Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 43: Chương 43: Nước chát chấm đậu hũ




Tác giả : Lục Tiên

Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Xe ngựa dần dần chạy nhanh lên đường bàn sơn, Tạ Thanh Kiều không khỏi vén lên rèm xe, chỉ thấy trước mắt dày đặc màu xanh biếc, thảm cỏ xanh lòa xòa trước mắt dần dần rộng lớn, một cổ tháp hùng vĩ lẳng lặng đứng lặng im tại giữa núi cao.

Lão phu nhân cho một hộ vệ sớm đi, chỉ thấy lúc này đã có mấy tăng nhân đứng ở ngoài cửa chờ. Theo lời nói bởi vì bên trong có hai trăm tăng nhân, ruộng ba trăm mẫu, giếng nước hơn mười cái, cả tòa chùa miểu ảnh hưởng từ ngũ phủ, tám huyện.

Lúc này trụ trì miếu tự trí minh đại sư đã tại bảo điện đi ra ngoài, Tạ Thanh Kiều theo lão phu nhân cùng đi trên đại điện. Bước vào bảo điện, mùi đàn hương liền tràn ngập bốn phía, mà sự yên tĩnh cửa phật cũng dần dần thấm vào tứ chi của nàng.

Sau đó, trí minh phương trượng mang bọn họ đi sương phòng đã an bài tốt vào ở. Lão phu nhân tuổi tác đã cao, lại trải qua nửa tháng xe ngựa mệt nhọc tạm đi trước nghỉ ngơi, đợi ngày mai lại đi nghe kinh.

Tạ Thanh Kiều thấy Đường Hạo Dương cũng qua giấc ngủ trưa liền gọi hộ vệ xem cửa viện, chính nàng muốn đi tìm trí minh phương trượng hàn huyên một chút chuyện mười năm trước là lúc lão phu nhân mang Đường Hạo Dương mười tuổi đi vào vân ẩn tự.

Trí minh phương trượng đã qua thất tuần nhưng hàng năm thanh đăng cổ phật khiến cho phương trượng có vẻ phá lệ khí định thần nhàn. Tạ Thanh Kiều thi lễ một cái:

“Đại sư, lần này tới thật có nhiều mạo muội.”

Trí minh phương trượng mỉm cười nói:

“A di đà Phật, nữ thí chủ không cần để ý.”

” Lần này vãn bối tới là muốn hỏi đại sư một việc.”

Trí minh phương trượng lững thững tại hành lang gấp khúc đi, Tạ Thanh Kiều gặp hắn không có phản đối, liền hỏi:

“Mười năm trước, Đường phủ Tam công tử mười tuổi ngoài ý muốn té ngựa, là đại sư đem chàng trị khỏi?”

Trí minh phương trượng gật gật đầu, Tạ Thanh Kiều ngay sau đó hỏi:

“Vậy có phải hay không liền vào thời điểm kia, Đường công tử cũng đã khỏi ?”

Trí minh sững sờ: “Theo lão nạp chẩn đoán bệnh khi đó đúng là đã khỏi hẳn. Nhưng mọi sự đều có nhân quả, ta xem Đường công tử thuở nhỏ sớm thông tuệ lại mất đi sự vui đùa của trẻ thơ nên có. Mà bây giờ Đường công tử tính tình hoạt bát, giơ tay nhấc chân đều là ngoan đồng. Ngày xưa bởi vì gieo xuống quả hôm nay, ngược lại coi như là đền bù tiếc nuối thuở nhỏ của Đường công tử.”

“Nhưng ngày xưa một ngày nào đó sẽ biến mất, quả hôm nay cũng một ngày nào đó biến thành ngày xưa.” Tạ Thanh Kiều đi đến trước mặt trí minh đại sư:

“Vãn bối từng nghe có người nói’ mọi chúng sinh ai mà không có tham lam, cố hữu luân hồi; nhân g ian hết thảy thủy chung có sống có chết, trước sau tụ tán không ngừng, tuần hoàn qua lại, đều là luân hồi. ‘ người đã hoàn lại nhân quả đi qua, sao không làm cho người kia bắt đầu một đoạn nhân quả mới, như vậy như thế nào luân hồi đây?”

