Nước Mắt Của Mưa

Chương 18: Chương 18




Hôm nay quả thật là một ngày rất đặc biệt, nó đã nhìn thấy một Kỳ Lâm hoàn toàn khác.

Kỳ Lâm khắc khoải, trầm tư vì vết rạn của quá khứ, Kỳ Lâm hoàn toàn đối lập với một cậu thanh niên 18 đẹp trai, đôi chút lạnh lùng, cao ngạo, trẻ con thường ngày.

Nói sao nhỉ, hôm nay là lần đầu tiên nó nhìn kĩ Kỳ Lâm đến vậy, đôi mắt màu nâu đỏ của cậu thật đẹp, nó thể hiện trung thực xúc cảm của chủ nhân.

Đôi mắt cứ hút người khác vào một không gian vô tư khi cười, thêm một điểm tuyệt vời cho khuôn mặt đã đẹp như tranh vẽ.

Rời khỏi ban công, nó trèo lên giường, ngả lưng và thoải mái tận hưởng một giấc ngủ ngon, hôm nay cũng mệt rồi.

Biệt thự nhà họ Lý

Khắc Minh vẫn chưa ngủ được, cậu xuống nhà lấy ít nước thì gặp Hạ Băng, người cậu không muốn tiếp xúc thì lúc nào cũng lảng vảng xung quanh.

Vẫn như bao năm qua, trong mắt Khắc Minh Hạ Băng và nhị phu nhân nhà họ Lý chỉ là người lạ, cùng thở chung bầu không khí ngột ngạt với cậu.

Hạ Băng thì luôn thích nũng nịu anh trai, nhỏ không quan tâm việc hai người không cùng mẹ sinh ra, nhỏ không hẳn đã yêu thương cậu, chỉ vì muốn có một người anh để nhõng nhẻo và đòi hỏi này nọ.

_Anh à, nói chuyện với em chút được chứ? – Nhỏ nhìn Khắc Minh dọ ý.

Lạnh lùng băng giá dường như là bản tính trời sinh của cậu rồi, xem như không nghe thấy gì, cậu lướt qua nhỏ với gương mặt lạnh hơn cả tiền, nơi đây duy chỉ có mình cậu thôi.

_Anh, em đang nói chuyện với anh mà.- nhỏ chau mày, quay lại nìn Khắc Minh với giọng bực dọc, anh lúc nào cũng vậy.

_Tại sao hôm nọ anh lại cứu con nhỏ đó, anh cản trở việc làm của em đấy.- nhỏ đứng khoanh tay, câu nói phảng phất chút sự răn đe.

Khắc Minh đang rót nước thì ngưng tay, lại còn hỏi chuyện này, cô ấy mà có làm sao thì giờ Hạ Băng còn chảnh chẹ đứng đây được, sẽ không ai được yên nếu làm tổn thương người bạn của anh.

_Đó là việc của tôi, đừng quan tâm tới.- cậu nói lững thững, không tỏ bất kì thái độ nào, tiếp tục hành động của mình.

_Mong anh và con đó không có chuyện gì, không thì nó còn khổ dài dài.- nhỏ quay ngoắt đi về phòng mình, câu nói được xem là lời cảnh cáo.

Chuyện gì là chuyện gì? Cậu hiểu nhưng cứ như không hiểu, tự nghi vấn trong suy nghĩ, có thể là chuyện gì được.

Về phòng cậu cũng chưa tài nào chợp mắt, trằn trọc loay hoay trên giường cậu lại nghĩ về nó, sao cô ấy lại hiểu mình thế nhỉ, trước giờ đã ai như vậy đâu.

Bảo Ngọc mà cậu biết là một người khá bí ẩn, xinh đẹp, mạnh mẽ mà cũng yếu đuối. Ở bên nó cậu nhìn nhận tổn thương dễ dàng, cuộc sống vì đó mà trở nên dễ thở hơn.

7h sáng

Nó vẫn đang dùi mình trong chăn thì nhận được một cuộc gọi, với tay lấy cái điện thoại trong tình trạng ngái ngủ, nó không alo mà để người kia nói trước.

_Ra ngoài…với tôi đi.- chất giọng lành lạnh quen thuộc chập chờn trong tai.

Nó dụi mắt, nhổm người dậy, nhìn lại trong màn hình thì đó là số lạ, mà giọng nói này thì không lẫn đi đâu được.

_Khắc Minh à, anh có chuyện gì sao?- nó nghĩ chỉ có thể là cậu thôi, mà sao cậu biết số nó nhỉ.

_Không, muốn ra ngoài thôi.- kiểu nói chuyện của cậu là duy nhất, chưa thấy ai “đụng hàng”, cộc lốc và thường chẳng nói rõ đầu đuôi.

