Tác giả : Lục Tiên
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Tạ Thanh Kiều tha cho nha hoàn có thâm ý nhìn trước mắt vội vội vàng vàng đem chậu đồng nhặt lên, hướng phía nàng xin lỗi rồi lập tức xoay người, Tạ Thanh Kiều đem nàng gọi lại, nha hoàn kia vẻ mặt hoảng sợ cẩn thận đi tới.
Cẩn thận đánh giá nàng, bất động thanh sắc xuất ra hộp phấn son trong tay đặt lên bàn, nha hoàn kia toàn thân mất đương nhiên khẽ run run. Tạ Thanh Kiều không lộ thần sắc gằn từng chữ:
“Hạnh mai? Em biết người này?”
Nha hoàn kia run lợi hại hơn, cắn chặt môi, mặt xám như tro. Cả căn phòng âm u yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng ve kêu ở bên tai. Trong phòng không khí bình tĩnh trôi qua, phảng phất chỉ cần một hơi thở có thể đánh vỡ hết thảy.
Tạ Thanh Kiều dựa ngồi ở trong ghế nghiêm sắc mặt, thanh âm trầm thấp:
“Trong 1 phủ lớn hàng năm cũng sẽ có vài nha hoàn vô cớ biến mất, cũng không có ai sẽ để ý. Dù sao điều này thật sự là quá bình thường, người nghe được cái không nên nghe , thấy cái không nên nhìn nhất định sẽ phải biến mất.”
Nha hoàn không khỏi mắt trợn tròn mắt, miệng mở rộng. Làm sao bây giờ, nàng cũng sẽ cùng Hạnh mai sẽ biến mất? Vốn tưởng rằng trong viện của Tam thiếu là một nơi yên lặng không tranh quyền thế vì cái gì đến nơi này…. đều bảy năm, nàng gắng cẩn thận an phận thủ thường, lại vẫn không thể giữ lấy mạng sống sao?
Tạ Thanh Kiều mắt lạnh nhìn thần sắc của nàng không hề nói. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh . Dòng mồ hôi từ trán tràn ra không lâu sau sau lưng nha hoàn kia bị mồ hôi làm ướt một mảnh.
“Nô tỳ…”
Phảng phất qua một quang năm, âm thanh như con muỗi run rẩy vang lên, cuối cùng mở miệng.
“Nô tỳ…” Nhìn Tạ Thanh Kiều, nhìn không ra nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì:
“Nô tỳ tên là A Nguyệt,… Đúng là biết Hạnh Mai tỷ tỷ.”
Trong phòng lúc sáng lúc tối tựa hồ có thể chứng kiến hạt bụi trong ánh sáng chiếu tới. Tạ Thanh Kiều ngồi ở chỗ thoáng mát:
“Bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
A Nguyệt bộ dạng phục tùng, từng chữ từng câu nói :
“Bảy năm trước, khi nô tỳ vừa mới tiến phủ là Hạnh Mai tỷ tỷ mang theo nô tỳ dạy cho quen với quy củ trong phủ. Bọn nô tỳ cùng nhau là nha hoàn trong phòng đại phu nhân. Có một ngày ban đêm, Hạnh Mai tỷ tỷ đột nhiên nói mình sống sẽ không lâu. Về sau, tỷ ấy bởi vì đánh nát bình hoa trong phòng đại phu nhân bị phạt đến Tây Uyển viện.” A Nguyệt liếc tròng mắt đang sững sờ nhìn mặt đất, phảng phất từng chữ nói đều rất gian nan:
“Nô tỳ nhớ được, đó cũng là trước tết Trung Nguyên bảy năm trước, trong phủ cơ hồ tất cả mọi người trong phủ đều tới trong ao thả hoa đăng. Nhưng trước đó vài ngày Hạnh Mai tỷ tỷ bị
phong hàn, đêm đó nô tỳ liền cầm chút ít thuốc đi đến Tây Uyển viện, khi nô tỳ tới!….” A Nguyệt nhíu chặt lông mày, liều mạng cắn môi:
“Tây Uyển viện thế nhưng có hỏa hoạn, nha hoàn trong phòng liều mạng hô cứu mạng nhưng không có một ai đi cứu hỏa. Nô tỳ lúc ấy liền sợ ngây người, vội vàng chạy về kêu người, nhưng là… là, đã là quá chậm.”
A Nguyệt đã khóc không thành tiếng, phảng phất cảnh tượng bảy năm trước dần dần tái hiện. Đầy trời là lửa, tiếng gào thét lớn, nhưng lại không có một ai trốn được ra.
Tạ Thanh Kiều hạ mí mắt, A Nguyệt đột nhiên rất là kích động:
“Tam thiếu phu nhân, kỳ thật hạnh Mai tỷ là cố ý ném vụn bình hoa của phu nhân.” Còn nghĩ cái gì, nghe rồi lại há hốc mồm không nói, trong mắt một hồi hoảng loạn tựa hồ sợ hãi cực độ cái gì đó.
“Em đã đến mức này… thì có gì nói không dứt khoát nói xong chứ?”
Lời này giống như roi quật tại trên người, A nguyệt thật sâu thở đi đến bên cạnh Tạ Thanh Kiều, liều mạng bình tĩnh nội tâm:
“Có một lần Hạnh Mai tỷ uống rượu say bị nô tỳ bắt gặp, nàng đối với nô tỳ nói nếu như tỷ ấy tiếp tục lưu lại bên cạnh đại phu nhân chỉ có một chữ chết, cho nên tỷ ấy phải nghĩ biện pháp rời đi. Về sau Hạnh Mai tỷ trong lúc uống rượu say mê sảng thấy nói…lời nói khiến cho nô tỳ…nô tỳ không tin, Hạnh Mai tỷ nhất định là bị……”
“Người kia rốt cuộc là… cái gì?”
