Nước Mắt Của Mưa

Chương 32: Chương 32




Hôm nay là một ngày nắng, nắng rọi sáng những con đường quen và lạ, nắng đánh thức cánh hoa còn ngại ngần chưa hé nở, nắng rúc rích vui đùa cùng gió, nắng chạy, nắng đi….

_Anh này, chắc đến lúc Yun phải về rồi nhỉ? Không thể cứ trốn tránh mãi được, phải tập làm quen thôi?!- nó nói buồn, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại thở dài.

Kỳ Lâm bước lại gần cửa sổ, ánh mắt buồn bã nhìn nó, cậu biết rồi nó sẽ đi nhưng không mong là sớm như thế, cậu lấy tay xoa xoa vai nó, cười hiền.

_Cố lên em à, anh sẽ luôn bên cạnh em, con đường em đi rất gian nan nhưng hãy cứ vững tin em nhé, về phần Hoàng Quân, nếu không còn gì nữa em hãy thẳng thắn đối diện với cậu ấy, trốn tránh chẳng giải quyết được gì cả.

Yun đứng dậy, vòng tay ôm lấy cậu, giữ một chút hơi ấm nó còn cảm nhận được, Yun sẽ luôn cần một bờ vai, và nó mong đó là bờ vai của cậu, chẳng biết từ lúc nào Kỳ Lâm với Yun trở nên thật quan trọng, nó thấy mình cần Kỳ Lâm ở bên hơn ai hết…

Hai người họ ôm nhau như thế khá lâu, yêu thương chưa cất lời nhưng bản thân ai cũng hiểu, vì đơn giản khi yêu ta cảm nhận tình yêu bằng một tâm hồn vô cùng nhạy cảm.

Chiều hôm đó Bảo Kỳ đến đón Yun về, Kỳ Lâm đứng nhìn theo một lát rồi quay vào trong, chỉ mới mấy hôm mà ngôi nhà đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh của Yun, chưa cách xa bao lâu mà sao cậu nhớ quá, Yun không hay nói nhưng sao âm thanh vẫn vang vọng, cậu chợt cười, là vì cậu quá yêu!

Trường Royal một ngày đầu tuần.

Từ hôm lễ kỉ niệm Yun nghỉ học đến tận giờ, các Angels cũng chẳng mấy hôm đến trường. Nhưng hôm nay, được tin cả bốn người họ cùng quay lại trường nên tất thảy học sinh cứ gọi là nháo nhào cả lên, Bảo Ngọc là công chúa của Royal mà bấy lâu nay họ chẳng hay biết, nhân tình cứ bàn tán xôn xao.

Khung cảnh thật sự hỗn độn khi bốn người cùng bước xuống từ xe Bảo Kỳ, Yun vẫn ăn mặc như lúc trước nhưng cái gia thế hiện tại khiến ánh nhìn của mọi người thay đổi quá nhanh, trầm trồ ngưỡng mộ có, ganh ghét có, có cả ánh nhìn nhớ thương của hai con người, và sự cay độc của Hạ Băng.

Bầu không khí nghiêm trọng mỗi nơi mà Yun đi qua, các cậu bạn cùng lớp cũng ý tứ hơn trong cách giao tiếp, họ thường hay nhìn trộm nó nhiều hơn, thầy cô cũng như các nhân viên nhà trường thì luôn ưu tiên nó thái quá, vâng, vì hiện tại nó là một thiên kim tiểu thư và tất cả mọi người đều biết điều đó.

Nó đợi lúc căng tin vắng nhất mới đi ra đó, đi ngược hướng với nó là Hoàng Quân, ánh mắt cậu lấp lánh niềm vui, cậu nở nụ cười, nó lúc này chẳng còn tâm trí để đáp lại nụ cười đó, thậm chí nó còn không nhận thấy người đang đi là cậu nữa, nó cứ nhìn phía trước rồi bước thẳng.

_Em định xem anh là người vô hình sao?!- thấy nó lướt qua cậu quay lại nói với theo.

Nó sững người, còn chưa kịp nhận ra là ai, nó quay lại và nhìn thấy cậu.

_À không, em không có ý đó.

_Em không khoẻ à?- cậu nhìn thấy nó không tập trung nên bước đến hỏi.

_Em chỉ đang nghĩ một số chuyện, thôi chào anh nhé!- nó mỉm cười rồi bước nhanh, nên làm điều gì đó để sau tình yêu là tình bạn, anh cứ hy vọng rồi sẽ lại thất vọng, nó là người hiểu trái tim mình hơn ai hết.

Con đường quen trong vô thức bước chân vẫn sẽ đi, nó rẽ sang góc hành lang định lên tầng thượng nhưng chợt khựng lại, ngước nhìn lên những bậc thềm, nơi đó in dấu bước chân nó mỗi ngày, nhớ những điều quen thuộc.

Nhớ lan can ngập gió, nhớ những cuộc nói chuyện không đầu không cuối, nhớ một người bạn lạnh lùng và rất rất kiệm lời, nhớ cả bờ sông ngày hôm đó, “từ nay đừng xem tôi là bạn”.