Tăng nhân thiện quỷ biện, nhưng lại gặp ngữ điệu khách hành hương này nếu tiếp tục quỷ biện đi xuống chỉ sợ dây dưa không rõ.

“Đường phủ đã từng đã kiểm tra con ngựa kia, cũng không phát hiện cái dị thường gì. Rốt cuộc là cái gì làm cho Đường Hạo Dương té ngựa? Đại sư thay chàng trị liệu thật không có phát hiện ra sao?”

Trí minh nhắm mắt hồi lâu phun ra một chữ:

“Thuốc.”

“Thuốc?” Tạ Thanh Kiều sững sờ:

“Đại sư ý là, Đường Hạo Dương tại trước khi cưỡi ngựa bị người ta làm cho tinh thần hoảng hốt mà làm cho té ngựa?”

“Kẻ giết người chắc chắn đưa người đến chỗ chết, nhưng kẻ giết người cũng cần thiết phải bảo vệ chính mình chu toàn. Nếu như tại ngựa động tay chân sợ là sẽ dễ dàng tra được. Nhưng nếu như dùng thuốc liền có thể làm được nhất kế không thành.”

Cho dù ngựa rơi không chết hắn, thuốc kia lưu lại ở trong người năm này tháng nọ sau chỉ sợ cũng muốn mạng của Đường Hạo Dương h! Thật là 1 mưu kế độc ác kín đáo, Tạ Thanh Kiều trong lòng trận trận quặn đau, thì ra là chuyện bỏ thuốc rõ ràng tại Đường Hạo Dương mười tuổi liền bắt đầu, mà người có thể bưng cho hắn không hề đề phòng uống hết chỉ có một là Hạnh mai!

Hạnh mai a hạnh mai, cô đến tột cùng là nha hoàn một như thế nào. Tạ Thanh Kiều sinh khí tới ba phen mấy bận hạ độc, ài, coi như bị thiêu chết thật cũng không ủy khuất! Tạ Thanh Kiều trong lòng ác độc nghĩ, không ý thức đi đến một phòng bên lẫn lộn. Mọi chốn tựa vào xem một chút, ở ngoài trông thấy một cái lư hương tinh xảo. Lúc này hướng Trí minh phương trượng chạy tới, muốn mượn lư hương dùng một chút, trí minh phương trượng liền gật đầu đáp ứng.

Đến buổi tối, Tạ Thanh Kiều trở lại phòng thấy Đường Hạo Dương đang chơi mõ không biết lấy từ nơi nào. Trông thấy Tạ Thanh Kiều lập tức đem mõ qua một bên, vẻ mặt oán hận:

“Chúng ta về nhà, ở miếu tự này ngay cả thịt cũng không có để ăn, một chút cũng không dễ chơi!”

Tạ Thanh Kiều thở dài: “Lúc này mới một ngày chàng đã không chịu nổi?”

Đường Hạo Dương phồng lên miệng gật đầu.

“Chàng lúc mười tuổi không phải là cũng ở nơi đây hơn 1 tháng sao, quen vài ngày thì tốt rồichàng xem thiếp không phải là cũng cùng chàng cùng nhau ăn chay sao?”

Đường Hạo Dương cắn môi, không cam lòng. Ngôi chùa này cả ngày yên tĩnh, ngoại trừ tăng nhân niệm kinh và vẫn là tăng nhân niệm kinh, vốn tưởng rằng Đường phủ đã đủ nhàm chán rồi không nghĩ tới đi vào 1 nơi càng nhàm chán hơn. Sớm biết thế hắn cũng không theo tới, còn không bằng ở nhà còn có thể ăn ngon.

Tạ Thanh Kiều ở đâu nhìn không ra ý nghĩ của hắn, tay từ phía sau xuất ra là lư hương chỗ Trí minh phương trượng mượn tới. Quả nhiên là khi Đường Hạo Dương nhìn thấy cái đồ chơi tinh xảo này hai mắt tỏa sáng.

“Hạo Dương, chàng xem cái tử đàn lư hương này là như thế nào?”

“Đây là tiên đế năm bảy năm, lư hương ba chân một chân phía trước hai chân ở phía sau, trên mỗi chân có mười một cánh sen hướng lên, đây là hoa sen lư hương gốm.”

