EELONG
(TIẾP THEO)
(@ Hai type)
Những chiếc gig tiến hành cuộc tấn công với sự chính xác hoàn hảo. Ngay khi vượt qua núi, tiến vào Nước Đen, chúng tản đội hình rộng khắp. Chúng phóng xuống, đồng thời khởi động cánh quạt hai bên sườn để giảm tốc. Các phi công klee biết chính xác phải làm gì. Họ đã tiến hành phi vụ này nhiều lần để rải phân bón trên những trang trại bao la của Eelong.
Nhưng lần này họ không rải phân bón.
Tại cửa vào Nước Đen, các gar hớn hở tràn vào thung lũng bí mật. Dòng gar chảy dài qua đường hầm, ra khỏi chân thác, qua lòng chảo, để tiếng tới hẻm đá, xuyên qua núi. Dòng người tiếp tục đi qua nơi tang phục kích và đã được dọn sạch, tới nửa con dốc ngoằn ngèo chữ chi. Phía bên kia, hàng ngàn gar khác tìm đường qua thung lũng đá, để kết hợp với dòng gar dài dằng dặc, sẽ đưa họ về nhà.
Bên trong Nước Đen, không khí như ngày hội. Âm nhạc rộn ràng. Những bàn dài ê hề hoa quả, bánh mì chờ đón những gar đói khát mới tới. Những gar vừa tiến vào với những khối lập phương kết nối sáng rực, được chào đón ngay bằng những vòng tay ôm và nước mắt. Chẳng khác nào một cuộc đoàn tụ của một đại gia đình đã được chờ đợi từ lâu. Họ mệt lả sau cuộc hành trình dài nhưng tái phục hồi sinh lực với ý nghĩ về sự khởi đầu một đời sống mới tốt đẹp hơn. Một số gar tỏ ra e dè, vì dù sao suốt đời họ đã bị đối xử như thú vật. Nhưng nỗi sợ hãi tan biến ngay, sau khi được đón tiếp ân cần, và hiểu ra lời hứa của Nước Đen là sự thật.
Các phi công klee nhìn hai bên, để biết chắc đã giữ khoảng cách chính xác với nhau. Phi công bay đầu chỉ huy vụ tấn công phối hợp này. Hắn đưa cao bàn tay lông lá lên khỏi đầu. Phi công bay hai bên cũng làm theo. Lần lượt cho tới phi công bay cuối đội hình cũng đưa tay lên. Tất cả đã sẵn sàng.
Phi công chỉ huy bỏ tay xuống ra hiệu. Cuộc tấn công bắt đầu.
Các phi công mở van trên chiếc gig của họ, phóng chất độc của Cloral ra. Chất lỏng chết người từ các thùng phun ra trong dạng gas màu xanh lục. Chiếc gig dẫn đầu phun trước, rồi tới những chiếc khác. Từ mỗi chiếc gig, khí độc kéo dài, rồi kết hợp với nhau thành một lớp mây dày đặc màu xanh lan rộng. Đám mây chết người bồng bềnh trôi từ từ, vì gas không nặng hơn không khí bao nhiêu. Mỗi giây, khí độc từ chín chiếc gig phun ra càng dày đặc hơn. Khi đám mây gas quá dày, gần như bao phủ hết ánh sáng từ vành đai mặt trời, khí độc bắt đầu từ từ sa xuống đất.
Các gar trong Nước Đen bắt đầu hướng dẫn những gar đầu tiên vừa tới xuống làng. Họ cần di chuyển đám đông, để dành chỗ đón tiếp những gar đang tới. Đang đi dọc theo đường mòn, họ chợt phát hiện hình ảnh kỳ lạ phía chân trời. Họ thấy chúng như một đàn chim. Điều lạ lùng là, những con chim này đang kéo theo một đám mây mày xanh lục phía sau chúng. Các gar của Nước Đen ngơ ngác nhìn nhau, tự hỏi có ai trong số họ biết sự kiện này là gì không.
Các gar mới tới chỉ trỏ, cười ha hả. Với họ, tất cả đều mới mẻ và thú vị. Sự kiện này cũng chỉ là một điều kỳ diệu nữa của Nước Đen thôi.