_Cũng được, chờ tôi một tí.- nó gác máy rồi chuẩn bị đi, ở cậu có điều gì đó luôn làm nó thấy thú vị, hay vì vô hình chung hai người đã là bạn của nhau rồi.

Nó đến chỗ Khắc Minh đỗ xe đứng đợi, cậu vẫn đang mãi ngắm mây trời mà chưa hay biết sự xuất hiện của nó, cũng có thể vì hôm nay nó ăn mặc khác thường ngày.

Nó mặc quần short đen, bên trong là một chiếc áo ba lỗ trắng, khoác thêm chiếc áo khoác thun mỏng form dài màu đen.

Mái tóc mượt mà không xoã dài như thường lệ mà đánh rối búi cao, trông có vẻ “giang hồ” hơn so với đứa con gái luôn mặc váy đầm dịu dàng như nó.

Nó vỗ vai Khắc Minh một cái đánh “bốp”, cậu giật mình quay sang.

_Mơ màng gì vậy.

Cậu trở về ngay trạng thái bình thường.

_Có gì đâu.- người gì mà kiệm lời kinh khủng.

_Mà anh muốn đi đâu?- nó hỏi khi hai người cùng vào xe.

Không nhận được tín hiệu trả lời, vì bản thân cậu cũng đâu biết mình muốn đi đâu thì sao mà nói được.

_Ừm, thôi đi ăn bánh kem đi, tự dưng tôi muốn ăn.- nó suy nghĩ một hồi rồi nêu ý kiến, con xe lăn bánh tiến ra trung tâm thành phố.

Chiếc xe dừng lại ở một cửa hàng bánh mới mở, trông cũng khá khang trang và đẹp mắt. Hai người cứ vô tư tiến vào mà đâu hay có điều thú vị chờ họ bên trong…

Vừa bước đến cửa hai người đã nghe thấy tiếng vọng mừng rỡ từ bên trong.

_Cặp đôi cuối cùng đã có rồi!!!- một anh thanh niên đeo tạp dề vui vẻ nhìn ra cửa.

Mọi người trong cửa hàng đổ dồn ánh nhìn về nó và cậu, những đôi mắt to tròn ngạc nhiên và thán phục, một cặp đẹp đôi, trai xinh, gái cũng xinh, cũng không thể thiếu sự ghen tị trong ánh mắt mỗi người.

Hai nhân vật chính của bối cảnh vẫn đơ người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh thanh niên đó đã tiến đến.

_Mời đôi tình nhân vào tham gia cuộc thi với chúng tôi, nãy giờ mọi người đang đợi cặp cuối cùng đấy ạ!

Anh ta nói cái gì vậy chứ, cặp tình nhân sao? Anh ta nghĩ gì mà lại nói thế không biết, đã vậy còn cuộc thi gì ở đây nữa.

Khắc Minh nắm lấy tay nó kéo quay ra, anh thanh niên đã kịp ngăn cản, anh ta chờ mãi mới được 1 đôi thì sao dễ buông tha được.

_Hai người đừng nói là không phải tình nhân nhé, còn mặc cùng tông thế kia, đồ đôi à!- anh chàng cứ bới móc tìm lí do để hai người ở lại tham gia thi.

Các cặp đôi còn lại cũng bàn tán về điều anh ta vừa nói, thầm chỉ trích đôi này nhát quá, đã vào mà còn định đi ra.

Nó và cậu cùng nhìn lại trang phục của mình và ngươi kia. Trời ạ! Cậu cũng mặc quần đen, bên trong chiếc áo thun đen khoét cổ sâu là một chiếc áo trắng, đúng là cùng tông thật mà.

Tình hình là đây là một cửa hàng bánh kem mới mở, nhân ngày cuối tuần họ tổ chức một cuộc thi làm bánh cho các cặp tình nhân, giải thưởng sẽ là hai chiếc bánh kem loại nhất.

Cuộc thi cũng chỉ là một hình thức PR cửa hàng, họ đang chờ đợi cặp đôi vào vị trí thứ 10 cho thập toàn thập mĩ mới bắt đầu cuộc chơi. Vô tình và bất đắc dĩ Yun và Khắc Minh trở thành đôi tình nhân cuối cùng.

Hai người bị anh thanh niên đó ra sức đẩy về bàn làm bánh, mặt cả hai méo xệch nhìn trên bàn bày biện nào trứng, bột, đường,… ôi đủ cả.

Có vẻ như hai gương mặt bí xị ấy được tất cả mọi người triễn lãm, họ cứ nhỏ to xì xầm, hay là ngưỡng mộ. Phái nữ mắt cứ long lanh nhìn Khắc Minh, ôi nhìn là biết mẫu hình lý tưởng của bao nàng. Còn phái mạnh thì có cơ hội được diện kiến dung nhan thiên sứ ngay tại trần gian, lunh linh toả sáng.

