Lão phu nhân dừng một chút tiện đà nói: “Không nói đến khuê nữ nhà bình thường chỉ nói Đường gia ta. Nhìn mấy con dâu này, không phải là không có tri thức hiểu lễ nghĩa. Không nói đi thi trạng nguyên, giữa cái tú tài kia cũng không phải là không có tài tình.”

Lão phu nhân tiếng nói rơi ra, chúng nữ quyến tất cả cười khanh khách. Lão phu nhân chính mình cũng không khỏi mỉm cười:

“Cho nên là Mạc Như, Tư Đình còn có Thanh Kiều, các cháu hãy hướng đại phu nhân, nhị tam phu nhân học tập. Phụ nữ phải có tài đức mới có thể tốt hơn hầu hạ tướng công của mình, tương lai chờ khi các cháu có con trai và con gái nói không chừng dạy ra cái 1 trạng nguyên.”

“Lão phu nhân ngài thật sự là khen con quá rồi.” Đại phu nhân che miệng nói:

“Ai chẳng biết trong phủ chúng ta là thật có một nữ trạng nguyên.”

Vệ Tư Đình có chút tò mò, không khỏi hỏi:

“Con chỉ nghe năm đó thánh tổ hoàng đế phong qua một nữ trạng nguyên. Vốn tưởng rằng là một lời đồn đại, chẳng lẽ thực sự có chuyện này?”

Đại phu nhân nói: “Đương nhiên, năm đó thánh tổ hoàng đế bổ nhiệm nữ trạng nguyên không phải là người khác chính là lão tổ tông nhà chúng ta!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ca thán. Mặc dù ngoại trừ Vệ Tư Đình cùng vài nha hoàn mang đến không biết, nhưng mỗi lần nói đến nữ trạng nguyên mang theo một chút sắc thái truyền kỳ, ngoại trừ sợ hãi than mọi người chỉ có tiếp tục sợ hãi than.

Lão phu nhân ngược lại thói quen không cho là đúng:

“Hôm nay tìm các con cháu tới không vì cái gì khác. Tư Đình tuy là vừa mới tiến vào cửa, nhưng chắc hẳn cháu cũng biết. Đường gia chúng ta quy củ nói có nhiều không nhiều, nói ít không ít nhưng mỗi tháng ngày hai mươi nhất định kiểm tra công khóa các phòng là không tránh khỏi.”

Vệ Tư Đình gật gật đầu, tại ngày gả cho Đường Hạo Nhiên ngày hôm sau liền có mấy lão ma ma mang theo gia quy đến phòng của nàng.

“Những ngày qua trong phủ luôn có chuyện lớn nhỏ không ngừng, quả thực xúi quẩy.”

Lão phu nhân nói đại phu nhân sắc mặt khẽ biến thành động.

“Hôm nay các con cháu liền làm thơ mong cái cát tường đi.”

Tiếng nói rơi xuống ngoại trừ Tạ Thanh Kiều các chủ phòng đều là một bức mặt phong khinh vân đạm. Làm thơ đối với các nàng thật sự mà nói là rất đơn giản.

Lão phu nhân hiển nhiên sẽ không liền dễ dàng như vậy buông tha ba người cháu dâu, tiện đà nói:

“Ta còn có cái yêu cầu, mỗi câu thơ đều phải dùng 1 con số mở đầu.”

Tạ Thanh Kiều khóc không ra nước mắt, chỉ là làm thơ sẽ lấy mạng của nàng, như thế nào còn muốn dùng con số ở đầu. Trước kia xem những tiểu thuyết xuyên qua kia, người khác làm thơ hoặc là dùng trăng sáng làm đề, hoặc là dùng mùa thu làm đề. Nhìn một chút người khác những đề mục này, quả thực chính là cho nữ chính mở bàn tay vàng chuyên môn thiết kế đề mục.

