Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 79: Chương 79: Sự thật




“ Bí mật tựa như một vật được chôn vùi trong lớp băng dày. Bí mật sáng tỏ không phải vì người ta đập tan băng, mà bởi vì, băng vốn chẳng thể nào tồn tại quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ và kiêu hãnh của mặt trời”

“RẦM”!!!!

Cửa nhà kho bị phá vỡ. Đan khó nhọc hướng mắt về hướng có ánh sáng… Cuối cùng anh cũng đã đến. Cô muốn lên tiếng để Huy bớt lo lắng, nhưng những gì thốt ra khỏi miệng không khác nào tiếng thì thào yếu ớt. Cô muốn vươn tay về phía anh nhưng chút sức lực còn lại không đủ để giúp Đan làm việc ấy.

_ “ Đan” – Huy thảng thốt kêu tên cô, đôi chân lảo đảo bước về phía ấy. Nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, tim anh như chết lặng. Đan tựa người vào tường, đôi mắt thiêm thiếp như chìm vào giấc ngủ sâu, nơi cổ tay, máu vẫn lặng lẽ tuôn trào…Tại sao lại như thế này?

Giao hết những tên cản đường cho vệ sĩ, Huy nhào về phía Đan, đôi chân không trụ nổi khụy xuống, đôi tay giữa không trung sợ hãi, run run không dám chạm vào người cô. Anh sợ, thật sự rất sợ hãi. Vẻ mặt tái nhợt của cô lúc này khiến lòng anh quặn thắt, đau đến không thể thở nổi. Đan à, mở mắt ra được không em?

Vào lúc dòng cảm xúc trong Huy vẫn còn hỗn loạn thì một bóng người đã chậm rãi ngồi xuống, đưa tay xé mạnh một bên vạt áo đen rồi quấn chặt vào cổ tay Đan, khiến máu không thể tràn ra nữa. Huy muốn đẩy cô ta – người đã khiến cô gái anh yêu tổn thương nhưng lại không thể, khi lúc này chính cô ta lại đang giúp Đan sơ cứu vết thương. Tuy đã bị chiếc mũ áo choàng che khuất nhưng Huy vẫn cảm nhận được sự phức tạp trong tâm tư của cô ta, bằng chứng là một giọt nước mắt đã rơi xuống nền vải đen của áo choàng.

Đây đến cùng là dạng người gì? Huy thật sự không thể hiểu nổi, nhưng điều đó chẳng quan trọng bằng việc Đan đã tỉnh táo lại và cũng đang đưa đôi mắt hoang mang nhìn người đang tỉ mỉ quấn từng vòng để băng lại tay cho cô. Thật may mắn, khi ông Hà luôn gắn thiết bị định vị trên người Gin để tránh những điều không may, nếu không, có lẽ anh đã không đến kịp.

Đan ngước lên, đôi mắt lấp lánh lệ nhìn Huy không chớp. Cô sợ, chỉ cần mình nháy mắt, hình bóng anh sẽ lại tan biến. Đan gượng sức, sà vào vòng tay Huy, ôm thật chặt lấy cổ anh. Cô vùi mặt vào vai anh, nức nở, vòng tay mỗi lúc thêm chặt. Huy gần như lập tức đỡ lấy Đan rồi siết chặt cô vào lòng mình. Mặc kệ cái nhìn của mọi người xung quanh, Huy hôn lên chiếc cổ thanh tú trước mặt, đôi môi nhanh chóng di chuyển đến bờ má Đan. Và cuối cùng, môi anh dừng lại trên môi cô. Nụ hôn mang đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc, dịu dàng, mãnh liệt và cả sự run rẩy từ tận sâu thẳm của cả hai tâm hồn.

Huy dừng lại, cẩn thận ôm Đan vào ngực mình để tránh làm đau tay cô. Đôi mắt anh lạnh lẽo hướng về người con gái khoác áo choàng đen đang đứng cách đấy không xa.

_ Cô là ai? – Giọng anh vẫn chưa hết khô khốc. Phía bên kia, một màn đánh đấm đã phân rõ thắng bại. Tất cả đều yên lặng nhìn những gì lạ lẫm đang diễn ra trước mắt…

_ Nhã Văn? – Đan run run kêu lên cái tên mà chính cô cũng đang nguyện cầu là không phải. Cô muốn gỡ xuống chiếc mũ đen oan nghiệt kia nhưng không thể khi khoảng cách bây giờ giữa hai người là quá xa.

Cô gái bật cười chua chát, tiếng cười lạnh lẽo, đơn độc đến thê lương.

_ Tôi thua rồi… Haha… Lần này là thua thật rồi, thua trước kẻ thù của chính mình.

Chiếc mũ từ từ rơi xuống, khuôn mặt hãy còn những nét ngây thơ dần hiện ra, nhưng đôi mắt giờ đây, chỉ ngập tràn phẫn nộ cùng bi thương, đôi mắt của một người từng trải, từng chịu nhiều biến cố, mất mát.

_ Phải, là tôi. – Đôi môi mím chặt giờ mới lên tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.