Nước Mắt Của Mưa

Chương 16: Chương 16




Đêm nay nó ở lại trông Nguyên Khang, cậu ngủ sau khi uống thuốc rồi, đêm nay chắc lại là một đêm không ngủ.

Mưa, tiếng mưa rả rích ngoài kia càng làm nó tỉnh táo hơn, từng bụi mưa tạt vào cửa, chảy những giọt dài trên kính cửa sổ, đẹp tuyệt, nó đưa tay áp lên mặt kính, lành lạnh, cảm giác thật thoải mái.

Nó mở cánh cửa, chống cằm lên bệ cửa hứng những bụi mưa đang phả vào mặt, mát rượi.

Những suy nghĩ cứ nối nhau kéo dài triền miên, từ khi trở về với gia đình không biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ làm nó cảm thấy mệt mỏi quá.

Cuộc sống của những người có tiền của chẳng có gì là thoải mái, dang vọng, tiền tài, thế lực luôn được đặt lên hàng đầu. Sát hại lẫn nhau là những việc quá đỗi bình thường.

Giờ nó có ba mẹ, có anh trai, có những người bạn luôn ở bên nó nhưng ba mẹ cũng bận việc suốt, chẳng mấy khi có thời gian ở nhà, cũng chưa gần gũi với nhau được.

Mọi thứ vẫn chưa trở về vị trí thật sự của mình, không biết khi chính thức trở thành Bảo Ngọc cuộc sống của nó sẽ như thế nào, liệu tâm hồn yếu đuối của nó có đủ sức chống chọi những bão tố của cuộc sống, mưu toan, tham vọng của người đời. Liệu trái tim nhỏ bé có được bình yên…

Đôi mắt to tròn, đen láy đượm buồn hướng về phía xa xăm, đôi bàn tay xinh xắn chìa ra hứng những giọt nước mát.

Nguyên Khang đã thức từ lúc nào, cậu thấy ánh mắt buồn của nó trong lòng cũng thấy không vui, cậu đến bên cạnh nó, đặt tay lên vai nó, giọng nói ấm áp dịu dàng hoà trong tiếng mưa, không gian xung quanh ấm hẳn lên.

_Em đang buồn sao?

Nó quay người lại, môi cong lên nhưng ánh mắt vương buồn lộ rõ, nhìn nó cậu thấy lòng mình tê tái.

_Dạ không, anh không ngủ nữa hả?

_Ừ, mà Yun này, sao em lại thích mưa vậy.- cậu vuốt tóc nó, quệt đi những bụi mưa trong suốt.

Nó khẽ cười, quay ra phía cửa sổ, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như tiếng chuông ngân.

_Vì mưa rất đẹp, từng giọt mưa long lanh như thuỷ tinh, nhưng nó là một chất lỏng, nó không làm ta chảy máu khi chạm vào, em thích điều đó.

_Nhưng người ta buồn khi thấy mưa.- cậu cũng đang hứng bụi mưa giống nó.

_Em lại nghĩ khác, mưa rơi vì nỗi buồn của con người anh ạ. Mọi người vẫn nghĩ mưa là nước mắt của bầu trời, còn em lại thấy mưa cũng có nước mắt, mưa khóc mỗi khi có người buồn, mưa đồng cảm.-nó trả lời đều đều, câu nói cứa đựng nhiều tâm tư.

Nó cầm tay cậu lên, nhỏ nước mưa trong tay nó vừa hứng được vào tay cậu, cười vui. Tâm trạng nó khá hơn khi nãy rất nhiều.

_Anh lại thấy em giống mưa, bên ngoài mạnh mẽ cứng rắn, có chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại mềm yếu, mong manh dễ vỡ.- Nguyên Khang nhìn sang nó nói.

_Thật ạ!- nó tròn mắt nhìn cậu.

_Ừ, thật chứ, mà mưa không được khóc hoài đâu nhé, em mà khóc giống mưa anh giận luôn biết không, vì em cười đẹp lắm!

Nó bật cười vì câu nói của cậu, nụ cười toả nắng, ấm áp trong đêm mưa, nụ cười làm tim cậu thổn thức mãi thôi.

Cậu đưa tay hất nước mưa vào nó, nó cũng hất lại, rồi hai người cười vang. Khi ở bên cạnh Nguyên Khang nó thường hay vui vẻ thế này, cậu luôn biết cách khiến người khác thấy thoải mái.

Ngoài kia mưa vẫn rơi, từng cơn gió thổi mạnh hàng cây, ánh đèn đường phả vào mưa lấp lánh, một thứ ánh sáng tuyệt đẹp.

Ánh trăng trên cao như mờ ảo hơn, rọi sáng bóng hình hai người với những nụ cười rạng ngời.

