Nước Mắt Của Mưa

Chương 47: Chương 47




Nguyên Khang và Bảo Kỳ đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Yun đang ngồi trên giường quay lưng đối cánh cửa, nó im lặng thản nhiên để nỗi cô đơn nuốt trọn tâm trí, nghĩ gì lúc này cũng không còn ý nghĩa gì nữa cả, cứ im lặng là giải pháp an toàn nhất. Rồi nó nhẹ cười, một cách để dụ dỗ bản thân, xoa dịu những nỗi buồn cứ cuồn cuộn dâng lên như những con sóng luôn đổ ập vào bờ.

Hai cậu nhìn nhau, rồi Bảo Kỳ gật đầu, việc họ sắp làm một mặt có thể để Yun tự xác định được lòng nó muốn gì, hai là như ném viên đá lớn vào mặt hồ chỉ vừa mới yên ả. Nhưng mà mặt hồ yên ả đâu có nghĩa là tận sâu dưới đáy, nước không chảy cuồn cuộn phải không?!

_Em đang buồn chuyện gì sao Yun?! – Nguyên Khang tiến đến bên cạnh chiếc giường trắng, ngồi xuống kế bên nó, cậu đưa tay xoa xoa đôi vai mỏng manh yếu đuối. Bảo Kỳ ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện. Các ánh mắt giao nhau, một bầu không khí khiến Yun cảm thấy khó thở.

Nó lắc nhẹ đầu, đôi mắt long lanh nhìn hai cậu, kì vọng họ đừng nhắc lại vết thương lòng mà nó đang đeo mang, sợ, sợ lắm rồi.

_Em gái ngốc à!- Bảo Kỳ xoa đầu nó cười thương yêu – Từ lúc anh em mình gặp nhau chưa lần nào anh làm được chuyện gì đó có ý nghĩa cho em cả, vậy nên lần này, ít nhất lần này thôi anh muốn giúp em tìm ra con đường đúng cho mình, được không?!- đôi mắt cậu rướn nhẹ nhìn nó, cảm thông.

Giúp Yun hạnh phúc là làm người con gái cậu yêu đau khổ, quyết định chọn một trong hai là cả một quá trình đấu tranh gay gắt với bản thân. Zan hay Yun với cậu đều quan trọng, nhưng không thể vì một người con gái mà đánh đổi hạnh phúc của đứa em cậu yêu thương nhất.

Là một người anh trai cậu có trách nhiệm, nghĩa vụ và đặc biệt là cậu muốn tìm cho Yun một người xứng đáng với nó. Và tất nhiên cậu càng phải để Yun được sống trong tình yêu của mình. Có đôi khi tình yêu là bất diệt, nhưng cũng có đôi khi vượt lên trên tất cả mọi khổ đau, hy vọng và sự trường tồn, tình thân là thứ tình cảm vững mạnh nhất.

_Con đường đúng? Cho em sao? Để làm gì, em vẫn luôn đi trên con đường đúng mà!- nó hiểu, nhưng cố tình lảng tránh ý định của Bảo Kỳ.

_Để em được yêu, được hạnh phúc với quyết định của bản thân, Yun à, em có thể bắt ép mình thôi nghĩ về cậu ấy, nhưng mà trái tim em vẫn đập và nó vẫn không ngừng khiến em yêu cậu ấy nhiều hơn, em không thấy em đang tự làm mình đau đó sao.- Nguyên Khang đáp lời, cậu nhìn sâu vào đôi mắt Yun để nắm bắt sự rung chuyển ở đó, nhưng nó mảy may bỏ mặc ánh mắt tìm kiếm của cậu, vẫn long lanh và đen láy.

_Em thật sự là có đau, nhưng sẽ hết nhanh thôi, em đã đi rồi và sẽ không quay lại, hai anh đừng khuyên nhủ em, em hiểu mình đang làm những gì mà.- đôi mắt có chiều sâu vô tận ấy xoáy vào ánh nhìn của Nguyên Khang, làm cậu rung chuyển vì nét đẹp làm ngây lòng người khác của nó, trong veo.

_Nhưng cậu ấy cũng yêu em, vì cớ gì mà hai người đau khổ, cố trốn tránh nhau rồi cố tìm nhau để nhìn lén đối phương như vậy, đau nhưng không nói thì nỗi đau sẽ giết chết em dần mòn đấy ngốc ạ.- giọng Bảo Kỳ như tha thiết hơn, cậu khuyên nhủ nó bằng sự van nài và chua xót.