Nó cúi đầu xuống buồn rười rượi, mới có mấy ngày mà biết bao nhiêu thứ thay đổi, nó quay đi, sẽ không bao giờ lên đó nữa.

Ở một góc nào đó, Khắc Minh nhìn thấy, tim cậu đau lắm, rất muốn nói xin lỗi, mà không có cơ hội, cậu đã rất mong nó bước lên bậc cầu thang nhưng khi thấy nó quay đi cũng rất nhẹ lòng, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, cứ xem như chưa có gì xảy ra là tốt nhất.

Liệu có quay lại nơi bắt đầu được không khi mà những vết rạn cứ loang lổ và lớn dần, vòng xoay cứ nối tiếp vòng xoay, chẳng có đâu là điểm dừng. Cuộc đời vốn là một vòng tròn lẩn quẩn.

Hôm nay Bảo Kỳ thường xuyên trầm tư, cậu nhìn Nguyên Khang và Kỳ Lâm cùng lo lắng cho Yun mà đâm ra nghĩ ngợi, không hiểu sao cậu cứ có cảm giác bất an.

Một ngày trôi qua với biết bao cảm xúc, buồn vui lẫn lộn, nó về nhà rồi ngã phịch ra giường, nhắm mắt rồi nó thiếp đi.

Hôm nay là ngày đầu tiên Khắc Minh đến làm việc tại tập đoàn The Best, công việc không quá khó khăn nhưng cũng chẳng nhàn hạ gì, cậu làm trợ lý đặc biệt cho chủ tịch, rất “ oai phong “, tuy còn rất nhiều trở ngại nhưng cậu vẫn có thể hoàn thành công việc.

Cùng vai trò với cậu còn một trợ lý khác và cậu thấy tên ấy cứ có gì đó đáng nghi, hiện giờ anh ta đang bàn việc với ông trong phòng và cậu đang…nghe lén.

_ Thưa chủ tịch, chuyến hàng bên công ti VC có nên chuyển ngay không ạ, em thấy không nên để lâu.- tay trợ lý hỏi e dè.

_Ta là chủ công ti và ta chưa ra lệnh thì ngươi đừng tò mò, đừng nhiều chuyện.

_Vâng thưa chủ tịch!

_Còn chuyện gì nữa không?

_Đợt hàng vừa rồi chúng ta khó khăn lắm mới mang về trọn vẹn, em lo…

“Hàng”, “trọn vẹn”, “công ti VC”, họ đang nói về vấn đề gì vậy nhỉ, Khắc Minh nghe và mập mờ suy diễn một vài điều, chợt điện thoại cậu vang lên.

Hai người trong phòng lập tức nghi ngờ, tay trợ lý nhanh chóng ra mở cửa xem xét tình hình, may là cậu kịp thời tắt điện thoại và tránh đi chỗ khác.

Cuộc gọi của Hà Vân suýt nữa đã khiến cậu bại lộ. Từ giờ lại càng phải cẩn thận hơn.

Giấc ngủ ngắn của Yun bị đánh thức bởi cuộc gọi của Kỳ Lâm, cậu rủ nó sang nhà, nói là có bất ngờ gì đó bắt nó nhất định phải qua. Nó lồm cồm ngồi dậy, chọn một chiếc váy vàng nhạt xinh xắn, ngắm nghía trước gương rồi cười vui.

Kỳ Lâm đang loay hoay trong khuôn bếp, cậu muốn tự tay làm vài món ăn thật đặc biệt để bày tỏ lòng mình với Yun. Từ hôm Yun về nhà đến giờ cậu cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó, cậu yêu và cũng muốn được yêu, cậu muốn nói cho Yun hiểu những cảm xúc tuyệt vời trong tim mình.

Hôm nay không hoa, không nến lãng mạn, trên bàn ăn chỉ có vài món ăn cậu tự tay nấu, và cậu thì có một trái tim chân thật, màn tỏ tình mà cậu nghĩ đến là sự chân thành, là những gì rất thật và không cần những thứ hoa mỹ đi kèm.

Cậu nhìn lại bàn ăn, chỉnh sửa cách bày biện cho đẹp mắt, nhìn ra đồng hồ, tim lại đập nhanh, hồi hộp quá không biết, tí nữa không biết cậu có nói trôi chảy không hay cứ lắp ba lắp bắp như mấy anh chàng trên phim nữa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu hít thật sâu để lấy thêm dũng khí rồi bước ra với gương mặt hạnh phúc, đưa tay vặn năm cửa cậu cảm nhận rõ tay mình đang run run, cảm giác thật sự thú vị.

Cánh cửa mở ra, cậu nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ, nhưng….cậu lại rơi vào trạng thái thất thần, ngỡ ngàng, cậu bất ngờ đến nỗi chẳng nói nên lời.

_Anh Kỳ Lâm, Zan nhớ anh quá đi mất, giờ Zan học xong rồi, Zan về ở luôn với anh không đi nữa đâu!- cô gái tên Zan reo mừng, cô bỏ valise của mình ra rồi ôm chầm lấy cậu mừng rỡ.

Riêng Kỳ Lâm, cậu chết lặng, Zan, tại sao cậu lại có thể quên cái tên này như vậy chứ, là Zan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.