Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 92: Chương 92: Ước chi chỉ là mơ




“ Ước chi… trên cuộc đời này tồn tại hai chữ “giá như”…”

Đan đứng dựa vào góc tường, thở dốc… Đây là giờ thứ 5 cô ở lại phòng tập yoga này rồi. Vậy mà sự mệt mỏi cũng không khiến cô quên được những gì mà lí trí buộc phải quên.

Nhìn vào bóng hình phản chiếu mình trong gương, Đan ngỡ ngàng khi nhận ra mình giống người phụ nữ kia đến lạ.

Không!!!! Tâm tưởng Đan gần như thét lên điều đó. Tại sao? Không thể nào và không bao giờ.

Xoay người lại, và không dám nhìn chính mình trong gương nữa, Đan ngồi sụp xuống nền đất, cảm giác mọi thứ đang dần đứng lại. Cô không giống, không hề giống bà ấy, chỉ là mái tóc dài màu đen huyền khi xõa ra trông giống nhau mà thôi. Vậy thì… chỉ cần khác đi là được…

Nghĩ thế, Đan vơ vội túi xách, lái xe đến salon tóc mà cô thường lui tới….

Ra khỏi nơi làm tóc thì cũng đã rất tối rồi. Đứng giữa con phố nhộn nhịp, đông đúc, Đan hoang mang cực độ… Giờ, cô nên đi về đâu?

Bước về phía trước nhưng rồi lùi lại, bước sang phía trái nhưng lại quay về vị trí cũ, bước chân Đan cứ ngập ngừng giữa những lối đi, không tiến cũng chẳng lùi…

Về nhà, cũng chẳng có Huy. Vậy thì về đâu, về đâu, để cô có thể mất đi cảm giác chơi vơi này… Những hỗn loạn trào dâng khiến lòng cô chông chênh… Tuyết, lại rơi nữa rồi…



“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc….”

Đây là lần thứ n Huy nghe thấy câu nói này… Hơn 10 tin nhắn của anh đã được chuyển vào hộp thư thoại. Tại sao cô ấy lại không nhấc máy. Thần kinh của Huy đã căng hơn cả dây đàn. Trước cô tại sao anh luôn cảm thấy bất lực? Tất cả những nơi cô có thể đi, anh đều đã đi tìm tất cả, vậy mà không thể thấy bóng dáng người anh yêu thương ở bất cứ nơi đâu. Từ lúc anh xuống máy bay tới giờ đã hơn 8 tiếng đồng hồ trôi qua, vậy mà anh chẳng nghe một tí tin tức gì từ cô. Huy đã không thể giữ nổi bình tĩnh khi nghe Tony báo rằng Đan đã đi mất ngay sau cuộc gọi ấy…

Em ở đâu?

Đan không phải là người hành động theo cảm tính, cô luôn có quy tắc của riêng mình. Vậy mà giờ đây, cô lại hành động như một đứa trẻ vô ý thức. Lang thang trên con đường dài không mục đích, Đan đưa tay hứng lấy những bông tuyết đang bay bay giữa không trung.

Đẹp thật! Trong trẻo và tinh khôi. Đan đưa một ít tuyết vào miệng, cảm nhận sự tan chảy lạnh lẽo nhưng thú vị… Đôi khi, cô ước mình được như một bông tuyết vô lo, vô nghĩ, khỏi phải vướng bận bất cứ điều gì…

Một cô gái khoác tay mẹ đi ngang qua…

Đan dừng bước nhìn họ, nhìn cái hạnh phúc bấy lâu mình khao khát, vậy mà giờ đột nhiên lại thấy sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, cô mong rằng ước mơ ấy sẽ không thành hiện thực, mong rằng những gì mình vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng, qua ngày mai, tất cả sẽ trở lại vạch xuất phát ban đầu…

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.