Nước Mắt Của Mưa

Chương 40: Chương 40




_Anh này, nếu Yun không gặp chúng ta chắc mọi chuyện sẽ khác phải không anh?- Zan hỏi Kỳ Lâm khi hai người cùng đi dạo sân trường, trong câu nói của cô bé có chút gì như là tiếc nuối, nhưng cũng lẩn khuất một bức xúc.

_Ừ, nhưng vốn dĩ từ nhỏ em ấy đã gắn kết với cuộc sống của chúng ta, chỉ do chúng ta không biết thôi. – Kỳ Lâm trả lời, mắt vẫn hướng về phía trước không biểu lộ sắc thái cảm xúc nào cả.

_Thế nếu một lần nữa chúng ta không biết đến sự tồn tại của cô bé thì sao hả anh, chắc là mọi người bình yên nhỉ?- cô bé nói có chút sợ hãi, chút hy vọng. Ai trong hoàn cảnh này cũng thế cả thôi, vốn đã định sẵn Kỳ Lâm là của cô bé cơ mà.

Zan không hoàn toàn nhu nhược hay dễ bị người khác sai khiến, ở phương diện của cô bé muốn Yun biết mất như chưa hề tồn tại là lẽ dĩ nhiên. Con người ta vốn tham lam, luôn muốn cái gì là của mình thì sẽ không ai giành mất, và điều đó càng đúng với một cô bé từ nhỏ đã mất mát quá nhiều như Zan.

Kỳ Lâm là chỗ dựa duy nhất và mãi mãi, cô bé tuyệt nhiên không muốn san sẻ với bất kì ai, ích kỷ, đúng, và với bản tính không thích tranh giành, Zan mơ ước Yun sẽ không tồn tại, để không ai cản bước chân cô bé đến với Kỳ Lâm, có lẽ như thế mọi thứ mới thật đẹp làm sao.

Bận bịu với những suy nghĩ cô bé cũng quên bén là Kỳ Lâm chưa hề trả lời câu hỏi ấy. Cậu vẫn song song bước cùng Zan, gương mặt không chuyển biến nhưng trong lòng bỗng cảm giác như cơn bão sáp quét đến, lo lắng, hồi hộp. Một lí do duy nhất, là Yun.

Cậu tình nguyện đứng từ xa dõi theo Yun, chỉ cần nó bình an thì dù có thế nào cậu cũng chịu, dù có đổi bằng bản thân mình.

Lá bàng rơi rụng trên sân, lác đác vài cánh hoa cũng bị cuốn theo gió, lững thững, mơ màng, rơi rồi lại rơi…

_Tối qua em lại đi tắm mưa sao, anh nghi lắm.- Nguyên Khang cau có trách mắng rồi nhìn sang nó, nhận thấy thái độ hối lỗi cậu lại xịu xuống ngay, chả thể nào mà nổi nóng với Yun được.- Em không hạn chế cái sở thích hại sức khoẻ ấy được sao, em yếu lắm, mà cứ dầm mưa hoài thế này thì.

_Thì có làm sao đâu anh, em kh….- vừa định nói không sao nó đã kịp thời im lặng trước ánh mắt của Nguyên Khang.

Bảo Kỳ vui vẻ nhìn cô em gái ngang bướng hôm nay bỗng dưng nghe lời đột xuất, bỏ tay vào túi quần đến ghé sát tai Nguyên Khang một câu.

“ Đừng có tình thương mến thương trước mặt tớ hoài thế, ganh tị đấy “- rồi cậu lại cười và bước đi ra cửa. Đụng mặt Kỳ Lâm và Zan bước vào. Đột nhiên tất cả niềm vui ngưng tụ trong mây, rơi xuống thành mưa, nụ cười tắt hẳn trên môi Bảo Kỳ. Cậu nhìn thấy trong ánh mắt Kỳ Lâm có gì đó khang khác.

_Yun ơi, em sao mà chẳng tự lo cho mình được chút nào thế này, không thể dựa dẫm người khác được mãi đâu em!- Zan ngồi xuống ghế, vẻ ghen ghét lộ rõ mồn một, tính tình cô bé vốn trẻ con mà lại.

_Chị có hơn em không?!- không thách thức, không mỉa mai, Yun cứ nói đều đều làm Zan càng bực tức, tính khí nông nổi khiến cô bé có thể sẽ làm liều.

Nhưng cố gắng kìm chế, cô bé im lặng, xem như chưa có gì từng xảy ra, thong thả ngắm mây trời đất.

Tự bao giờ thiên thần phải sống ở nơi oán thán này, trần gian, lắm mưu toan và mệt mỏi, thiên đường trở nên xa xôi hơn bao giờ hết, nhắm mắt chìm sâu một giấc dài tỉnh lại mới biết chẳng phải là mơ…

Muốn chìm sâu một giấc nữa nhưng nhận ra đó là sự thật, cay nghiệt và đau lòng, dù cố cách mấy cũng chẳng thay đổi được.

_Chiều nay gặp nhau ở hoa viên trường, nhớ nhé.- Zan tranh thủ nói thêm một câu trước khi đi ra ngoài.

4:30 pm

Hoa viên trường RoYal buổi chiều lộng gió.

Một góc khuất của trường bị đám học sinh bỏ quên nhưng vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận. Hoa viên trường nguy nga, lộng lẫy như vườn thượng uyển của vua chúa ngày xưa với đủ loại hoa cỏ.