Tiếng nói rơi ra thoáng như chứng kiến một người khác, Tạ Thanh Kiều chỉ hy vọng giờ khắc này có thể vĩnh cửu dừng lại, chỉ mong nhìn qua sau một khắc Tạ Thanh Kiều rõ ràng chứng kiến Đường Hạo Dương ánh mắt lại thay đổi trở về như 1 hài tử.

Một bức vẻ buồn rầu ngồi ở chỗ kia đầu mày cau lại, hắn chắc cũng không biết mình vừa rồi tại sao lại bật thốt ra thế.

Tạ Thanh Kiều ngồi ở bên cạnh hắn, nàng hiểu Đường Hạo Dương hôm nay chỉ là chính mình không muốn tốt, nhưng trên thực tế hắn đã tốt lắm, cho nên đang nhìn đến cái mình quen thuộc sẽ theo bản năng phản ứng. Thì ra đây là Tam thiếu gia Đường phủ ngày xưa. Chỉ là liếc mắt nhìn liền có thể biết lai lịch đồ cổ trong tay.

Thấy hắn vẫn như cũ buồn rầu, Tạ Thanh Kiều đem lư hương phóng ở trên bàn:

“Chàng rất thích nó phải không?”

Đường Hạo Dương mờ mịt nhìn lư hương lại xem một chút cô gái bên cạnh, rất là do dự. Hắn giống như đích xác rất thích những thứ này, không đúng, hắn rất chán ghét những thứ này hoặc là rất sợ hãi bọn chúng. Đồ cổ đồ cổ, người chơi đồ cổ là những thứ của người đã chết để lại.

Tạ Thanh Kiều cầm tay của hắn, ôn nhu nói:

“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, thiếp cũng sẽ đứng ở bên cạnh chàng.”

Chỉ là một trong nháy mắt, Đường Hạo Dương phảng phất thấy được một người khác. Nàng cũng biết bất luận phát sinh cái gì, cũng sẽ không rời đi mình; nàng đã từng thích cầm lấy một chút đồ cổ tìm đến hắn hỗ trợ xem một chút; nàng sẽ tại lúc mình không vui làm một đống điểm tâm, nàng sẽ tại khi mình bị phụ thân khiển trách ôn nhu an ủi, chỉ có một bóng ôn nhu như vậy chỉ là một buổi chiều, liền biến mất… Nàng là ai… một cái bóng người mơ hồ ngay trước mắt lúc ẩn lúc hiện, nhưng không cách nào bắt lấy.

Cả căn phòng mọi âm thanh đều yên tĩnh, lúc này Đường Hạo Dương giống như trong đêm tối thấy không rõ đường nên lạc đường, hắn rất thương tâm, đau đớn tận cùng. Tạ Thanh Kiều yên lặng nhìn hắn, nàng rõ ràng thấy hốc mắt hắn đỏ lại không có nước mắt.

“Hạo Dương, thiếp ở sau miếu tự thấy có một cái hồ, chúng ta ngày mai đi bắt cá được không?”

Một âm thanh thanh thúy đột nhiên cắt đứt hình ảnh trước mắt, Đường Hạo Dương khẽ run lên, lúc này vui vẻ gật đầu:

“Kia cầm cá rồi, nàng biết làm canh cá sao?”

Tạ Thanh Kiều thấp giọng ho khan :

“Sẽ, bất quá đừng cho tăng nhân kia nhìn thấy, chúng ta ngày mai phải len lén chuồn đi.”

Hắc hắc, nương tử cũng sẽ làm chuyện xấu sao, Đường Hạo Dương cũng không có hảo ý nở nụ cười.

Lão phu nhân rời nhà lễ Phật, đối với Đường phủ không có bao nhiêu ảnh hưởng. Bác cổ hiên vẫn như cũ do Đường Hạo Nhiên quản lý, bất quá hắn đối với khối huyết ngọc kia ngược lại thật sự là không buông tay. Hắn vốn là yêu thích thu thập ngọc, ngọc khó được như vậy đương nhiên trở thành tân sủng của Đường gia đại gia.

Dùng qua cơm trưa đang ngồi ở trong sân vuốt vuốt ngọc bội, lại bị đại phu nhân nhìn thấy. Đường Hạo Nhiên lập tức thu hồi ngọc bội, dù sao đại phu nhân ghét nhất hắn mê muội đồ mất cả ý chí.