Ai nấy thẫn thờ, anh thanh niên cũng vừa thôi ngay hành động ngắm nhìn vì bắt gặp ánh mắt không thoải mái của Khắc Minh, anh ta quay lại với chủ đề, hơi quê nên quát lớn. Có ai biết là Khắc Minh khó chịu vì điều gì, anh ta nghĩ đúng hay sai?

_Mọi người tập trung.- sau tiếng nói, các tâm hồn nhởn nhơ chân mây được kéo gấp về thực tại, ai cũng cảm thấy sượng sùng.

_Sau khi tôi hô bắt đầu thì thời gian sẽ đếm ngược 60 phút cuộc thi, các bạn có thể làm loại bánh nào tuỳ ý….và….bắt đầu.

Trong khi các cặp đôi còn lại tranh thủ thời gian thì nó và Khắc Minh vẫn nhìn đống nguyên liệu, chẳng thiết tha gì cho mấy.

_Anh biết làm bánh không?- nó quay sang hỏi cậu, tay vân vê quả trứng- Tôi làm được phần bánh, còn kem trét không được.

_Định làm thật à!?-cậu thắc mắc, nó khẽ gật- Thôi thì làm.

_Chết rồi, không nhớ công thức, gì nhỉ…bột mì, bột nở, nước, trứng…ờm…- nó cố vắt trí nhớ, có hôm đã đọc ở trang mạng rồi, nhưng là qua loa thôi nên không nhớ rõ.

_Mà định làm bánh gì? – cậu cũng suy nghĩ, nhìn một vòng quanh bàn.

_Hay là bánh chocolate nhé!- mắt nó sáng rỡ khi thấy có hộp bột cacao trên bàn.

_Ừ- vừa nói cậu vừa lôi cái thau inox lại gần, đổ hai loại bột mà nó nhắc đến, cũng là hai loại duy nhất trên bàn, thêm bột cacao, rồi cậu đập trứng.

Giai đoạn này thì không dễ, cậu đập cái trứng đầu tiên thì nó vỡ, chảy hết ra ngoài khi chưa đưa đến thau, cái thứ hai tách được vỏ nhưng cả vỏ và lòng trứng đều nằm gọn trong thau.

Nó lắc đầu ngán ngẩm trước sự vụn về của nam giới, kịp thời ngăn cản để cậu không làm phí thêm cái trứng thứ ba, nó kéo cái thau về chỗ mình.

_Để tôi làm cho, anh hậu đậu thật đấy, hình như là ba cái trứng thì phải.- rồi nó lần mò theo trí nhớ, đập nhanh gọn từng quả trứng vào thau, cậu thán phục trước khả năng đập trứng “điệu nghệ” của nó, điệu nghệ ở đây là do cậu nghĩ thôi.

_Ê này, ba cái rồi mà, nghĩ đi đâu vậy.- cậu gỡ quả trứng từ tay nó ra, giành cái thau lại, từ bước này cậu muốn làm.

Nó cứ lo nhớ mà quên mất, cậu giành cái thau rồi, đã thế chỉ cho cậu tự làm, xem như góp công thức thôi, nhớ ra nó cũng nặng đầu mà.

_Cho vào 1 ¼ chén nước, ¼ chén dầu rồi đánh lên là xong phần bánh đó.- nhìn nó và cậu lúc này giống cô giáo dạy học sinh, nó chỉ việc nhởn nhơ chỉ tay năm ngón thôi.

Là do cậu tự nguyện, vui vẻ làm chứ nó nào có ép, chỉ có điều là kiến thức nấu ăn cậu không có, đánh bột mạnh tay quá, lại ngược chiều nên nó cứ bắn tứ tung.

_Nè, anh đánh ngược chiều rồi.- nó đánh vào tay cậu một phát, cậu ngước nhìn lên thì nó đâm cười ngặt nghẽo, tiếng cười giòn tan tế nhị, chỉ hai người nghe thấy.

Trên mặt cậu dính vài đường do bột bắn lên, trông hiền như chú mèo con ý. Cậu hiểu ra chuyện đó vì cũng đang cười nó, nó cũng lâm vào tình trạng tương tự, mọi người dừng ngay việc làm đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

_Ai cho anh cười chứ!- nó bị ngại là thế, đưa tay chùi chùi mà có hết đâu, thấy vậy cậu đưa tay lên quệt giúp trên má nó, mịn màng. Cả hai mỉm cười, hai lúm đồng tiền hai người cùng bên má trái sâu hoắm, làm mọi người tiếp tục tinh thần ngưỡng mộ.

Đây là một Khắc Minh rất thật, cậu cũng biết cười, chỉ bản tính xưa nay luôn lạnh lùng, thêm nữa là chẳng có ai để khơi dậy nụ cười ẩn sâu vô định đó.