Vài ngày sau

Nguyên Khang đã được xuất viện hôm qua, vết thương của cậu cũng sắp lành nên đang ở nhà tịnh dưỡng.

Hôm nay là chủ nhật, một ngày nắng đẹp, nắng trải dài trên con đường vắng, nắng chạy trên từng tán cây, vờn trên hoa cỏ, nắng hót cùng lũ chim những khúc ca vui, mọi thứ đều lấp lánh dưới ánh nắng dịu nhẹ.

Yun đang trên đường đến nhà Kỳ Lâm, đột nhiên hôm nay cậu gọi điện bảo nó đến nhà, hỏi lí do thì một mực không nói.

Kia rồi, ngôi nhà đã hiện ra trước mắt, cánh cổng vẫn không khoá, chẳng biết vô tình hay cố ý đây. Nó đẩy cổng bước vào, thích thú bước trên lối đi trải sỏi, chiếc váy lụa trắng chiết eo cao bay bay trong gió.

Vào nhà nó đi từ trước ra sau, nên lầu rồi lại xuống, gọi khản cổ cũng không thấy ai, nó lấy điện thoại gọi cho Kỳ Lâm.

_Em đến rồi, anh không ở nhà là sao chứ?- nó hận hực trách móc.

Đầu dây bên kia giọng cậu hơi trùng xuống, khác hẳn kiểu cách tự tin thường ngày.

“ Xin lỗi, em ở nhà chờ anh một chút nhé”- rồi cậu gác máy, nó chẳng nói được thêm câu nào, hôm nay cậu rất lạ, nó đành xem tivi rồi đợi vậy.

Kỳ Lâm đang ở nghĩa trang, cậu đứng cạnh mộ phần của mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, người mà cậu luôn yêu thương và kính trọng.

Ngôi mộ được cẩn đá hoa cương trắng thanh tao, cỏ dại được cắt sạch sẽ, trong di ảnh là một phụ nữ đẹp tầm bốn mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, tao nhã, môi nở nụ cười hiền.

Ánh mắt cậu tha thiết nhìn người phụ nữ trong ảnh, nỗi nhớ mong chực trào như vỡ tung khỏi đáy tim, hình ảnh mẹ luôn khiến cậu không khỏi đau lòng khi bắt gặp.

Mất mẹ cậu như mất đi cả một khoảng trời, mọi cảm xúc yêu thương, nỗi hận thù người ba tàn nhẫn ấy có thể dìm chết cậu bất kì lúc nào, vì lẽ đó mà cậu chẳng giữ một bức ảnh nào của mẹ cả.

Cậu đặt bó hồng bạch- loại hoa mẹ thích nhất lên ngôi mộ, ánh mắt hơi trùng xuống, cổ họng nghẹn đắng.

_Mẹ ở thiên đàng vẫn hạnh phúc đúng không mẹ, sao mẹ không ở lại cùng con mà ra đi vậy chứ, con không thể nghe lời mẹ mà tha thứ cho ông ấy được, ông ấy cướp mẹ khỏi con, giờ con nên làm gì với ông ấy hả mẹ…

Cơn gió thổi qua khiến tóc cậu bay lên, mấy sợi tóc loà xoà xuống trán, gương mặt lạnh lùng, đôi chút ngông cuồng ngạo nghễ như đẹp hơn.

Cậu im lặng nghe tim mình khắc khoải, mẹ giờ ở một nơi rất xa, con muốn được nhìn thấy mẹ, con ước lại có một gia đình yên ấm, hạnh phúc như xưa, con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ơi…

Chân cậu như chôn chặt xuống đất, mọi cơ quan đều mất đi sức lực, những tiếng cười, tiếng khóc, tất cả cứ ùa về, hối hả.

Cậu từng có một gia đình rất hạnh phúc, một người cha mẫu mực, một người mẹ hết mực yêu thương chồng con, trong nhà luôn ngập tràn tiếng cười, cho đến một ngày tập đoàn DK trở nên lớn mạnh thì mọi thứ đều thay đổi.

Người ba đáng kính của cậu thường uống rượu tiếp khách đến tối mịt mới về nhà, bên ngoài có bao nhiêu là bồ nhí, về nhà gặp vợ than phiền là đánh đập không thương tiếc, sức mạnh của đồng tiền quả thật đáng sợ, nó khiến trái tim con người chai sạn cảm xúc.

Mẹ cậu càng cố sức khuyên giải ông đến đâu ông càng coi bà rẻ mạt đến đó.

Cậu đã khuyên mẹ rời bỏ ông rất nhiều lần nhưng bà đều từ chối, bà yêu ông rất nhiều, bà muốn làm ông trở lại như xưa, mọi thứ đều vô ích.