Phi công dẫn đầu nhìn lại đám mây màu xanh khổng lồ do hắn và đồng đội đã tạo ra. Hắn không thấy một chỗ nào bị gián đoạn trong đám mây dày đặc. Vội vã ước tính khí độc đã bao phủ khắp Nước Đen, hắn nghĩ nhiệm vụ của hắn và đồng đội đã được hoàn tất trên cả tuyệt vời. Hắn mỉm cười đắc thắng.
Những gar của Nước Đen lại thêm một bất ngờ nữa. Một âm thanh xì xì hình như nổi lên khắp nơi. Đó là một âm thanh quen thuộc, nhưng thường chỉ nghe thấy vào ban đêm. Chưa bao giờ xảy ra giữa trưa, nhất là trong một ngày trọng đại như hôm nay. Nhưng dù lạ lùng, âm thanh đó nghe rất thật.
Hệ thống trung tâm tưới tiêu đang hoạt động.
Vòi phun được đặt khắp nơi. Trên các trụ đèn dọc đường phố, trên các trang trại quanh làng, thậm trí trên cây cối trong rừng. Nước tỏa ra như sương mù, không khí ẩm ướt, không bao lâu sau, các gar đều ướt sũng.
Các gar mới đón nhận điều này như một sự đối xử kỳ diệu nữa. Họ vui mừng la hét khi được nước tẩy sạch hết quá nhiều những kỷ niệm đau đớn khủng khiếp. Họ nhảy nhót, lăn đùng vào những vũng nước, thậm trí có gar quì gối, vớt đầy hai tay nước, uống ừng ực.
Bobby và tất cả nhóm chạy ra khỏi Trung Tâm để thấy các vòi phun đang hoạt động. Lập tức họ bị ướt sũng vì bụi nước Từ bảy, tám mét trên cao, nước phun như mưa dông.
Mark hỏi:
- Nếu hệ thống này không hoạt động được, liệu chúng ta ở trong nhà có an toàn hơn không?
Ông Gunny nói:
- Nếu nó không hoạt động, mà chúng ta ru rú ở bên trong, chỉ làm trì hoãn mọi sự thôi. Ta thà chết gấp còn hơn.
Bobby bảo Spader:
- Nhiều nước quá, tôi e thuốc giải độc trải quá mỏng.
Giọng đầy tin tưởng, Spader nói:
- Đừng lo, Pendragon. Ông Manoo bảo, không cần nhiều cũng ngăn chặn được thuốc độc.
- Anh tin ông ấy à.
Spader cười láu lỉnh:
- Ơ... Lúc này không tin thì làm được gì?
- Chúng ta sẽ biết ngay thôi. Nhìn kìa.
Nó chỉ lên trời. Chín chiếc gig bay ngay trên đầu, phun thuốc độc, bầu trời chuyển thành xanh lục, như chúng đang kéo một tấm thảm bằng lông vũ nhân tạo trên đầu mọi người.
Mark thều thào hỏi:
- Liệu có nguy hiểm không?
Bobby trả lời:
- Nếu chất độc đó chạm vào chúng ta. Chúng ta sẽ chết đứ đừ ngay.
Aron khiếp đảm thấy rõ, hỏi:
- Ông Gunny, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả?
- Mấy phút nữa tôi sẽ giải thích tất cả, nếu... chúng ta còn sống.
Khi đội hình gig bay qua đám đông khổng lồ, các gar mới vẫy tay hoan hô, như để cảm ơn màn biểu diễn hoành tráng chào đón họ.
Kasha lên tiếng:
- Kìa, thùng của chúng sắp cạn rồi.
Khí độc phun ra từ chiếc gig dẫn đầu đang mỏng dần. Tình trạng những chiếc gig kia cũng vậy. Đám mây độc hại đã lan rộng hết cỡ và đã quá đủ. Chín chiếc gig đã tiến tới bờ bên kia Nước Đen. Ngay khi chiếc gig ngoài cùng cạn khí độc, chúng vút bay lên, cùng nhau bay qua núi. Nhiệm vụ quỉ quái của chúng đã hoàn tất.
Kasha bảo:
- Tốt rồi. Chúng không còn chất độc để nhắm vào những gar còn ở bên ngoài được nữa.
Courtney nói ngay:
- Còn tốt hơn nữa, nếu chất giải có tác dụng ở trong này.