“Nương?”

Đường Hạo Nhiên trong lòng buồn bực, mẫu thân hắn rất là

dị thường, chỉ thấy đại phu nhân vẻ mặt đau thương, ngón tay run rẩy ở đâu còn có phong thái Đường phủ chủ mẫu ngày thường. Đường Hạo Nhiên liền tranh thủ đỡ mẹ ngồi xuống, chỉ nghe đại phu nhân nói:

” Ngọc bội vừa rồi con xem, lấy ra cho vi nương nhìn một chút.”

Đường Hạo Nhiên cung kính đem huyết ngọc đưa lên, đại phu nhân không ngừng vuốt đường vân trên mặt, lẩm bẩm nói:

“Không nghĩ tới, không nghĩ tới, ta sinh thời còn có thể thấy khối ngọc này.”, một giọt lệ rơi xuống. Đường Hạo Nhiên hoảng hốt, hắn chưa bao giờ thấy qua mẫu thân thất thố như thế.

Qua một lúc lâu, đại phu nhân hỏi:

“Khối ngọc này, là từ đâu tới?”

Đường Hạo Nhiên đáp: “Là một người nam tử xa lạ đem đến bác cổ hiên, hài nhi thấy ngọc hiếm nhưu vậy có liền lưu lại.”

“Nam tử kia lớn lên dạng gì, con có từng hỏi hắn là từ đâu có được ngọc này?”

Đại phu nhân giọng nói dồn dập, Đường Hạo Nhiên mặc dù không hiểu ra sao nhưng thành thật trả lời:

“Người nọ rất là bình thường, bất quá ngọc bội kia hắn là từ trong sòng bạc thắng được. Theo con thấy, khối ngọc này cần phải qua tay nhiều người. Mẫu thân nếu muốn biết chủ nhân của ngọc bội này chỉ sợ có chút khó khăn.”

“Ha ha…” Đại phu nhân cười khổ mấy tiếng:

“Ta sao lại không biết ngọc này là của ai.”

Đường Hạo Nhiên sững sờ, nghĩ đến nét mặt của mẫu thân thầm nghĩ: khối ngọc này hắn hẳn là lưu không được.

Đại phu nhân lau lệ:

” Ngọc này là ta tặng cho bạn tốt Tô Mạn ngày xưa khi cô ấy xuất giá .”

Tô Mạn? Đường Hạo Nhiên có chút ấn tượng, hình như là bằng hữu tốt nhất của mẫu thân trước khi đến Đường phủ . Mười tám năm trước, Tô Mạn qua đời, đại phu nhân bệnh không dậy nổi, cũng là từ khi đó đầu lại hay bị choáng váng.

Đại phu nhân đem ngọc bội đưa cho Đường Hạo Nhiên dặn dò hắn thật tốt giữ, Đường Hạo Nhiên nhìn xem ngọc bội, thầm nghĩ:

“Mẫu thân sợ là thấy vật hao tổn tinh thần.”

Nha hoàn đỡ đại phu nhân một đường từ từ đi, thấy phu nhân vẻ buồn bã nhược thất trong lòng thập phần bất an. Trở lại phòng, đại phu nhân ngược lại ở trong ghế im lặng.

Mười tám năm trước, nếu không phải nàng về nhà thăm viếng, Tô Mạn có lẽ sẽ còn sống. Tô Mạn vừa sinh ra nữ nhi nếu như còn sống đến bây giờ cũng có thể mười tám tuổi. Chỉ tiếc, trong Tô phủ tìm 1 tháng chỉ tìm được thi thể Tô Mạn, hài nhi kia chỉ sợ… chỉ sợ là đã rơi xuống vách núi hoặc là vào miệng sài lang. Là nàng hại chết Tô Mạn cùng con gái của bà ấy, đây đều là nàng tạo nghiệt.

“Đại phu nhân, đại phu nhân?”

Trên mặt ghế người đột nhiên bất tỉnh, hù dọa nha hoàn tiếng thét chói tai. Ngoài cửa lão ma ma vội vàng tiến “Còn thất thần làm chi, nhanh đi thỉnh đại phu!”

Nha hoàn liền vội vàng gật đầu, cất bước hướng phía viện thuốc mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.