Rồi một hôm ông điên tiết vì mất đi một hợp đồng trị giá hàng triệu đô, về nhà say bí tỉ, bà lại tìm lời lẽ khuyên ngăn, ông nổi đoá lên đuổi bà ra khỏi nhà.

Cậu chẳng thể nào quên được bóng dáng gầy gò của mẹ mắt mũi đầm đìa van lạy ông, bà quỳ xuống ôm chân ông, xin ông bình tâm lại.

_Bà xéo ra khỏi nhà tôi, suốt ngày chỉ biết càu nhàu, chả được tích sự gì.- ông quát lớn, chân giũ tay bà ra, có khi đạp mạnh vào bụng khiến bà đau điếng.

_Xin ông…tôi xin ông…mà…- tiếng van xin thảm thiết nghẹn trong tiếng nấc, nước mắt giàn giụa, bà càng cố bấu víu ông.

_Bà làm gì được cho tôi, hay chỉ biết ăn bám, bà có trẻ trung gì cho cam, bằng không nhan sắc của bà cũng làm tôi có được hợp đồng.- ông nói trong cơn say, nhưng người say luôn nói thật, vậy là với ông bà chỉ đến thế thôi, còn nỗi đau nào hơn.

Lúc đó cậu cũng chỉ mới là thằng nhóc 11 tuổi, không thể làm gì cho mẹ nhưng cậu hiểu nỗi đau mẹ phải chịu đựng, vì bà yêu ông quá nhiều.

Cậu đã chạy ra can ngăn, cậu đỡ mẹ đứng dậy, ông vẫn ra sức đuổi bà đi.

_Bà mà không biến đi thì tôi cho bà không đi được nữa.- giọng nói mặn đắng xát muối vào tim bà.

Dứt lời ông vơ lấy thanh sắt dựng ở góc nhà, đó là một thanh sắt bị đứt mối hàn trong cầu thang, ông dùng thanh sắt ấy đập vào lưng, vào bụng bà, khiến bà đau đớn mà khuỵ xuống, Kỳ Lâm cũng bị dính một gậy ở bả vai khi đỡ cho mẹ.

Vẫn chưa hả, ông lại giơ thanh sắt lên và giáng một cú đau nhói vào đầu bà, máu tuông ra rất nhiều, máu nhuộm đỏ chiếc áo trắng tinh của cậu, nhuộm đỏ một tuổi thơ tràn ngập sắc hồng.

Và người mẹ yêu quí của cậu đã mãi mãi ra đi trong đau đớn, những cú đấm vào bụng làm tổn thương nội tạng, não bộ bà cũng bị chấn thương mạnh, bà chết dưới tay người chồng bà đã một mực chung thuỷ, yêu thương.

Từ đó cậu không ở cùng ông, lúc đầu ở nhà có rất nhiều người giúp việc nhưng khi lớn cậu chỉ sống một mình, lâu lâu chỉ vài người đến dọn dẹp.

Cậu không phủ nhận là mình hận ba, nhưng cậu cũng yêu ông ấy, yêu và hận, cậu đứng giữa hai ranh giới, dằn vặt bản thân để rồi chẳng biết phải làm gì.

Thà rằng đừng cho cậu hạnh phúc còn hơn mang ngọt ngào và đắng cay hoà trộn với nhau, giải pháp tốt nhất là đừng chạm đến cái quá khứ ấy, hãy để cậu là con của mẹ thôi.

Cuộc đời thật trớ trêu, những mảng kí ức đẫm máu và nước mắt ấy cứ rình rập cậu mỗi đêm, chẳng bao giờ cậu quên viễn cảnh ngày hôm đó, đau thương không nguôi ngoai mà nó vẫn chực chờ để bùng cháy, một vết thương hằn sâu chưa bao giờ lành sẹo.

Cậu ngồi xuống bên cạnh mẹ, mỉm cười, trong nụ cười là ngàn vạn nỗi nhớ, cơn đau đè nén, hình như trong di ảnh, đôi mắt mẹ cũng long lanh nước nhìn đứa con yêu.

_Kỳ Lâm, con đến rồi à.- giọng nói trầm ngại ngần vang lên sau lưng cậu, bước chân khẽ khàng sợ sệt.

Sắc mặt tràn đầy nhớ thương của cậu quay ngoắt, lạnh như băng, nhìn người đàn ông trung niên trên tay cầm bó hồng bạch, cậu cất giọng bất cần, giận dữ.

_Ông không có tư cách gọi tên tôi, càng không đủ tư cách đến thăm mẹ tôi, đừng làm phiền bà yên nghỉ.

Tim cậu giờ đây ngổn ngang, mọi thứ xoay vòng rồi tràn vào cùng lúc, yêu, hận, cảm thông, phẫn uất,…mọi thứ luôn đối nghịch nhau, rồi chất chồng lên nhau làm cậu tê tái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.