_Em yêu Kỳ Lâm và Kỳ Lâm cũng yêu em, né tránh nhau làm gì cho thêm đau khổ, em phải lấy dũng khí để bước lên trên tất cả, đôi khi ích kỉ một chút, nghĩ cho mình một chút mới là đúng em à, nếu lần này em bỏ mặc tình yêu nó sẽ chẳng bao giờ quay lại với em lần nữa, sẽ hối hận cả một quãng đời còn lại, yêu thương đã bao giờ có tội đâu em.

Bảo Kỳ nói rồi Nguyên Khang nói, cụm từ Kỳ Lâm cũng yêu nó được nhắc lại hai lần khiến trái tim nhỏ bé như mặt hồ phẳng lặng lúc trước giờ đây xoáy lên, nước cuồn cuộn chảy xiết, tràn ngập vào bờ. Có một cái gì đó dâng lên bất chợt rồi nghẹn lại trong cuốn họng, các giây thần kinh cảm giác cứ rung lên từng hồi theo cảm xúc của chủ nhân. Dâng tràn, rồi ngắt quãng rồi lại dâng tràn.

Đó là điều mà nó luôn cố gắng để không nghĩ đến, luôn cố để thôi hy vọng một ngày được biến thành công chúa cổ tích, cuộc sống ngập tràn sắc hồng của tình yêu. Một sự thật đằng sau một sự thật rằng nó là một con thú hoang bị thương trong rừng rậm mà luôn cố bỏ chạy khỏi người muốn trị thương cho mình, để mỗi lúc chạy trốn càng đau thêm một chút, rồi lại thêm một chút.

Lạc lõng, chơi vơi, hiện thực rồi quá khứ. Kỳ Lâm. Cái tên mà nó vẫn chưa từng một lần dám cất tiếng gọi với tất cả cảm xúc yêu thương, mong nhớ. Kỳ Lâm- người luôn bên nó mỗi giấc mơ, bên nó trong suy nghĩ mỗi đêm thức trắng. Dù cố im lặng hay che giấu. Trong quá khứ hay hiện tại, lòng nó vẫn có một Kỳ Lâm, một người nó yêu thương hơn tất cả. Kỳ Lâm- là căn nguyên của mọi thứ, của mọi cảm xúc chi phối nó lúc này.

Mực nước trong hồ cứ dâng lên ngùn ngụt, phá vỡ các con đê rồi tràn đi khắp nơi, cố gắng lắm nó mới ngăn được những giọt nước mặn đắng tràn lên trong tuyến lệ, giọng nói nghẹn ngào của người đang cố kìm chế cất lên, nổi bần bật trong không gian yên vắng.

_Yêu thương đã bao giờ có tội đâu anh, nhưng nếu em yêu thương em sẽ trở thành người có tội, vì em là kẻ chen ngang, đáng lẽ mọi thứ sẽ khác nếu em không xuất hiện, đáng lẽ phải như thế rồi.- giọng nó nhỏ dần, lẽ ra cứ để nó làm Vy Linh, một người sẽ chẳng bao giờ quen biết với các anh thì mọi chuyện sẽ chẳng thành ra như thế này.

_Nếu em không xuất hiện thì sẽ chẳng ai khiến anh yêu thương nhiều như thế, sẽ chẳng ai khiến anh quan tâm, lo lắng nhiều như thế, sẽ chẳng ai khiến anh lo nghĩ phải làm sao, phải làm thế nào để cô ấy hạnh phúc như thế, nhưng mà em vẫn xuất hiện, để làm mọi người yêu thương em, vậy nên em phải có trách nhiệm với mọi người một chút, hiểu không.- Nguyên Khang nói mà lòng cậu quặn thắt, cậu choàng tay ôm Yun vào lòng, đau đớn lắm chứ.

Có sướng ích gì không nếu cậu là người ích kỉ, nếu như thế thì cậu đã chẳng phải cố sức đẩy nó đi xa cậu, đẩy nó về với yêu thương của mình làm gì. Trong hoàn cảnh này chẳng phải cậu là người có cơ hội lớn đó sao. Nhưng là sai lầm lớn nếu ai đó nghĩ rằng Nguyên Khang dùng cách này để chiếm lấy tình cảm của Yun. Tình yêu của cậu to lớn hơn như thế gấp vạn lần.

