Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 50: Chương 50: Vỡ tan




“ Anh bước đi chẳng một lần ngoảnh lại

Em nơi đây giọt nước mắt mong cờ

Giá em biết tận sâu trong tiềm thức

Anh vẫn gọi em, cô bé dại khờ!”

_ Em sẽ ổn mà! – Đan đẩy Huy ra khi có lại được sự bình tĩnh. Cô thực sự không hiểu tại sao mình lại làm thế. Chỉ là Đan cảm thấy có điều gì đó không thực. Cả hai đã xa nhau quá lâu! Có lẽ… Nhưng tận trong thâm tâm, Đan vẫn biết, thời gian chưa bao giờ khiến cô quên được Huy.

_ Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi! – Chưa bao giờ Huy thốt ra một câu thiếu căn cứ như thế, nhưng để Đan an tâm, Huy buộc phải nói

_ Đừng lo lắng cho em! – Giọng nói nhẹ nhàng của Đan bỗng trở nên sắc bén – Đừng yêu em nữa, được không Huy?

Huy sững sờ, đôi mắt nhìn Đan không chớp…

_ Em biết anh vẫn còn yêu em! – Đan xoay người để không phải đối diện với Huy - Đó không phải là ảo tưởng, bởi em còn quá yêu anh nên em biết rằng anh vẫn yêu em! Đó có thể là một lí do nực cười và ấu trĩ, nhưng với em điều đó là đúng đắn. Em không biết đến bao giờ mình có thể dừng lại thứ tình cảm vô vọng này, nhưng em sẽ dừng. Vì thế anh có thể dừng trước em không? Đã 5 năm rồi đó anh, 5 năm cực hình cho cả hai chúng ta, năm năm đủ khiến một trái tim mỏng manh chai sạn đi nhiều! Có lẽ anh sẽ nói điều ấy không quan trọng nhưng thực sự em đã không còn là em của ngày xưa nữa! Trong em đã tồn tại những góc khuất mà nó sẽ khiến anh tổn thương. Anh hiểu chứ? Em đã từng rất hận anh nhưng bây giờ thì không thế, có lẽ bị bỏ rơi là một phần trong cuộc sống của em!

_ Đừng nói nữa…

_ Huy à, một cô gái hút thuốc lá, một cô gái có thể mỉm cười trước những điều đau đớn nhất, một cô gái có thể đứng trước người mình yêu nói ra những lời nhẫn tâm này… thì chẳng điều gì có thể làm cô ấy tổn thương đâu! Những chiếc gai nhọn trong tâm hồn cô ấy sẽ khiến người khác tổn thương! Vì thế đi ra xa em một chút được không?

_ Em thôi đi! – Huy hét lên, chưa bao giờ anh mất bình tĩnh như thế

_ Thôi! Tại sao em phải thôi? Quá khứ của chúng ta như một dòng nước chảy qua, chẳng bao giờ có thể lấy lại. Con đường chúng ta chọn đã quá xa nhau. Rồi anh sẽ có vợ, rồi sẽ là cha! Vòng xoáy ấy sẽ khiến anh chẳng còn nhớ đến Hà Linh Đan là ai đâu! Phải vậy không? Thế thì can thiệp vào cuộc sống của em làm gì? Điều đó có khiến anh dễ chịu hơn không? – Đan nói không ngừng, những lời nói ấy cứ từng nhát, từng nhát đâm vào tim Huy những vết dao lún cán

_....

_ Hãy để em biết rằng cuộc sống em đã không còn có anh!

Huy quay đi, mọi thứ trong anh vụn vỡ. Từ tận sâu đáy lòng, một nỗi đau âm ỉ khiến tim anh thắt lại…

_ Cho em một lí do được không?

Huy khựng lại…

_ Là gì cũng được! Ghét em, hận em, hay đừa cợt em cũng được, chỉ cần một lí do thôi, một lí do để con ngốc như em không còn phải khổ sở nữa! Xin anh đấy!

Huy bước tiếp, có cái gì đó mặn chát nơi khóe môi anh…

_ “ Tại sao em có thể nghĩ thế?” – Bàn tay siết chặt mãi chưa buông

Đi ra xa em một chút, nhưng xin anh, đừng bao giờ rời khỏi tầm mắt em!

Hành lang vắng lặng chỉ còn lại tiếng nức nở của Đan… Cô biết để cho cô một tuần anh đã phải rất khó khăn để thuyết phục cổ đông. Nếu lần này, không thể tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, cô khó thoát khỏi trách nhiệm. Đan không muốn kéo Huy chết theo…

Chiếc xe đua Bugatti Veyron lướt trên đường vắng với tốc độ gần như tối đa. Huy hạ cửa kính để những cơn gió cuối đông lạnh đến tê người tràn vào… Chút lạnh lẽo tràn vào lồng ngực khiến nỗi khó chịu trong Huy giảm bớt…

Trong một khắc nào đó của giây, Huy biết mình đã mất Đan, mất đi tình yêu dành cho một cô bé yếu đuối. Năm năm qua, mỗi lần nhớ Đan là mỗi lần anh tự thuyết phục bản thân mình đó chỉ là chút xao động của tuổi học trò. Nhưng nêu chỉ là chút xao động, thì sao lại hằn sâu đến thế, lại làm Huy đau đớn đến nghẹt thở, lại khiến anh làm gì cũng nhớ đến Đan. Biết bao lần Huy sững người trên phố, tìm kiếm như một kẻ điên khi loáng thoáng nghe câu nói “ Hôm nay trời có vẻ lạnh nhi?”. Anh nhớ Đan, nhớ đến khắc khoải, nhớ ánh mắt mà coffee sữa đậm đặc, nhớ đôi môi cong cong khi giận Huy, nhớ vòng tay ôm thật chặt khi anh mệt mỏi và bất lực, nhớ cả cách uống coffee ba tầng ngộ nghĩnh của cô…

“ _ Sao em lại uống như thế? Phải khuấy đều lên chứ? – Huy thắc mắc

_ Cần gì phải thế chứ?