A Nguyệt sợ hãi nhìn Tạ Thanh Kiều, mặt như màu đất, ấp úng không dám nói. Tạ Thanh Kiều nghiêm mặt nín thở, gằn từng chữ:
“Cùng Tam thiếu gia có quan hệ?”
A Nguyệt thở hổn hển, mất tự nhiên gật đầu:
“Hạnh Mai tỷ tỷ là nha hoàn phụ trách chiếu cố Tam thiếu gia, đại khái là tại trước tết Trung Nguyên một tháng, Tam thiếu gia đột nhiên bị bệnh điên, gặp người liền đánh thiếu chút nữa ngay cả lão phu nhân đều bị đánh thương. Đại phu nhân phi thường tức giận, trong phòng tất cả nha hoàn của thiếu gia toàn bộ bị đòn. Về sau có lang trung nói Tam thiếu gia là ăn điểm tâm có hương thảo dẫn tới phát điên khùng. Mà điểm tâm kia đúng là Hạnh Mai tỷ làm.”
Tiếng nói nói xong,…A nguyệt kinh hoàng sợ hãi len lén ngước mắt nhìn Tạ Thanh Kiều, vẫn như cũ là bộ dáng không vui không buồn, cả căn phòng lần nữa lâm vào yên lặng.
Qua một lúc lâu, Tạ Thanh Kiều cuối cùng mở miệng:
“Ngày đó người ban đêm giả trang nữ quỷ có phải hay không là em?”
A Nguyệt dứt khoát gật đầu.
Tạ Thanh Kiều hơi híp mắt, có chút khó hiểu:
“Em đã giả trang nữ quỷ đem ta dẫn tới Tây Uyển, chắc hẳn mục đích vì muốn ta tìm ra chuyện hỏa hoạn năm đó, em vì sao không trực tiếp nói cho ta biết?”
A Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ sợ hãi.”
Sợ hãi? Một mặt muốn bắt được kẻ ra tay năm đó, một mặt lại sợ hãi đem mạng của mình sẽ mất, thật sự là nha hoàn mâu thuẫn a.
“Vì cái gì?” Tạ Thanh Kiều nhất quyết không tha, tiếp tục truy vấn:
“Chuyện xảy ra bảy năm, em vì sao trước kia không làm, trước đã không sao hết lần này tới lần khác chọn lúc bây giờ?”
A Nguyệt quỳ xuống: “Bẩm thiếu phu nhân, nếu như không phải là A nguyệt tại phòng bếp của Tam thiếu gia phát hiện có Mật Hương Thảo, A nguyệt chỉ sợ cả đời cũng sẽ không dám.”
“Mật hương thảo? !” Tạ Thanh Kiều trợn to hai mắt:
“Nó hiện tại ở nơi nào?” Thì ra là nha hoàn này là sợ bi kịch tại trên người Hạnh mai tái diễn đến mình.
“Nô tỳ, nô tỳ đã đem nó lặng lẽ đốt, cái mật hương thảo này tuyệt đối không phải là nô tỳ mang đến! Thiếu phu nhân minh giám!”
Một dòng ớn lạnh bao phủ khắp Tạ Thanh Kiều, thì ra là kẻ ra âm mưu cách nàng gần như vậy, nếu như không phải là nha hoàn này vì tự vệ, nếu như Đường Hạo Dương lần nữa ăn lầm mật hương thảo… Tạ Thanh Kiều không rét mà run. Nhưng là… Tạ Thanh Kiều đến chết đều sẽ không quên sự kiện kia:
“Ngoại trừ đêm đó em giả trang nữ quỷ ra ngoài, em có đi qua Tây Uyển chưa?”
A Nguyệt lắc lắc đầu: “Dạ, không có.”
Tạ Thanh Kiều nâng lên cằm của nàng chống đỡ đầu mình, lạnh lùng nói:
“Nếu như nói lời thực mới có thể còn sống!”
“Thật không đến.” A Nguyệt gian nan lắc đầu, tam thiếu phu nhân đây là muốn bóp chết nàng sao:
“Nếu như không phải là phát hiện mật hương thảo, nô tỳ cả đời cũng sẽ không cũng không dám đi Tây Uyển.”
Tay dần dần buông ra, A nguyệt cúi đầu xuống vội vàng há mồm thở dốc. Tạ Thanh Kiều mắt lạnh nhìn nàng:
“Nếu như em còn muốn sống mà nói chuyện ngày hôm nay coi như cái gì cũng không có phát sinh.”
A Nguyệt đầu như bằm tỏi, đợi Tạ Thanh Kiều phất phất tay, mang theo một thân sợ hãi gấp rút lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ một hồi gió lạnh thổi qua, dưới mái hiên chuông gió nhẹ rung động. Tạ Thanh Kiều ngã vào xích đu ngửa đầu nhắm mắt, trong đầu một mảnh trống không. Bảy năm trước, Đường Hạo Dương mới mười bốn tuổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại sẽ đối với 1 đứa trẻ mười bốn tuổi ra tay đây? Đường Hạo Dương, chàng trước điên ngốc rốt cuộc làm cái chuyện gì khiến người người oán trách để cho người khác đối với chàng thống hận như thế, không chết không thôi? Tạ Thanh Kiều cười khổ, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Tết Trung Nguyên lập tức sẽ đến, từng mảnh, từng cơn bất an giống như dây leo kéo dần dần siết chặt trái tim Tạ Thanh Kiều, chẳng lẽ hỏa hoạn bảy năm trước lại lại lần nữa tái hiện sao?