Mọi con mắt lại ngước lên đám mây xanh đang hạ xuống gần hơn. Boon đứng gần Kasha. Hai đứa lo lắng nhìn nhau. Courtney lại gần, nắm tay Bobby. Bobby gượng cười, xiết chặt tay bạn. Mark đứng bên kia Bobby, nói:
- Tụi mình đã cố hết sức rồi.
Bobby đồng ý:
- Mình biết mà.
Tất cả vẫn lom lom nhìn trời. Cảm giác thật kỳ lạ, vì những âm thanh hồ hởi của các gar như một hậu cảnh. Tiếng nhạc vui mừng không chút thích hợp với thực tế là tất cả sự sống trong Nước Đen đang cận kề cái chết, chỉ tính bằng giây.
Đám mây xanh nhẹ nhàng sa xuống. Các Lữ khách và phụ ta chờ đợi... chờ đợi...
Ông Gunny buồn rầu nói:
- Hít thật sâu vào. Càng nhanh càng tốt.
Ý ông là hít thật nhiều chất độc để chết cho lẹ. Nhưng đề nghị của ông có ảnh hưởng trái lại: tất cả đều nín thở. Nước giỏ giọt xuống những đôi mắt đang ngước nhìn lên trời, nhưng không ai quay đi. Nếu đây là giây phút cuối trong đời, họ muốn được kéo dài.
Mark nói nho nhỏ:
- Liệu... liệu... sẽ sáng sủa hơn không?
Không ai trả lời.
Trên đầu, hình như tấm màn xanh bớt dày đặc hơn một chút.
Courtney reo lên;
- Sáng sủa hơn rồi kìa!
Boon kêu lên:
- Nó đang tách ra!
Mấy giây sau, hình dạng không thể lầm lẫn của vành đai mặt trời xuất hiện. Ánh sáng xuyên qua đám mây.
Spader vui mừng nói:
- Hô hây! Gặp hơi nước, thuốc độc đang bị triệt tiêu rồi.
Một lúc sau, bầu trời lục sẫm chuyển sang lục nhạt, rồi trắng khói, sau cùng... là xanh da trời.
- Huuu Hiii! Chúng ta sống rồi! Nước Đen sống rồi!
Ông Gunny reo mừng nhảy vòng vòng như khiêu vũ. Lần đầu tiên từ khi rời khỏi các lãnh địa của Trái Đất, Bobby mới thấy ông vui đến thế.
Mỗi người có một phản ứng khác nhau. Ông Gunny nhảy nhót trong mưa như một con bù nhìn. Aron nhìn ông, nhíu mày bối rối. Fayne tưởng cả đám đang hóa rồ, quay về với vị trí trực của cô.
Spader chạy tới, ôm Courtney quay một vòng, vui mừng reo lên:
- Chúng ta đã thành công. Chúng ta đã hạ được hắn rồi.
Sau cùng Mark hết thận trọng. Không còn áp lực nặng nề nữa, nó không thể nhịn nổi, hét toáng lên.
Phản ứng của Boon và Kasha không quá ồn ào. Phụ tá vỗ nhẹ vai Lữ khách, nói:
- Ông Seegen có lý. Cô đúng là một Lữ khách.
Kasha buồn bã mỉm cười.
Thay vì tham gia với tất cả, Bobby đứng tách ra, nhìn dòng gar hớn hở đang đổ vào Nước Đen. Lễ chào đón họ tiếp tục sôi nổi hơn khi các gar lũ lượt kéo tới.
Ông Gunny lại gần Bobby, ngắm nhìn lễ hội tưng bừng một lúc, rồi nói:
- Chứng kiến sự ra đời của một nền văn minh mới, cháu cảm thấy thế sao?
- Kỳ lạ lắm. Cháu mừng cho họ. Cháu cũng rất mừng cho chúng ta. Cảm thấy hạnh phúc vì không phải chết.
Hai người cười rúc rích.
- Chúng ta đã làm điều phải, Bobby ạ. Nhất là sau những gì xảy ra cho Veelox. Eelong an toàn rồi. Saint Dane đã không chiếm được lãnh địa thứ hai.
Thấm thía những lời đó một lúc. Bobby mới nói:
- Ông có lý. Chúng ta đã không còn chọn lựa nào khác nữa. Nhưng cuộc chiến này chưa kết thúc đâu. Cháu đang lo, chúng ta sẽ phải làm gì để hạ hắn lần sau.