Tạ Thanh Kiều nàng cũng muốn sao chép một chút Lý Bạch Tô Thức, có thể Đường gia đại trạch những chủ tử ra đề, còn hết lần này tới lần khác liền không thích trăng sáng kia! Này đến hôm nay, nàng đều không có cơ hội niệm một câu thơ – – “Đầu giường ánh trăng rọi “, hoặc là “Nguyện cầu nhân thế trường hoài thuyền quyên chấp cánh, cùng bay muôn trùng”. Vô luận là trước kia Đường đại phu nhân hay là Đường lão thái vì sao luôn ra đề mục xảo trá tai quái, nàng chỉ có nhận mệnh nhìn giấy trắng trước mắt.

Con số, con số, con số mở đầu thi từ? Tạ Thanh Kiều không ngừng xoa mày, một mặt táo bón qua. Trộm giơ lên mắt quả nhiên mấy cây hương kia đã điểm lên mà hai vị đại tẩu của mình vẫn như cũ phong khinh vân đạm. Lão thiên à, thơ Đường ba trăm bài ở nơi nào? Tống từ ở nơi nào? Nàng não dung lượng nhỏ ngoại trừ vài câu danh ngôn lời răn vớ vẩn, thật sự là không nhớ được gì! Lại liếc mắt nhìn Đường Hạo Dương, tướng công nàng đang vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, Tạ Thanh Kiều sinh ra một loại xúc động nghĩ muốn té xỉu tại trường thi.

Có vài người tại loại nguy cơ trước mắt này tổng hội phát ra trí tuệ vượt xa người thường, những người này thường thường đã trở thành thiên tài hoặc vĩ nhân. Có vài người gặp được loại thời điểm nguy cấp thường thường sẽ như đi vào cõi thần tiên, ngũ hồ tứ hải một trận loạn tưởng, loại người này chúng ta thường thường đưa cho bọn họ hai chữ – – vô nghĩa!

Tạ Thanh Kiều không ngừng than thở, môi mím thật chặt môi. Chung quanh không khí căng thẳng, một câu thơ Đường đột nhiên thoáng hiện trong đầu.

“Phốc…”

Đại phu nhân nghe được một tia tiếng vang này ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, Tạ Thanh Kiều lập tức cúi xuống đầu, thuận tiện đem thơ trong đầu vừa rồi nghĩ ra đánh bay – – hai đại tẩu kêu liễu biếc, một nhành hồng hạnh xuất tường ra…

Mặc dù nàng cảm thấy tại Đường gia hậu viện loại địa phương này nói “Một nhành hồng hạnh xuất tường ra”, rất có loại hương vị tự vạch áo cho người xem lưng. Bất quá tình cảnh này đối với

Tạ Thanh Kiều loại này là vô nghĩa, nàng có thể nghĩ đến câu thơ có số chỉ có nó.

Một nén nhang cháy nửa cây, Vệ Tư Đình đã ngừng bút. Lão phu nhân hơi có phần có hứng thú nhìn nàng:

“Tư Đình, không phải là làm tốt lắm?”

Vệ Tư Đình thoáng nhìn quanh một chút, ngoài ý muốn phát hiện mình lại là người nhanh nhất, có chút giật mình. Bất quá vẫn là khẽ cười nói:

“Tư Đình bất tài, chỉ có thể nghĩ ra một vài câu kém cỏi .”

Lão phu nhân xem nàng như vẻ khiêm tốn, nhân tiện nói:

” Lại niệm tới nghe một chút.”

“Vậy cháu liền thả con tép, bắt con tôm.” Vệ Tư Đình chậm rãi nói:

“Một tiếng cười một tiếng bụi ửng hồng, một đóa mây mưa nhàn rỗi rối rít. Một tia thiền âm khúc giữa luận, một gốc hoa đào một viện xuân.”

“Tốt.” Lão phu nhân thật cao hứng:

“Không nghĩ tới Tư Đình cũng thích Phật đạo Phật hiệu.”

Vệ Tư Đình nói cười nói: “Lúc ở nhà cháu cùng gia mẫu di nghe qua đại sư giảng kinh. Phật hiệu ảo diệu, tiểu nữ tử khó hiểu được nhiều.”