_ Như thế thì sao uống được? Nếu lười anh sẽ khuấy giúp em! – Huy bất lực

_ Không! – Đan vội lắc đầu – Uống như em mới gọi là nghệ thuật!

_ …

Đan bật cười khi nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Huy khi đang cố gắng phân tích cụm từ

“ Nghệ thuật” của cô

Huy biết lúc này sự chống đỡ của anh chính thức sụp đổ. Anh yêu Đan. Đó không còn là tình yêu bồng bột, ngây thơ mà là một tình yêu đã trưởng thành, đã chịu sự tôi luyện khắc nghiệt của thời gian, của nỗi nhớ, dằn vặt và chờ đợi. “ Một chút xao động” mất đi để làm bùng lên một tình yêu mãnh liệt và đầy dữ dội. Và Huy biết, đó là vĩnh cửu…

_ Anh không thể dừng lại! Không thể - Huy bật cười thê lương trước khi nốc cạn ly Brandy thứ n+1… Lại một lần nữa, Huy thất bại…

…..

Trở lại phòng làm việc nhưng Đan chẳng thể tập trung vào bất cứ điều gì nữa. Ngập tràn trong tâm trí cô lúc này là dáng vẻ cô đơn đến thắt lòng của Huy khi xoay người bước đi. Trong vô thức nước mắt lại lặng lẽ rơi…

Thực lòng mà nói, sự trở về ngày ấy của Nguyên cũng làm Đan điêu đứng không ít. Mọi thứ trở nên mơ hồ và chông chênh hơn, kể cả tình cảm Đan dành cho Huy. Cô cũng đã chấp nhận nghe Nguyên giải thích…

“ _ Có lẽ em không cần phải đặt câu hỏi nữa đâu nhỉ?

_ Ừ, anh xin lỗi… Đó là một hành động quá ngu ngốc và trẻ con. Tất cả chỉ vì anh sợ…

_ Sợ?

_ Anh sợ mình yêu em, yêu như cái cách một người con trai xem bạn gái mình là báu vật vô giá chứ không phải như một món trang sức đắt tiền. Anh không đủ tự tin vào bản thân mình. Với anh, tình yêu khi ấy rất giả dối và khó tin.

_ Nếu vậy, có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta không gặp nhau!

_ Nếu có quay lại khoảng thời gian ấy, anh vẫn sẽ đến bên em, cô bé!

Đan nhướng mày….

_ Bởi vì … em rất giống mẹ anh. Giống đến lạ kì.

Đan ngẩn người…

_ Ban đầu, anh đến bên em cũng chỉ vì thế nhưng cho đến lúc này hay đúng hơn là từ lúc bước chân ra đi, anh hiểu mình đã sai, sai rất nhiều!

_ Nhưng giờ em đã có Huy!

_ Anh biết! – Nguyên cười buồn – Anh biết ơn Huy vì điều đó. Anh chậm mất rồi!

_ Anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

_ Nhưng anh không muốn từ bỏ.

Nguyên nhìn sâu vào mắt Đan mong tìm được một chút cảm xúc trong cô bé nhưng ánh mắt ấy hoàn toàn phẳng lặng và trong suốt…

Đan rời đi… Hoàng hôn phủ lên người Nguyên những tia ảm đạm, hiu hắt…”

Ngày ấy, Đan quá yếu đuối để đón nhận sự trở lại bất ngờ của Nguyên. Sài Gòn lại có những cơn mưa trái mùa. Mưa của miền kí ức xa xưa…

Mưa của miền nhớ…

Không phải một mà cả trăm nghìn lần trong giấc mơ Đan tự hỏi liệu cô và Nguyên có thể trở lại chăng… Nhưng cũng chính lúc ấy, gương mặt Huy, gương mặt với đôi mắt sâu thẳm, ấm áp lại chợt đến. Và Đan biết, Huy sẽ là hiện tại và cả tương lại của cô…

Còn Nguyên… đã và chỉ còn là quá khứ. Một quá khứ có cả hạnh phúc, đớn đau và nỗi nhớ.

Vậy mà…

Huy lại rời bỏ Đan. Không một tin tức gì ngoại trừ dòng email ngắn ngủi...

Một năm… Hai năm….

….

Rồi năm năm…

Chẳng một tin tức gì từ Huy. Anh biến mất như thể thế giới này chưa bao giờ tồn tại cái tên Vương Gia Huy, biến mất như thể chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Đan…

Lại ra đi… Hai con người… hai cách giống nhau để rời bỏ cô. Tại sao? Co đã làm gì sai?

Nguyên đã đến bên Đan trong khoảng thời gian ấy! Đan chẳng muốn kháng cự sự quan tâm của anh bởi cô không muốn phải lâm vào cảnh sống dở một lần nữa…

Nhưng nỗi nhớ Huy chưa phút nào nguôi ngoai trong Đan. Trái tim cô vẫn từng đêm dài thổn thức…

Nguyên biết, trong Đan, hình bóng Huy chưa bao giờ nhạt phai. Anh biết ván bài này dù anh có xoay sở đến thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ thất bại, nhưng tại sao anh không thể dừng lại.

Không phải chưa nghĩ đến chuyện từ bỏ. Chi là không biết phải từ bỏ như thế nào. Cơ bản là con tim chưa sẵn sàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.