Đối với cậu, yêu là khi nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc dù người kề bên cô ấy không phải là mình. Cậu có cao thượng không, không hẳn, cậu chỉ hơn người khác ở việc cậu biết rằng hạnh phúc của cô ấy là khi bên cạnh ai. Dù có đau thắt, dù có quặn lòng cậu cũng sẵn sàng tìm cách để cô ấy chạm đến ngưỡng cửa của hạnh phúc. Còn cậu, chỉ cần được là một người ở sau cô ấy, có thể làm chỗ dựa cho cô ấy, có thể nhìn thấy cô ấy mỗi lúc cô ấy quay lưng về phía sau, là quá đủ.

Vòng tay ấm áp ấy kề bên Yun, niềm hạnh phúc, những nỗi đau chất chồng giờ đây vụn vỡ, tan chảy trong sự chân thành của Nguyên Khang. Cậu nhắm mắt lại cố ngăn cản mà giọt nước ấm nóng ấy vẫn tràn ra ngoài, vươn trên tóc của Yun. Lần này thôi, cho cậu quyến luyến vòng tay ôm ấy một lần duy nhất này thôi vì có thể sẽ chẳng bao giờ anh được ôm em trong vòng tay mình như thế này nữa.

_Dù có đau đớn đến cùng cực, dù thời gian có quay lại nơi bắt đầu để mọi thứ đừng diễn ra. Anh tin chắc mọi người vẫn mong có sự hiện diện của em trong cuộc sống của mình. Ít nhất em đã khiến anh hạnh phúc khi được yêu em Yun à, vậy nên em cũng phải được hạnh phúc, có biết không.

Đến giây phút này thì nó chẳng còn đủ sức ngăn dòng nước mắt tràn ra nữa rồi, nó vòng tay ôm lấy cậu, dụi đầu vào cậu, để nước mắt thấm lên ngực áo, nghẹn ngào câu nói “ Em xin lỗi “. Nó biết được tình cảm mà Nguyên Khang dành cho nó là sâu sắc đến mức nào, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa một lần có thể đáp lại thành ý đó, giá mà ngày đó người em yêu là anh, giá mà số phận đừng để ngang trái thế này. Xin lỗi anh thật nhiều.

Cơn bão lòng vẫn chưa êm dịu, nhưng nó nhẹ nhàng hơn đôi chút, thinh lặng lại đôi chút, lần này hãy ngủ yên trong vòng tay anh em nhé, để sáng mai khi thức dậy em đi tìm hạnh phúc cho em và anh vẫn còn một điều để mong nhớ, rằng ngày hôm nay em đã thực sự cảm thấy hạnh phúc trong vòng tay anh. Một lần để anh làm người em yêu nhất. Duy nhất chỉ lần này thôi.

Bảo Kỳ cười buồn nhìn Nguyên Khang nở nụ cười hạnh phúc, người hy sinh nhiều nhất là cậu ấy, tất cả chỉ cần Yun hạnh phúc. Nguyên Khang có lẽ là người duy nhất như vậy trên đời. Cậu đứng dậy vỗ vai Nguyên Khang động viên rồi đi ra ngoài. Nhường cho cậu ấy phút giây này. Trọn vẹn thương yêu.

Hạ Băng tự động đẩy cửa vào phòng Khắc Minh.

_Anh cũng cùng một ruột với con Bảo Ngọc đúng không?

_Thì sao, không thấy mình tự tiện quá mức à, hành động thiếu văn hoá vừa thôi.- cậu đáp lời, chẳng mảy may chú ý.

_Em chỉ hỏi để biết sẽ có bao nhiêu người chống đối mình, có bao nhiêu người sẽ đau lòng nếu con bé ấy vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, vậy thôi.- Hạ Băng giọng lửng lơ, mỉa mai.

_ Đừng nghĩ mình sẽ bình yên nếu có ngày ấy.- giọng cậu mạnh bạo, răn đe.

_Sao biết được nhỉ, em thích như thế mà.- nhỏ nhún vai, lơ đễnh và ngạo mạng.

_Đùa với anh một chút lấy tinh thần, viên ngọc quý ấy một mai này sẽ chẳng còn giá trị nếu như….- nhỏ bỏ lửng câu nói, cười vang một tiếng rồi khoanh tay bước đi ra ngoài.

Lần đầu tiên Khắc Minh thấy bộ dạng đó của Hạ Băng, nguy hiểm và tàn bạo, nhỏ giống như một con thú dữ kiêu ngạo trước khi làm thịt con mồi, bỗng dưng cậu thấy dâng lên một nỗi lo âu bất định nào đó.

_À mà này, nếu con bé ấy chết vì nóng sẽ dễ chịu hơn chết vì lạnh phải không nhỉ.- khi gần ra đến cửa, nhỏ ngoái lại nói thêm một câu làm Khắc Minh càng lo lắng hơn. Rồi vang vọng suốt hành lang dài là một nụ cười đắc chí rùng rợn của Hạ Băng.