Nghe nói vậy lão ma ma của Liễu Mạc Như kia cảm thấy khinh thường. Cái gì cùng gia mẫu nghe qua, tám phần là nhìn thấy lão phu nhân thích Phật gì đó, nên mới cố ý thôi. Lại cúi đầu nhìn một chút thiếu phu nhân nhà mình trên bàn giấy trắng, rõ ràng một chữ không có viết. Lão ma ma trong lòng buồn bực, chủ tử rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ thực bị cái Vệ Tư Đình kia làm cho giật mình?

Tạ Thanh Kiều không có công phu đi quan sát người khác, bất quá khi nàng nghe thơ của Vệ Tư Đình ngoại trừ tán thưởng là tán thưởng, lập tức lại bắt đầu nghĩ của mình.

Bất quá lão phu nhân hiển nhiên không như lẽ thường ra bài nghe thơ Vệ Tư Đình sau trực tiếp kêu Liễu Mạc Như ngay cả đề mục đều thay đổi. Lão phu nhân nói:

“Mạc Như, cháu cho rằng vừa rồi Tư Đình thơ kia làm thế nào?”

Lão phu nhân đột nhiên tập kích hiển nhiên không làm khó được Liễu Mạc Như, chỉ nghe nàng vẫn như cũ dùng thanh âm mềm nhẹ nói:

“Muội muội thơ không sai, hai nơi rỗi rảnh không rơi.”

Nói thế ra, thiếp thân nha hoàn của Vệ Tư Đình khóe miệng khẽ giương cao. Tiểu thư mình trước khi vào cửa còn không có nghe nghe thấy đại gia vị chính thê kia là một tài nữ nổi danh, bây giờ nhìn lại không hơn gì lắm.

Bất quá khi Liễu Mạc Như nói lời kế tiếp sau, tiểu nha hoàn cũng cười không dậy nổi. Chỉ nghe nàng nói, mặc dù là thanh âm nhu hòa như cũ, tốc độ lại không tự giác thêm mau lên:

“Xuân tháng ba sắc vừa vặn, tứ thư xem thôi cười một tiếng, ngũ kinh quen thuộc học lời nói, lục dây cung đàn cổ tin lành, thất hương xa năm chuyện, bát khay ngọc trong đêm, cửu cửu vạn dặm cơn gió mạnh!”

Nước chảy róc rách, bốn phía rủ xuống cây liễu phát ra thanh âm “Sột soạt”, một cái trong vắt, một cái du dương. Lúc này phong định, rơi hương U Hoa.

Đường phu nhân nhìn Liễu Mạc Như, cô con dâu này tài tình ở Đường phủ quá rõ ràng. Mà giờ khắc này, tại khi lão phu nhân cố ý thật không ngờ lại bình tĩnh. Này không thể không làm cho nàng một lần nữa xem kỹ con dâu của mình.

Lão phu nhân khẽ vuốt cằm, nhìn không ra ý tưởng lão nhân gia. Vốn tưởng rằng nàng sẽ đối với thơ Mạc Như làm ra có một chút đánh giá, nhưng không ngờ nàng hướng Tạ Thanh Kiều nói:

“Thanh Kiều nói, đại tẩu con nói đến chín. Nếu đã hôm nay chúng ta là thơ cát tường, con sẽ đem đến 10 nói đi, cũng coi như công đức viên mãn.”

Tạ Thanh Kiều ngẩn ra, nàng cũng biết nàng cũng biết…lại làm thơ chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ không như ý của nàng! Chớ thúy liễu, chớ Hồng Hạnh!

“Thanh Kiều, tùy ý nói một chút.”

Nhị phu nhân, cám ơn ngài cho con bậc thang, bất quá ngài quá đề cao con. Tạ Thanh Kiều nỗ lực duy trì nụ cười:

“Mười, mười…”

Tất cả mọi người vẻ mặt mong đợi nhìn nàng.

Tạ Thanh Kiều cau mày, đột nhiên linh quang vừa hiện lập tức bật thốt ra:

“Mười năm sinh tử ấy mênh mang.”



