Tác giả : Lục Tiên
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Vừa đi vào Nam Uyển đã nhìn thấy vài đội nha hoàn tại ngoài trời luyện lễ nghi quy củ, mà mấy lão mụ tử phụ trách đang ngồi ở trên ghế bành, núp ở dưới cây đa to uống trà cắn hạt dưa.
“Này… Ha ha, tam thiếu phu nhân phía bên ngài thỉnh.”
Tạ Thanh Kiều lơ đễnh, theo lão ma ma đại tẩu phái tới tiếp tục đi lên phía trước, không lâu sau liền đến phòng nghỉ ngơi phòng. Lão ma ma vội vàng đẩy cửa ra, gọi ba bốn nha hoàn đem phòng lập tức quét dọn, đợi Tạ Thanh Kiều đi vào lại vội vàng đưa lên trà và trái cây. Nha hoàn này đã biết tam thiếu phu nhân muốn tới chọn người đi theo chủ tử thì nha hoàn luôn sống tốt hơn đi làm kẻ nô tỳ ở bếp, cửa nên nguyên một đám tay chân lanh lẹ cực kỳ.
Hết thảy sẵn sàng sau, ma ma liền đứng cúi đầu ở một bên. Tạ Thanh Kiều yên lặng quét mắt một cái, ánh mắt cuối cùng nhìn giá sách trong phòng, từng dãy ghi rõ thời gian cùng địa điểm cảm thấy vui mừng quá đỗi.
“Các cô đi ra ngoài trước, nơi này không cần các ngươi chờ.” Tạ Thanh Kiều lại hướng phía lão ma ma gật gật đầu:
“Ma ma cũng không cần hầu ở chỗ này, Thanh Kiều không có khó hầu hạ như vậy, có nước trà là được. Ma ma mỗi ngày theo đại tẩu chắc hẳn cũng rất bận, ma ma cứ làm việc của mình là được.”
Bọn nha hoàn thất vọng liếc mắt nhìn nhau, còn là không thể làm gì đành đi ra ngoài.
Gặp bốn phía không có người, Tạ Thanh Kiều giảo hoạt cười một tiếng lúc này đem tay vung lên cái ghế chuyển đến trước kệ sách, một quyển tìm ra. Danh sách bảy năm trước, Tạ Thanh Kiều ngón tay phủi gáy sách rốt cục tại một cái góc nhỏ tầng cao nhất tìm được rồi, lập tức rút ra. Tro bụi tràn ngập trong không khí Tạ Thanh Kiều bị sặc nhịn không được híp mắt.
“Hô… Cuối cùng là lấy được.” Tạ Thanh Kiều chậm thở, đem cái ghế ngồi trước bàn đọc sách, vỗ vỗ bụi hết sức chuyên chú bắt đầu mở ra tìm kiếm tên người ở Tây Uyển viện.
“Tổng cộng có 20, rốt cuộc có mấy người là nhất đẳng cùng nhị đẳng nha hoàn đây?” Tạ Thanh Kiều buồn bực. Những gì trong sách chỉ ghi lại tên cùng số tuổi, không có viết lên đẳng cấp tương ứng. Nếu như muốn biết đẳng cấp chỉ sợ còn phải đi một chuyến phòng thu chi, nha hoàn không cùng đẳng cấp lương tháng tự nhiên sẽ khác, mà phát ra lương tháng lại là phòng thu chi. Tạ Thanh Kiều len lén chép lại hai mươi tên này, trong lòng lặng lẽ tự quyết định gi động tác kế tiếp: phòng thu chi trước mắt là Vệ Tư Đình đang giúp đại phu nhân quản lý, ai, xem ra mình phải đi bái phỏng một vị đại tẩu khác.
“Tam thiếu phu nhân, đây là trà quả mới.”
Một thanh âm tới khiến cho Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ thả danh sách cũ xuống phía dưới:
“Cô là nha hoàn nơi nào, ngay cả gõ cửa cũng không biết sao?”
Nha đầu kia cả kinh, bị hù dọa vội vàng bưng khay quỳ gối xuống:
“Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai. Nô tỳ vừa mới vào phủ còn không biết quy củ, thỉnh tam thiếu phu nhân thứ tội.”
Tạ Thanh Kiều xua tay: “Thôi thôi, để xuống rồi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Nha đầu khom người, đang muốn cáo lui chỉ nghe Tạ Thanh Kiều đột nhiên nói:
“Chậm đã…” Nha hoàn kia không rõ chuyện gì dừng bước lại, sợ hãi ngẩng đầu.
“Này…” Tạ Thanh Kiều cau lại lông mày, đi hướng nha đầu:
” Nhìn rất quen mắt, ta có phải hay không gặp qua em ở đâu rồi?”
“Nô tỳ liên tục ở tại Nam Uyển, chưa từng bước ra nơi này một bước.”
Tạ Thanh Kiều vòng quanh nha đầu đi một vòng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
“Ta nhớ ra rồi, em là nha hoàn ngày hôm đó thêu mã khiến cho Tam thiếu gia bị kinh hãi!”