Niềm vui là cái chạm lòng rất nhẹ, không cầu kì hoa mĩ hay nguy nga tráng lệ, là những cái nhếch môi thành đường cong mà giả tạo cũng có thể làm được. Vậy nên người ta có thể giả vờ vui nhưng không thể giả vờ hạnh phúc, vì cơ bản, hạnh phúc là thứ khó nắm bắt, nó hữu hình hay vô hình còn không thể xác định.

Nhưng hãy cứ tin tưởng đi, nụ cười trên môi con người lạnh hơn những ngày băng giá ở Bắc Cực kia xuất phát từ niềm vui.

Bánh đã nướng xong, đạt màu yêu cầu nhưng có vẻ không được xốp cho lắm.

_Trục trặc chỗ nào nhỉ?- nó ấm ức vì không biết đã sai ở chỗ nào.

_Thôi kệ, cứ trát kem lên đi, để tôi làm cho.- cậu kéo chiếc bánh đã được cắt tròn lại gần rồi thoa thoa, trét trét, hồi sau cũng phủ đầy kem lên bánh, nó không đều, lổm nhổm vài chỗ trông kì kì,thành quả này tạm chấp nhận vì biết làm gì để cải thiện đây.

_A! Đun chocolate lên rồi rưới lên tạo kiểu, xem như cố tình làm kem thế này.- nó reo lên,thực hiện ngay để cứu vãn thẩm mĩ cho chiếc bánh.

_Cũng tàm tạm, không tới nỗi.- cậu xoa xoa cằm rồi nhận xét.

_Tại anh làm xấu chứ bộ.- nó lè lưỡi trêu, dễ thương lắm.

Vừa hết giờ, tất cả bánh được đem tập trung về một chiếc bàn lớn, anh thanh niên ấy kiêm luôn chức vị giám khảo, anh ta đi tới đi lui nhìn ngắm 10 chiếc bánh.

Anh ta thử từng chiếc bánh một, chậm rãi, sau khi thử một chiếc bánh lại uống một ngụm nước, đến bánh của nó và cậu thì ngắm nghía hồi lâu, nếm thử, rồi chau mày nhìn về phía hai người.

_Nè, bộ tệ lắm hả?- nó huých tay cậu.

_Đâu có, cũng thơm mà!- cậu ra giọng trấn an, ccu4ng hy vọng là nó không tệ.

_Thơm với ngon đâu có đồng nhất…- nó tự nhận định, nhìn về chiếc bánh đầu tay của mình.

_Và sau đây là kết quả….- anh ta tuyên bố một thôi một hồi, đến giải ba- Và giải ba thuộc về chiếc bánh của cặp đôi thứ 10, bánh tuy hơi khô nhưng được chấm điểm sáng tạo và tính đơn giản.

Hai người cũng không ngờ nó được tính điểm sáng tạo, ôi thật là, chiếc bánh đầu tiên cũng được gọi là thành công ngoài mong đợi.

Nó và cậu tung tăng với sản phẩm của mình ra về, mọi người đều tiếc nuối vì bao giờ mới lại được gặp. Hai người đi bộ dọc các cửa hàng, định đến công viên thưởng thức nó.

*

Chiếc xe mui trần bon bon trên đường, Kỳ Lâm và Nguyên Khang ngồi hàng ghế trước, Bảo Kỳ ngồi sau, gió lùa mái tóc bay càng làm tăng sứt hút của Angels.

_Haizz, mấy hôm nay tớ muốn điên đầu với khối công việc ở công ty cậu luôn.- Bảo Kỳ mệt nhoài, vừa nói vừa đưa tay xoa thái dương.

_Giúp đỡ tớ chút mà, tớ sẽ đền cho.- Nguyên Khang xoa dịu.

_Ngoài kia có phải Yun không vậy?- cậu chăm chú rồi quay vào trong- Nè, nhìn cái coi.- cậu đột nhiên nhạy cảm quá mức, muốn khẳng định là không, vì bên cạnh Yun đang có một người con trai.

_Đâu, không giống lắm, trang phục không giống.- Nguyên Khang rời tầm mắt khỏi vô lăng, nhìn ra ngoài, cậu cũng đang hy vọng.

_Hai cái cậu này, quáng gà rồi hả, không phải đâu, Nguyên Khang, cậu tập trung lái xe đi, đâm bây giờ.- cậu phàn nàn mà đâu hay mình mới là người quáng gá.

Nghe vậy hai cậu như trút bỏ gánh nặng, quay lại vào trong.

_Yun mà biết chuyện chắc không vui đâu nhỉ, em ấy đã muốn kéo dài thời gian mà- Nguyên Khang thở dài, cậu lo nghĩ, và hai người kia cũng vậy, con đường cứ dài mênh mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.