Nguyên Khang quay lại phòng, nhìn thấy nó đang co ro, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt thể hiện nỗi đau tột cùng ấy làm tim anh nhói lên, anh tiến lại gần, tay đặt lên tay nhỏ, bàn tay mềm mại ấy lạnh lắm, đôi môi nhỏ xinh ấy cứ mấp máy.
_Y..u..n…mộ..t…m..ì..n..h…
Tiếng nói khẽ khàng ấy cất lên, vừa như hàn vạn mũi kim đâm vào tim cậu, người con gái ấy khi cô đơn sẽ đau khổ đến thế này sao, cậu dang tay ôm lấy nó, ghì chặt đôi vai nhỏ, kéo sát vào người mình.
_Em không một mình đâu, còn có anh nữa mà.
Ngay lúc này đây, cậu muốn ôm lấy nó chặt hơn nữa, người con gái này, cậu muốn che chở và bảo vệ, để nó không cô đơn. Cậu đưa tay vuốt mái tóc suông mượt của nó, kéo sát nó vào người cậu, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm.
_Em đừng sợ, anh sẽ không để em cô đơn nữa đâu.
Nó nép sát vào lòng cậu, hàng nước mắt vẫn rơi, nó ngước lên nhìn cậu để đảm bảo về điều được nghe, đôi mắt long lanh ấy giờ như đẹp hơn vì ngấn lệ, cậu khẽ đưa tay lau đi những giọt nước trong veo, mỉm cười.
_Anh hứa đấy.
Rồi nhỏ cuối mặt xuống, hài lòng với điều được nghe, cơ thể lạnh buốt ấy càng cố nép vào cậu, nó nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Làm sao diễn tả được cái cảm xúc đang dâng trào trong cậu, người con gái mà cái lần đầu tiên gặp cậu đã thấy rất đặc biệt, và sau hôm ấy, cậu hay nhớ về đôi mắt trong veo, to tròn và chứa đựng nhiều tâm trạng, để rồi khoảnh khắc thấy người con gái ấy cô đơn tim cậu đã đau đến thế nào, để rồi giờ đây khi ôm lấy người con gái ấy, cậu thấy mình hạnh phúc vô biên.
Tiếng bước chân Kỳ Lâm khi quay đi nặng nề hơn khi cậu bước đến, cậu thấy nó dựa vào lòng Nguyên Khang mà khóc, chỉ đến đó thôi cậu đã phải quay đi, không muốn nhìn thêm nữa, tại sao cậu lại bực mình như vậy, thắc mắc, bước chân nhanh hơn để rủ bỏ suy nghĩ rối bời.
Giờ ra chơi, sân thượng lộng gió, chỉ có mỗi tiếng gió, người con trai cao lớn bạo tàn đó đang nhắm mắt, dừng lại mọi hoạt động của cơ thể, cậu chỉ để đôi tai mình lắng nghe những chuyển động khẽ khàng nhất trong không gian, lắng nghe và chờ đợi bước chân của người con gái hôm qua, vì hôm qua nó bảo hôm nay sẽ lại đến nên cậu ta đã chờ, không một chuyển động cho đến khi giờ ra chơi kết thúc, đôi mắt nâu sắc lạnh ánh lên cái cười nhạt, cô ta sẽ không quay lại, cậu đã khẳng định như thế.
Trong khi đó, nó đang ngủ ngon lành, cơ mặt giãn ra, gương mặt ấy bây giờ…yên bình lắm, nó đang gối đầu lên chân Nguyên Khang, cả ngày hôm nay cậu không đến lớp chỉ vì sợ nó cô đơn, ra chơi hôm nay hai tên kia cũng không về phòng, cậu chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa rồi, trong mắt cậu hiện tại là một thiên thần xinh xắn, cảm giác vui sướng khi làm người con gái ấy thấy bình yên vỗ về trái tim đang lớn dần của cậu.
Yun đang đứng trước ban công phòng mình, những lời nói của Nguyên Khang vang vọng trong tâm trí
“Em không một mình đâu, còn có anh nữa mà”, cậu là người đầu tiên nói với nó điều đó, cũng là người đầu tiên thấy được cơn hoảng loạn của nó, quả thật cơn hoảng loạn khủng khiếp ấy đã được an ủi bằng sự dịu dàng của cậu, lời nói đó làm tim nó co bóp đều hơn, làm bàn tay bóp chặt khí quản nó buông lơi.
Nó lấy điện thoại, lướt nhanh trên bàn phím “Cảm ơn anh” và send cho Nguyên Khang.
Cộc cộc…
_Mẹ vào được không con?
_Dạ vâng.
