Nước Mắt Đã Cạn

Chương 7: Chương 7




Đám người đứng ngoài nén giận ra về, Diêu Thanh đứng trong góc nhà cười khanh khách, tới nỗi cả người Diêu Hoa nổi đầy da gà, anh thở dài, đứng cạnh ôm lấy chị. “Chị, coi như xong, tha cho anh ta.”

Diêu Thanh cười, gối lên vai anh cười đến run rẩy cả người. “Tha cho nó, rồi ai sẽ tha cho em?”

“Em không vì anh ta, em không muốn làm chị bị thương.” Diêu Hoa ôm chặt Diêu Thanh, gỡ hết tơ hồng trên tay chị, cố hết sức ngăn Diêu Thanh vùng vẫy.

“A… Thả ra, Diêu Hoa, thả chị ra, con mẹ nó em thả chị ra.” Diêu Thanh giãy giụa gào thét trong lòng anh.

Diêu Hoa ôm chặt chị, cổ nổi đầy gân xanh, cắn ngón áp út tay trái, nhỏ máu lên vị trí gần tim nhất, tơ hồng lóe sáng rồi nằm trên tay anh.

Chuyển lời nguyền thành công, Diêu Hoa thở ra nhẹ nhàng, buông Diêu Thanh.

“Khốn kiếp, ai cho em làm như vậy, ai cho em…” Được thả ra, Diêu Thanh giáng cho anh một cái tát.

“Chị, tội ai người nấy gánh, chuyện em và Phạm Tử Cơ không liên quan tới chị.” Thuật chuyển lời nguyền chỉ có thể dùng một lần, cho dù Diêu Thanh cố chuyển nữa cũng vô dụng.

Diêu Thanh thở hổn hển, vẻ mặt rất khó coi trừng anh một cái.

Diêu Hoa biết lời nguyền của Diêu Thanh có tác dụng hai chiều, ngày Phạm Tử Cơ chết đi thì Diêu Thanh cũng phải trả một cái giá tương ứng. Anh không biết Diêu Thanh dùng cái gì để trao đổi, nhưng bây giờ ngoại trừ mười năm kia thì anh hoàn toàn trắng tay, không sợ bị cướp đi cái gì, Diêu Thanh oán hận thì cứ trả thù đi, hậu quả anh sẽ gánh.

Một tháng này, nhà chuyển đi chỗ khác, không nói cho ai biết.

Mà Diêu Thanh, đi theo đoàn khảo cổ vừa phát hiện một di chỉ cổ, tiếp tục công việc của mình, Phạm Tử Cơ sẽ phải chết, Diêu Thanh rất tin vào lời nguyền của mình, đó là lời nguyền chết chóc, phải bán linh hồn để đổi lấy.

Diêu Hoa rất ít khi tới cửa hàng, anh đi theo đội khảo cổ của Diêu Thanh vài ngày, lại tới vài nơi trước kia muốn đến, đi được nửa đường anh gọi điện về cửa hàng, ở đó xảy ra chuyện, quản lý hoảng hốt nói có người bên Chính phủ niêm phong cửa hàng, nói Giấy chứng nhận kinh doanh không ổn, phải điều tra.

Diêu Hoa trở về, không thấy viên chức của Chính phủ mà là vợ chồng nhà họ Phạm, cha mẹ Phạm Tử Cơ.

Cha Phạm Tử Cơ là một người từng trải, ông lăn lộn cả đời trong giới kinh doanh, không chỉ từng trải mà còn hiểu người hiểu đời, còn có thể nắm hết tất cả những người và sự việc xung quanh trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.

Diêu Hoa ngồi đối diện ông cũng cảm thấy hít thở khó khăn.

Cha Phạm nói: “Cậu là vợ của Tử Cơ, nghe nói cậu chưa một lần tới thăm nó, chỉ lo vui chơi đây đó?” Ông tỏ vẻ giận tái mặt.

Lòng Diêu Hoa khẽ động, anh bình thản nói: “Thưa bác Phạm, cháu và Tử Cơ đã chia tay.”

“Vớ vẩn.” Cha Phạm đập bàn, ly thủy tinh nảy lên. “Lần cuối cùng tôi gặp nó, nó vẫn nói muốn dẫn cậu tới gặp chúng tôi… Cậu đang sợ nó không tỉnh lại nữa nên mới bỏ chạy chứ gì.”

Đúng là ngậm máu phun người, Diêu Hoa cười nhạt. “Quả thật cháu và Tử Cơ đã chia tay, bác không cần quanh co, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Cha Phạm nhìn thẳng anh với đôi mắt sâu. “Tôi vòng vo cái gì? Cậu vô tình vô nghĩa là vậy, chẳng lẽ người làm cha như tôi đây không có quyền lên tiếng hả?”

Diêu Hoa thở dài. “Được rồi, vậy bác Phạm, bác định làm gì?”