Ông trầm ngâm gật đầu:
- Tốt hơn, ta nên vào trong tìm cách giải thích tất cả vụ này cho Aron hiểu.
Ông quay đi, để Bobby đứng suy nghĩ một mình. Một lần nữa, Saint Dane đã thất bại. Eelong đã tiến tới bước ngoặt và mọi dấu hiệu đều cho thấy một tương lai rực rỡ của lãnh địa này. Tuy nhiên vẫn còn việc phải làm. Mối bất hòa giữa gar và klee không dễ dàng hàn gắn, nhưng Bobby tin chắc, không có bàn tay gây rối của Saint Dane, điều đó có thể thực hiện được. Nhưng Bobby vẫn lo ngại. Sain Dane đã thách thức nó cản trở hắn. Không chỉ thế, hắn còn cho Bobby biết chính xác kế hoạch dành cho Eelong của hắn là gì. Điều đó chứng tỏ hắn tin tưởng kế hoạch ma quỷ đó sẽ thành công.
Nhưng hắn đã thất bại. Bobby đã hạ hắn. Có sự tiếp tay của Mark và Courtney, các phụ tá của một lãnh địa khác, nhưng họ đã cứu Eelong khỏi bị hủy hoại. Bobby tự hỏi, phải chăng tất cả hành động của nó là đúng. Nó muốn được tin như vậy. Vì bằng cớ rành rành trước mắt: Chủng loài gar bị áp bức không những chỉ được an toàn, mà họ còn có cơ hội cứu toàn thể Eelong khỏi nạn đói. Điều đó dường như đã quá đủ thuyết phục.
Tuy nhiên Bobby vẫn không cảm thấy an tâm.
Nó nhìn các gar đang tràn nhập niềm vui, cố rút ra một bằng chứng trọn vẹn từ cảnh đó. Họ đang nhảy múa trên đường phố đông đúc, trong bữa tiệc kỳ lạ nhất, Bobby chưa từng thấy bao giờ. Trên mặt mọi người đều có nụ cười và nước mắt hạnh phúc trào ra từ mắt họ.
Tất cả, trừ một người.
Đó là một bé gái tóc vàng, chừng năm tuổi. Nó đứng một mình trên một mái lều. Con bé đứng tách biệt với tất cả, không nhảy múa, ca hát, hay ôm ấp bất cứ một gar nào. Trông nó quen thuộc đến lạ lùng, nhưng Bobby không biết vì sao. Nó bước lại gần, nhìn cho rõ. Con bé quay lại trừng trừng nhìn Bobby.
Bobby đứng sững lại. Nó đã nhận ra con bé. Đó là đứa bé gái nhỏ đã chúc mừng khi Bobby trở lại Nước Đen. Con bé đã bước ra khỏi đám đông và trao cho nó một bông hoa trắng. Bobby nhớ bông hoa và nhớ cả đôi mắt con bé. Đôi mắt màu lam. Một màu lam nhức nhối. Lúc này, đôi mắt đó dường như sắc lạnh hơn đôi mắt trong ký ức của nó. Và cũng mãnh liệt hơn. Ánh mắt của con bé như đang nhìn thấy tim gan Bobby.
Cột sống của Bobby rần rần ớn lạnh. Nó nghĩ đến một điều hoàn toàn ngoài ý muốn. Nhưng không thể nghĩ khác được nữa, vì con bé đã bật lên cười. Không phải tiếng cười vui vẻ. Tiếng cười điên cuồng xuyên suốt tâm trí Bobby.
Đứa con gái nhỏ la lên với Bobby. Nó chỉ nói ba từ. Ba từ vô nghĩa với tất cả các gar đang nhảy múa bên dưới con bé. Vô nghĩa với tất cả sinh vật trên Eelong. Nhưng không sao. Mấy từ đó có ý nghĩa với Bobby. Một mình Bobby thôi. Vừa nghe ba từ đó, đầu gối nó bủn rủn.
Con bé la lên:
- Gặp tại Zadaa!
- Saint Dane!
Bobby gào lên, chạy tới. Nhưng khi Bobby tới túp lều và leo lên, đứa con gái nhỏ đã biến mất.