Những mùi hương dìu dịu quyện vào gió rồi bay lên không trung, Zan đã chờ sẵn trước đó, Yun bước đi chầm chậm một cách cẩn trọng.

_Chị cần gặp em làm gì?

_Thẳng thắn với nhau đi, ở đây còn mỗi hai chúng ta thôi.

_Vấn đề gì kia?

_Kỳ Lâm, em và anh ấy có tình cảm với nhau mà, đúng không, thế thì chấm dứt đi.- Zan nói như ra lệnh.

_Nếu em nói không thì sao!- Yun bình thản đáp lời, và Zan hiểu đó là một lời thách thức.

“ bốp “ – âm thanh được tạo ra từ sự va chạm dùng nhiều sức lực và bực tức của bàn tay Zan và má Yun. Hằn lên đôi má trắng trẻo những đường vân tay đỏ ngầu.

_Chị lấy tư cách gì đánh Yun đây, đừng cư xử hồ đồ như thế.- đưa tay sờ vào má, Yun phản kháng ngay lập tức nhưng vẫn có chút nhường nhịn.

_Hồ đồ à, nực cười quá rồi cô bé ạ, lấy tư cách là vợ tương lai của người em muốn cướp đoạt thì được chứ.- Zan nói khi bị con quỷ ghen tuông gặm nát lý trí, cô bé liệu có thật như thế không.

_Buồn cười, nếu Yun muốn cướp thì chị còn ở đây đánh Yun được à, duy chỉ một lần này thôi, đừng tái diễn lần nữa, Yun mệt rồi, hãy giành thời gian ghen tuông đó mà giữ lấy tình yêu của chị, Yun sẽ chẳng can dự, vậy đã đủ hài lòng chị rồi chứ. Chào chị.- dứt lời Yun quay lưng đi chẳng nói thêm gì.

Cơn gió mạnh lùa qua hàng mi, cuốn đi những hạt nước nhỏ. Một cái tát. Cho tình yêu của nó. Một cái tát.

Nó bước nhanh hơn rồi chạy ra cổng trường, Zan đứng lại im lìm, sự việc vừa diễn ra khiến cô bé chưa kịp thích ứng, lần đầu tiên cô bé đánh người.

Chiều tối hôm đó, ở tập đoàn The Best.

Khắc Minh là người duy nhất ngoài tên bảo vệ còn ở lại công ti, tay trợ lí của Lý phong vừa đi khỏi cách đây 10’.

Cậu nhân lúc không ai chú ý, lẻn vào phòng làm việc của hắn, mọi thứ chìm trong bóng tối, cứ mập mờ. May mà văn phòng của hắn không quá nhiều chi tiết rườm rà nên cậu không va phải thứ gì.

Khắc Minh lục lọi đủ thứ nơi, ngăn tủ, kệ tài liệu, tìm cả những nơi có thể cất giấu tài liệu mật…nhưng kết quả là một con số 0 tròn trĩnh.

Bất chợt cậu tia mắt đến chiếc lap đặt trên bàn làm việc, không ở trong giấy thì nó sẽ được chuyển thành các dãy dữ liệu trong máy tính. Nhưng cậu không tin hắn ta sơ suất đến nỗi lưu các dữ liệu tối mật ấy trong máy tính mà không có phương thức bảo vệ nào, chắc hắn không chủ quan đến độ đó nếu là cận vệ của Lý Phong.

Nhẹ chân tiến tới chiếc bàn, cậu mở lap và bỗng dưng thấy hồi hộp. Có rất nhiều thư mục trong máy, nhưng đa phần nó là những dữ liệu sáo rỗng về tình hình hoạt động của The Best.

Chẳng nhẽ lại không có, trong giây phút thất vọng cậu chợt click vào một tệp tin đòi hỏi password. Đây rồi! Cậu khẽ reo lên trong đầu. Nhưng vấn đề tiếp theo được đặt ra, mật khẩu là gì?

Phải rồi, có lần cậu đã nhìn thấy hắn lướt trên bàn phím, một cách rất nhanh và có vẻ muốn che giấu với cậu. Khắc Minh nhắm mắt lại, mường tượng lại ngày hôm đó, cậu lướt bàn phím theo như trí nhớ.

“Wrong password “- cậu lại cố hình dung ra kĩ hơn nữa, nhập lại thêm một lần.

“Wrong password “- mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán cậu, chắc chắn phải có lập trình nhập pass ba lần, đây là lần cuối cùng, cậu lấy hơi thật sâu rồi làm lại một lần nữa.

“ OK! “ dòng chữ đỏ hiện trên màn hình làm cậu thở phào.

Nhưng tiếp theo trên màn hình lại hiện ra một bảng yêu cầu pass, tình trạng căng thẳng ngày một tăng lên, không gian tĩnh mịch càng khắc hoạ điều ấy rõ nét hơn. Cậu cố gắng nhập pass một lần nữa, ngay lúc máy đang xử lí dữ liệu, cậu nghe thấy tiếng leng keng vang lên từ chiếc chìa khoá ngoài cửa.

_Anh mở nhanh giúp tôi, tôi bỏ quên điện thoại ở trong rồi!- đó là giọng nói tay quản lí, phải làm sao?!

Khắc Minh nhanh chóng thoát ra và shut down con lap, ưu điểm của căn phòng lúc đầu là trống trải, nhưng cái gì tốt đều là con dao hai lưỡi, giờ đây Khác Minh không có chổ nào để trốn, hắn ta mà vào thì hỏng việc hết. Tiếng bước chân ngày một gần, tiếng leng keng cũng lớn hơn….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.