Phạm Tri Hùng nhìn chằm chằm người đàn ông yếu ớt đang tỏ vẻ bất đắc dĩ trước mặt, nhả từng chữ một. “Cậu lấy của nó cái gì thì trả lại hết cho tôi, một sợi tóc cũng không được bỏ sót.”

Diêu Hoa sửng sốt, bật cười. “Bác Phạm, bác nói gì?”

“Dù là linh hồn hay trái tim, cũng phải trả lại cho nó.” Cha Phạm lạnh lùng nói xong, đôi mắt tràn ngập sự vô tình, mẹ Phạm ngồi cạnh cũng nhìn anh với đôi mắt đẹp nhưng lạnh như băng, nửa chữ không nói.

Diêu Hoa cười. “Bác nói gì? Cháu nghe không hiểu?”

Cái bàn khẽ động, nước trong ly sóng sánh, Phạm Tri Hùng nói: “Diêu Hoa, đừng tưởng không ai biết, tốt nhất cậu nên làm theo những gì tôi nói.”

Mặt Diêu Hoa lạnh dần, mắt khẽ hạ, không nói một câu.

Phạm Tri Hùng nói tiếp: “Tôi đã cho người đón Diêu Thanh tới chỗ tôi chơi vài ngày, nếu cậu muốn nói chuyện với chị mình thì tốt nhất nên làm cho tôi và con tôi nói chuyện được với nhau.”

Nói xong ông đứng lên, quay lưng bước ra ngoài cửa; mẹ Phạm liếc anh với đôi mắt lạnh lẽo mang đầy oán hận, miệng mím chặt đi theo sau cha Phạm. Từ đầu đến cuối bà không nói một câu nào nhưng sự căm hận trong mắt biểu lộ cảm giác của bà với Diêu Hoa, ý nghĩ độc địa muốn đưa anh vào chỗ chết.

Diêu Hoa ngồi trên ghế một lúc lâu không đứng dậy nổi, giơ tay run rẩy lấy điện thoại trong túi áo. Anh cố bình tĩnh, gọi điện thoại cho Diêu Thanh, không ai bắt máy, đổ chuông nhưng không ai nghe, hơn mười lần đều vậy.

Diêu Hoa tự ngăn lại hành động điên cuồng không ngừng gọi điện thoại của mình, hít sâu một hơi, gọi điện cho đội trưởng đội khảo cổ, biết được Diêu Thanh bị thương nên xin rời đội, được “người nhà” đón đi tĩnh dưỡng.

Lúc đó Diêu Hoa muốn bật khóc, người nhà? Bọn họ đâu còn người nhà nào, bọn họ chỉ có nhau, người nhà ở đâu ra chứ? Đáy lòng anh đang gào thét, ngoài mặt lại bình tĩnh lạ thường.

Anh cúp máy, chạy xe từ từ về nhà, đến nửa đường thì đổi hướng, chạy về phía bệnh viện Phạm Tử Cơ đang nằm.

Bác sĩ không làm khó anh, giống như biết anh là ai, anh thuận lợi đi vào phòng Phạm Tử Cơ, vuốt gương mặt gầy hốc hác của hắn, áp mặt lên, vô cùng dịu dàng nói: “Cái gì tôi cũng cho anh hết, anh thả chị tôi ra được không?”

Người đàn ông phía dưới không nói gì, thậm chí cả lông mi cũng không chớp.

Diêu Hoa không quái lạ, bây giờ anh là một người đàn ông không có linh hồn, chẳng bao lâu nữa cũng chết, nhưng hắn có một người cha tốt, không thể thấy hắn chết đi như vậy.

Diêu Hoa khen hắn. “Anh đẹp trai lắm, gầy như vậy mà vẫn đẹp trai.” Ngón tay anh lướt qua sống mũi cao của hắn, đôi môi mỏng, chiếc cằm gợi cảm. “Không uổng công trước kia tôi yêu anh như vậy.”

Anh tiếp tục sờ xuống phía dưới, sờ vùng ngực trước kia anh nằm không dưới trăm nghìn lần, nhéo mạnh đầu nhũ khô cứng. “Nhưng mà, dù sao cũng không sánh bằng cha mẹ tốt mà anh có.”

Toàn bộ cơ thể anh nằm lên người Phạm Tử Cơ, thở dài. “Cha mẹ anh uy hiếp tôi, uy hiếp người thân duy nhất của tôi. Tử Cơ à Tử Cơ, anh chết tôi không hề đau lòng, nhưng Diêu Thanh là người duy nhất tôi yêu thương trên cõi đời này, tôi làm sao có thể không bị uy hiếp chứ?”

Anh hôn lên môi hắn, lên cổ, lên ngực. “Tôi không yêu anh, nhưng tôi phải trả giá thay anh, nợ anh mười kiếp? E rằng…” Anh nặng nề nằm trên ngực Phạm Tử Cơ, không nước mắt, tất cả chỉ còn lại bi thương. “Tôi biết, dù thế nào anh cũng sẽ không buông tha cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.