Một tiếng này, hù dọa người nọ phịch một tiếng quỳ xuống đất, không dám nói. Tạ Thanh Kiều chu mỏ, giọng của mình là có chút nghiêm khắc, liền ôn nhu nói:
“Em tên là gì? Hiện tại có được nói qua được phân đến chỗ nào trong phủ chưa?”
“Nô tỳ tên là Nhứ nhi, chưa đi nơi khác.”
“Nhứ nhi… Ừ…” Tạ Thanh Kiều như có điều suy nghĩ hỏi:
“Em biết chăm sóc hoa chứ?”
“Dạ biết, nô tỳ trước kia là bán hoa kiếm sống.”
“Được rồi, cứ như vậy, em đi xuống đi.” Tạ Thanh Kiều xua tay, Nhứ nhi chậm rãi bò dậy gặp Tạ Thanh Kiều xác thực không có trách cứ ý nàng, vội vàng lui ra khỏi phòng.
Qua một lát, thấy Tạ Thanh Kiều ra khỏi cửa phòng, nha hoàn vội vàng đi bẩm lão ma ma. Không lâu sau, lão ma ma mang theo mấy cái lão mụ tử trước đây hỏi:
“Tam thiếu phu nhân có thấy nha hoàn nào làm thiếu phu nhân hài lòng không?”
Tạ Thanh Kiều nói: “Chọn chọn. Những nha hoàn này đều rất nghe lời, ừ… Không biết Nhứ nhi kia thế nào, có phân đến nơi khác không?”
“Không có không có, chúng nô tỳ nếu được tam thiếu phu nhân chọn đi thật sự là có phúc khí.”
Lời này nghe được như thế nào không được tự nhiên như vậy, làm như Tạ Thanh Kiều mình tới chọn phi ấy. Trong lòng oán thầm, trên mặt vẫn như cũ mỉm cười:
“Đâu có đâu có, hai người nha hoàn này hôm nay hãy cùng ta trở về.”
Thôi, liền đi theo lão ma ma của Liễu Mạc Như làm một chút thủ tục tiếp nhận, lại hết lần này đến lần khác nói mấy lần cảm ơn mới trở về sân nhỏ của mình.
Hoa Hồng thấy sau Tạ Thanh Kiều đi theo phía sau hai khuôn mặt mới, không khỏi có chút kỳ quái. Tạ Thanh Kiều đối với nàng đơn giản nói qua, hoa hồng liền gọi 1 nhị đẳng nha hoàn đem hai người dẫn qua nhà trồng hoa.
Tạ Thanh Kiều uống một ngụm trà nghỉ ngơi chút ít, lúc này hoa hồng cầm lấy quạt hương bồ đứng ở bên cạnh nàng quạt. Tạ Thanh Kiều từ trong tay xuất ra danh sách hôm nay chép đưa cho hoa hồng:
“Em nhìn một chút, nơi này có những ai là nhất đẳng cùng nhị đẳng nha hoàn?”
Hoa hồng cẩn thận suy nghĩ một chút: “Thiếu phu nhân, những cái này em 1 người đều chưa từng nghe qua. Hoa hồng vào phủ năm năm, nha hoàn trong Đường phủ mặc dù không biết hết nhưng cũng biết không ít, nhưng là những cái tên này một đều chưa từng thấy qua.”
Tạ Thanh Kiều đem tờ giấy lại thả lại, thở dài: “Ai, em không biết cũng là phải, những nha hoàn này đều là vào phủ trước em.”
“Vậy chủ tử có thể đi hỏi một chút lão ma ma, các nàng đều là lão nhân trong phủ nên sẽ biết chút ít.”
Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, lại nói:
“Hôm nay kêu em chuẩn bị mấy bể cá, em để vào chưa?”
Hoa hồng mặc dù không biết Tạ Thanh Kiều dụng ý là gì:
“Đã xong thưa thiếu phu nhân. Tổng cộng ba bể nước tại trong phòng thiếu phu nhân, phòng thiếu gia vài phòng bên cạnh.”
Tạ Thanh Kiều thoáng an tâm, tối hôm qua Đường Hạo Dương có giấc mớ kia khiến nàng không thể tiêu tan. Thêm nữa chính mình gần đây lại đang tra án hoả hoạn bảy năm trước, càng thêm phải đề phòng. Lập tức dặn dò:
“Thêm hai bể nước, phòng nha hoàn một cái, ngoài thư phòng thiếu gia một cái. Mùa hè đến, khí trời nóng bức vạn nhất nước lửa là to chuyện
Hoa hồng cảm thấy có đạo lý, lập tức nói:
“Dạ, em sẽ liền phân phó. Cũng may trong sân chúng ta có một ao sen, những ngày này cũng không thấy nóng bức lắm, em lại thấy nơi khác trong phủ đám nha hoàn viện khác đều nói rất nóng, hận không thể ngâm mình trong nước.”