Bà đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng
_Chân con không sao chứ? Con gái yêu của ta, xin lỗi con vì thời gian qua để anh em con ở nhà, ta và ba con bận một số việc.- bà nắm tay nó, mắt đau đáu nhìn vào miếng gạc trên chân nó.
_Con không sao.
_Ai đã làm con ra như thế? – ba nó bước vào, giọng nói có vẻ giận dữ nhưng thật ra là đang rất lo lắng cho nó.
_Không có gì đâu ạ, con không sao.
_Con gái, chúng ta rất lo cho con, con thật sự không sao chứ?- là mẹ
_Dạ.
_Vậy con nghỉ ngơi đi, chúng ta không làm phiền con nữa, ngủ ngon con nhé.-bà choàng tay ôm đứa con gái nhỏ, hai người nhìn nó cười và quay bước.
Nó ngập ngừng điều gì đó trong vòm họng, đó là ba mẹ nó, những người thân không gặp suốt 16 năm, nó đã mong đến ngày này biết bao nhiêu, ấy vậy mà tiếng ba mẹ cũng khó cất nên lời.
_Ba mẹ cũng ngủ ngon.
Ông bà cảm thấy lòng vui như hội, nó vừa gọi ba mẹ, còn chúc họ ngủ ngon, để làm được điều đó không hề dễ, phải, dành tình thương cho những người-thân-xa-lạ thật rất khó.
Nhà Nguyên Khang
Cậu đang nằm trên giường, nhắm mắt lại và nghĩ về cơn hoảng loạn của Yun, điều gì khiến cô bé sợ hãi đến thế, người lại lạnh run lên, mồ hôi túa ra như gặp ác mộng, sao thế nhỉ….dòng suy nghĩ bị căt ngang vì chuông tin nhắn
“Cảm ơn anh”- dòng tin nhắn ngắn ngủn làm anh cười thích thú
“ Em đã ổn chưa”
“ Em không sao”
“ Em cứ hay bảo mình không sao thế, em làm anh khó chịu đấy”
“ Thôi em ngủ, ngủ ngon”
“ Em ngủ ngon nhé”.Cậu tiếp tục dòng suy nghĩ của mình và tất nhiên sẽ không biết câu trả lời…
Bảo Kỳ vào phòng nó và bước ra ban công
_Chân đau mà sao em cứ đứng mãi thế, em không thấy tội nghiệp cho nó à.
_Em không đau, không sao mà.- nó nhìn sang cậu, trả lời chậm rãi.
_Chịu em rồi, vào đây anh thay băng cho.
Nó bước sau cậu rồi trèo lên giường, thả đôi chân xuống đất, mắt nhắm chặt lại như sợ sẽ nhìn thấy một điều thật khủng khiếp. Còn cậu thì chăm chú nhìn vào vết thương, nó hơi sâu và dài, vẫn còn rướm máu do cử động nhiều, sau đó tiếp tục khử trùng và băng lại.
Nó đang nhớ về những khi bị đám bạn ở trường cũ ức hiếp, chuyện bị đánh như thế là quá bình thường, máu chảy cũng là điều không tránh khỏi.
Có thể nói nó luôn cô lập và bị cô lập trong cái môi trường phức tạp ấy, chẳng có lấy một người bạn. Việc cởi mở để thân thiết với một ai đó thật sự khó khăn, và những khi bị đánh tất nhiên nó sẽ một mình chịu đựng, đau lắm, máu chảy ra nhiều lắm, cơ thể nó cũng lạnh lên như thế, tim và khí quản đều nghẹn lại, sự cô đơn có thể giết chết tâm hồn chẳng được chở che ấy quá dễ dàng.
Dần nó chẳng còn ý thức được cái đau đớn trên cơ thể vì cái đau trong tâm hồn lớn hơn rất nhiều. Người bạn, người thật sự quan tâm đến nó là Hoàng Quân, và anh cũng ra đi, cũng vẫn để nó…một …mình…
Ngày hôm ấy sẽ ra sao nếu trời không đổ mưa, lúc bước ra khỏi sân bay tim nó dường như ngừng đập, và rồi mưa đến bên, vỗ về an ủi nó, bạn có cảm nhận được cảm giác ấy không, hàng triệu triệu hạt mưa như trút xuống đổ vào mỗi mình thôi, mưa bao quanh mình, sẽ lạnh chứ, nhưng Yun cảm thấy ấm lắm, như mưa đang vòng tay chở che nó.
Những tổn thương chẳng bao giờ san sẻ được, nỗi cô đơn ấy đã hình thành nên cơn hoảng loạn và giấc mơ khủng khiếp ấy của nó, mỗi khi cảm thấy lạc lõng, mỗi khi nhìn thấy máu nó sẽ bị như vậy, có thể nói đây là một triệu chứng tâm lí đặc biệt của nó.