Tại mọi người bị Tạ Thanh Kiều lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc đồng thời cũng không ngừng khí thế chấn trụ, các nàng bỏ quên một người khác “Trời sinh đã mới”. Chỉ nghe thấy một âm thanh ôn nhuận, mang theo ba phần hiếu kỳ bảy phần ngây thơ:

“Hạo Dương muốn ăn đường đường?”

“Phốc ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha…”

Vừa xem tiểu viện bị một cái tiếng cười cực kỳ bất nhã cho làm rối loạn yên tĩnh. Chỉ thấy một thiếu phụ xanh mặt, một thiếu phụ khác bộ dáng cô gái cười cười run rẩy hết cả người.

“Tạ, Tạ Thanh Kiều, muội, muội, muội… Phốc ha ha ha ha ha…” Trần Bảo Bảo đã mau cười lạc giọng :

“Mười năm sinh tử ấy mênh mang, Hạo Dương muốn ăn Đường Đường? Ha ha ha, hai người thật sự là một đôi trời sinh, thật sự!”

Tạ Thanh Kiều lặng yên ngồi ở một bên, không biết phải dùng như ngôn ngữ thế nào để đối mặt với Trần Bảo Bảo. Đợi nàng cười đủ rồi, Tạ Thanh Kiều mới thở dài.

Trần Bảo Bảo cũng là cười mệt mỏi, uống một ngụm trà chậm rãi nhưng trong lúc vẫn có mấy lần bật cười:

“Thanh Kiều, đệ nhất tài nữ không phải là muội không ai có thể hơn a.”

“Tỷ liền quá hà tiện!” Tạ Thanh Kiều tiếp tục thở dài. Hôm đó sau khi đại phu nhân đặc biệt đã tới tìm nàng, thuận tiện mang đến một chút sách thi từ khác cho nàng an bài chịu trách nhiệm dạy bảo. Nói là thân là phòng lớn, tuy nói không thể tốt hơn nhưng dầu gì cũng hiểu chút ít phong nhã để tránh ngày khác làm cho người ta chê cười.

“Tốt lắm tốt lắm, tỷ không cười nữa không được sao!” Trần Bảo Bảo rốt cục ngưng cười:

“Không nghĩ tới Liễu Mạc Như danh hiệu tài nữ thật không phải là hư không, bất quá Vệ Tư Đình cũng rất lợi hại. Hắc hắc, Đường gia đại thiếu gia thật đúng là diễm phúc sâu.”

Tạ Thanh Kiều tự giễu nói:

“Đúng vậy, cả Đường phủ ngoại trừ muội, ai cũng sẽ không biết làm vài câu thơ.”

Trần Bảo Bảo duỗi cái đầu cố ý ngửi một cái:

“Tỷ giống như ngửi thấy được một vị chua. Bất quá, làm thơ lại không thể thay cơm ăn, muội biết làm đậu hũ là được rồi.”

Tạ Thanh Kiều chu mỏ, người này cùng Hoa hồng đồng dạng, phương thức an ủi người đều đặc biệt như vậy.

Sau khi lão phu nhân kiểm tra hết công khóa sau, Đường phủ quả nhiên là ứng với lão phu nhân đòi mục đích cát tường, gió êm sóng lặng qua một đoạn thời gian.

Tạ Thanh Kiều cuộc sống gia đình tạm ổn coi như có thể, ngoại trừ cách ba ngày cũng sẽ có ma ma đến chịu trách nhiệm dạy nàng thi từ, nhưng phần lớn thời gian nàng cũng chỉ biết đợi tại tiểu viện của mình pha trà ngủ trưa.

Loại cuộc sống thảnh thơi này qua đã quen, Tạ Thanh Kiều liền thường nghĩ cuộc sống lý tưởng nhất đừng quá mức: buổi sáng ngủ nghỉ trưa, buổi trưa ngủ nghỉ trưa, buổi chiều ngủ nghỉ trưa, buổi tối ngủ tiếp một cái nghỉ. Nhưng hết lần này tới lần khác đã có người tới quấy rầy nàng, người này không phải là người khác mà là đại nha hoàn – – Hoa Hồng trong nội viện luôn là người hiểu chuyện nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.