Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 68: Chương 68




Thấy Đan im lặng chẳng nói gì, Huy lặng lẽ tiếp lời…

_ Anh biết giờ anh có nói xin lỗi thì cũng chẳng thể cứu vãn những gì đã xảy ra, nhưng trước anh, xin em đừng tạo ra cái vỏ bọc ấy. Nếu em đau, hãy cứ lên tiếng, anh sẽ bế em. Đừng cố gắng chịu đựng mọi thứ một mình. Được không em?

Đan gật gật đầu, nép sâu hơn nữa vào lòng Huy…

_ Mình đang đi đâu? – Đan nghi hoặc

_ Về nhà.

_ Nhưng đường này không về nhà em.

_ Em nghĩ anh sẽ để em sống một mình trong thời gian này sao?

_ Vậy em sẽ ở đâu? – Người ta nói khi yêu IQ của con người bằng 0 quả không sai

_ Nhà anh.

_ Không thể nào.

_ Tại sao không?

_ Không được nha. – Đan phản đối

_ Chẳng phải trước kia em cũng ở cùng Trax sao? – Giọng Huy đậm mùi thuốc súng

_ Cái này khác…

_ Khác gì?

_ Em không yêu Trax. – Đan đưa ra lý do mà Huy không thể nào lí giải nổi

Không biết Huy đã dùng cách nào nhưng cuối cùng Đan vẫn ngoan ngoãn cùng Huy về biệt thự của anh. Huy tắt máy rồi ôm Đan ra khỏi xe đặt vào chiếc xe lăn mà ông quản gia đã chuẩn bị sẵn.

_ Cảm ơn anh. – Đan mỉm cười, nhưng tia run rẩy trong đáy mắt chẳng thể thoát khỏi cái nhìn của Huy.

_ Chân em chỉ tạm thời không khỏe thôi. Chỉ cần chú ý thì mọi thứ sẽ ổn. Đừng sợ, có anh ở đây rồi. – Huy dịu dàng áp tay lên má Đan. Anh thật sự rất xót xa khi nhìn thấy vẻ yếu đuối của Đan trong lúc này. Vậy mà, năm đó… anh chẳng có mặt ở bên cô.

Đan nhìn Huy, sự lạc lõng, chơi vơi trong suốt những năm qua bỗng chốc được lấp đầy. Chỉ cần có anh ở bên, với Đan như thế cũng mãn nguyện lắm rồi. Cô không sợ giông bão cuộc đời, chỉ sợ không tìm được một bờ vai để nương tựa trong cơn bão ấy. Giờ thì ổn rồi, đã có anh ở đây. Đan choàng tay qua cổ Huy, vùi mặt vào vai anh…

_ Thật tốt khi có anh ở đây. – Đan thì thầm

_ Ngốc. – Huy nhẹ nhàng mỉm cười

Vì đang ở nước ngoài nên Huy chẳng thể gặp trực tiếp ông Hà để thưa chuyện, chỉ có thể gặp qua Internet. Và cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông ấy, Đan bị đẩy ra ngoài không thương tiếc. Aizzz! Có bị mắng thì cũng chẳng thể trách cô không nói giúp tiếng nào. Đan lật tiếp một trang sách nhưng chẳng thể tập trung. Với cá tính của ba cô thì chăng biết cuộc trò chuyện sẽ đi về đâu. Mà thôi, Đan lắc đầu, chẳng cần phải nghĩ nữa, đã đẩy người ta đi, thì sống chết mặc bay.

Khi Huy bước ra khỏi thư phòng thì Đan đã ngủ say, quyển sách trên tay chuẩn bị rơi xuống đất. Anh bật cười vì hình ảnh ngộ nghĩnh trước mặt, đi tới nhẹ nhàng lấy quyển sách trên tay cô xuống rồi khẽ khàng bế Đan về phòng.

“ Lời hứa trên thế giới này chỉ là gió thoảng mây bay, muốn chứng tỏ cậu yêu con gái tôi thật lòng, hãy lấy hành động mà chứng minh. Chỉ cần cậu sống xứng đáng với tình yêu con bé dành cho cậu, tôi sẽ chấp nhận cậu”.

Phải, anh sẽ dùng cả đời này để cho Đan biết rằng, anh luôn luôn yêu cô…

Tình yêu đôi khi là thế, không cần những cụm từ hoa mỹ, không cần những câu tán tỉnh điệu nghệ, chỉ cần hai trái tim luôn hòa cùng nhịp đập là đủ rồi. Có những lúc xa nhau, có những khi tưởng rằng mất nhau mãi mãi, có trải qua những thăng trầm khi không ở bên nhau thì mới có thể hiểu thế nào là hạnh phúc trọn vẹn khi có thể tìm lại được nhau.

Áp bàn tay Đan lên mặt mình, Huy mỉm cười hạnh phúc. Cô chính là hạnh phúc cả cuộc đời anh, là người con gái anh luôn đợi chờ để cùng nhau đi qua những năm tháng sau này. Ngày ấy, anh chưa thể tin vào cái gọi là tình yêu vĩnh cửu, nhưng giờ khái niệm ấy lại hiện hữu bên anh, rõ ràng như chưa bao giờ rõ ràng hơn thế. Chẳng ai có thể đoán trước được tương lai, nhưng Huy tin rằng, trái tim anh sẽ chẳng bao giờ có thể đập rộn ràng trước một ai khác. 5 năm qua là một minh chững rõ ràng cho điều đó.

Có đi qua những ngày mưa, mới biết yêu hơn những ngày nắng. Có đi qua những ngày vắng nhau mới biết yêu hơn những giây phút khi bên nhau. 5 năm là một quãng thời gian ngắn trong hàng chục năm của đời người, nhưng với một mối tình vẫn còn non trẻ, thì đó lại là cả một thử thách lớn. Thời gian luôn là một thử thách khắc nghiệt của tình yêu, như nếu không có thời gian, tình yêu sẽ chẳng bao giờ trưởng thành.

_ Cảm ơn em, khi đã cho tình yêu của chúng ta thời gian để trưởng thành… - Huy thì thầm, giọng nói êm ả hơn cả màn đêm.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.