Trước đây nhỏ thật sự có tàn nhẫn nhưng lần này thì lột xác hoàn toàn thành một con thú dữ rồi. Mây đen giăng kín bầu trời, sắp sửa vùi dập cơn Mưa.

Khắc Minh cầm trong tay xấp tài liệu mật vừa lấy được tối qua, gõ cửa phòng Lý Phong với một tâm trạng thoải mái nhất, giờ phút định mệnh xoay chuyển đã đến, cậu càng muốn nó đến nhanh hơn.

_Con trai, có việc gì mà con tìm ta thế?!- ông ta nhếch mép cười.

_VC, ma tuý, buôn lậu, đủ để ông phải ngồi tù, ba nhỉ?!- Khắc Minh không vòng vo, cậu đi thẳng vào vấn đề.

Lý Phong sững người một chốc, rồi lấy lại vẻ bình thản nhanh chóng, ông ta trả lời cậu mà chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu đoán mò được như thế.

_Con đang nói gì mà ta không hiểu?- ông ta giả vờ ngây ra.

_Buồn nhỉ, tôi cứ nghĩ ông thông minh hơn như thế nhiều, nhưng thôi không đùa với ông nữa.- Cậu thẩy mạnh xấp văn kiện trong tay lên bàn. Lý Phong trố mắt nhìn, từ từ nhận lấy nó rồi mở ra, lật lật vào con chữ, giật thót, rồi như không, ông ta trả lời.

_Con lấy thứ giấy tờ linh tinh này đưa ta làm gì, ta không rỗi đùa với con đâu con trai.

_Tôi cũng không rảnh rang mà đùa với ông làm gì, mười mấy năm chịu đựng với tôi là quá đủ, giờ thì lật bài ngửa với nhau được rồi, ông cần phải trả giá cho tất cả những gì ông đã làm, không lâu nữa đâu các giấy tờ linh tinh ấy sẽ khiến ông bóc lịch trong nhà đá suốt đời đấy ba kính yêu.- mỉa mai, khinh bỉ, căm hận, Khắc Minh cứ mở giọng đều đều.

_Các thứ này vì đâu mà con có, đừng đùa ta con trai à, con không đủ sức đâu.- Lý Phong bắt đầu lo sợ, ông ta mở giọng đe doạ nhưng lại sợ sệt với chính sự đe doạ của mình. Ông đào tạo cậu thành sói, và giờ đây con sói ấy sắp cắn lại ông.

_Vì tôi mà có.- Tay trợ lý bước vào, mạnh dạn nói.

_Ngươi …..- sững sờ không nói nên lời.

_Đáng kiếp ông thật, ai cũng nghi ngờ, vậy mà lại chẳng chú ý đến tôi, trách ai được nhỉ.- cậu ta nhún vai.

_Các ngươi định làm gì, mạng sống của gia đình các ngươi không quan trọng à, Minh, mẹ con chẳng còn ý nghĩa gì với con sao?- vẫn còn giữ thái độ của một kẻ bề tôi, ông ta ra lệnh, cầm điện thoại lên chuẩn bị bấm số.- Chỉ cần một cú điện thoại thì 4 mạng người sẽ tiêu tùng, sao, muốn đổi không?

_Ông nghĩ là những tên hầu cận ông vẫn còn ngoan hiền như thế à, gọi xem, thử đi, xem chúng sẽ giết ai, những người vô tội hay người luôn bắt chúng làm việc ác. Cách đây đúng 10’, chúng đều quay lưng lại với ông hết cả rồi, muốn ra lệnh sao, dùng điện thoại của tôi này.- Khắc Minh đặt điện thoại mình vào tay Lý Phong, mỉm cười, nụ cười lạnh buốt xương tuỷ.

Sững sờ, chết lặng, trong thoáng chốc, chóng vánh, như một tia chớp. Chỉ vậy thôi sao, cả một đời mưu tính chỉ vậy là kết thúc được sao. Với một kẻ luôn chỉ biết đứng phía trên người khác thì cú rơi này là hoàn toàn không cách nào chấp nhận được, bằng mọi cách, mọi giá, ta không thể ngồi tù, thế lực, tiền tài, danh vọng. Không được.

Ba ánh mắt đều chạm vào nhau trước khi kịp tia đến tập văn kiện trong phong bì màu vàng, nhanh chóng và lão luyện, Lý Phong chộp lấy nó và chạy đi.

_Đuổi theo ông ta nhanh!- tay trợ lý hét toáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.