Tạ Thanh Kiều lắc lắc đầu nhịn không được cười lên, tính cũng là muốn mở hầm băng, thật sự là vô cùng hoài niệm điều hòa trước kia a. Bận rộn một ngày, lại đi nhà trồng hoa nhìn một chút hai nha hoàn mới tới phát hiện thấy cái hướng dẫn đã làm cho họ thuần thục chăm hoa, rất nhanh liền thích ứng với công việc nhà trồng hoa Tạ Thanh Kiều cảm thấy rất là hài lòng, thản nhiên tự đắc đi ăn cơm tối.
Đến lúc đêm khuya cả hoa viện im ắng một mảnh, chỉ có ánh trăng sáng mờ rơi trên mặt đất. Từ xa nhìn bóng cây cao thấp không đều, thế nhưng thêm vài phần cảm giác âm trầm.
Bọn nha hoàn ở phòng bên cửa kẽo kẹt kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một bóng người nhanh chóng chạy ra ngoài. Bốn phía nhìn quanh một chút rồi lập tức dọc theo bóng cây chạy, đến cửa ngeh thấy tiếng mèo kêu sau, mới cẩn thận đi ra ngoài. Mới vừa đi vài bước, đã bị một bóng đen khác nhanh chóng kéo đến chỗ tối. Hai người trò chuyện với nhau, chỉ nghe âm thanh một người tuổi còn trẻ nói:
“Không nghĩ tới dễ dàng như thế này đã đến bên cạnh cô ta, xem ra chủ tử trước đã đánh giá quá cao cô ta!”
Lúc này, giọng nói là lớn tuổi nói: “Tâm chuyển biến như xoay thuyền vạn năm, lần trước cháu không có thiêu chết nàng ta, ta thấy nơi này khắp nơi đều là bể cá nàng ta nhất định nổi lên phòng bị, cháu phải cẩn thận.”
“Yên tâm, Nhứ nhi biết xử sự.” Nha hoàn mặt âm trầm nói:
“Cô ta hôm nay đi Nam Uyển, nói là chọn nha hoàn nhưng tám phần là muốn đi tìm danh sách nha hoàn đã từng ở tại Tây Uyển viện.”
“Ừ, chủ tử đã biết.” Giọng lớn tiếp tục nói:
“Bất quá chỗ danh sách đó chỉ có tên cùng số tuổi, muốn biết kỹ lưỡng hơn chỉ có đi phòng thu chi. Đây cũng là điều chủ tử để cho ta tới nói cho cháu.”
“Chủ tử là muốn cháu… ?” Nhứ nhi như có điều suy nghĩ nhìn người nọ, chỉ nghe người nọ:
“Hành sự tùy theo hoàn cảnh là được, thời gian là lâu dài. Nên cháu ngàn vạn lần không được bại lộ mình, đừng quên Tạ Thanh Kiều bất quá là 1 hòn đá nhỏ trước mắt chúng ta, chủ tử chủ yếu muốn diệt trừ chính là…”
“Đường gia Tam Thiếu gia!” Nhứ nhi thản nhiên cười:
“Nhứ nhi hiểu. Thỉnh chủ tử yên tâm, Nhứ nhi nhất định sẽ thật tốt làm việc.”
“Tốt lắm, liền như vậy, cháu mau đi trở về.”
Người nọ xoay người muốn đi, Nhứ nhi có chút thất vọng, không khỏi hô:
“Cô cô… cháu…”
Lời nói chưa xong người nọ nhanh che miệng của nàng:
“Dặn dò cháu mấy trăm lần tại Đường phủ phải kêu ta là ma ma, chúng ta là không biết nhau, hiểu chưa? “
Nhứ nhi ủy khuất gật gật đầu
“Mau trở về!”
“Vâng.”
Một cơn gió nhẹ phiêu đãng trên không trung, dưới ánh trăng lại là yên tĩnh một mảnh, ngẫu nhiên có vài tiếng ếch kêu thoáng qua rồi biến mất. Tạ Thanh Kiều ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, lấy tay quạt đi đến bên cạnh bàn châm trà uống nước.
“Cổ đại mà cũng nóng như vậy.” Tạ Thanh Kiều cầm quạt hương bồ:
“Đại phu nhân rốt cuộc muốn khi nào thì mới bằng lòng mở hầm băng đây, ai, thật là muốn uống nước ô mai a.”
Càng nghĩ càng cảm thấy nóng, dứt khoát đem cửa sổ đẩy ra dựa ở bên cạnh cửa gió thổi một lát mới phát giác được lạnh xuống. Đầu thanh tỉnh một lát, liền nghĩ ngày mai đi chỗ Vệ Tư Đình xem một chút danh sách phòng thu chi sao? Không được không nên, mới đi chỗ Như đại tẩu không đến một ngày lại đi tới 1 đại tẩu nữa sợ là Tạ Thanh Kiều nàng cũng nghĩ không ra cái cớ gì đến. Nói trở lại, rốt cuộc phải dùng cớ gì mới có thể đi đến phòng thu chi đây?
Tạ Thanh Kiều buông lỏng cái cằm trầm tư thật lâu, đột nhiên trong lòng nhếch miệng cười một tiếng:
“Đại ca! Liền nhờ vào đại ca! Hắc hắc.”