-Giao Giao à..tớ buồn lắm!
-Sao thế?nói tớ nghe nào!
-Ba tớ muốn người đàn bà ấy về ở trong ngôi nhà này....:-(
-Thật thế sao? ba cậu thật quá đáng..
-Giờ tớ phải làm sao?
-Tớ k biết...cậu hãy làm theo những gì trái tim cậu mách bảo..
-Tớ hận..tớ ghét người đàn bà đó...nhưng...tớ yêu ba..tớ yêu ba lắm giao Giao à..tớ k muốn ba buồn
-Tớ hiểu! rồi mọi chuyên sẽ ổn thôi!!!!
Ơm mặt khóc rưng rức!
Nó chưa bao giờ có cảm giác hụt hẫng đến thế....
~~
-Mẫn Quân..con thấy k? mình sắp sữa đc ở biệt thự chứ k còn ở ngôi nhà chật hẹp này nữa đâu!
-Thiệt hả mẹ-Mẫn Quân tí tỡn
-Đương nhiên rồi..khi nào mẹ chính thức trở thành Hạ phu nhân thỳ con sẽ là 1 tiểu thư danh giá..
-Nhưng mà muốn chú lấy mẹ thì hơi khó..còn có con nhỏ Tiểu Từ đó làm vật cản chân..
-Con đừng quên mình còn Rya là bùa hộ mệnh..mình phải nhanh
chóng đuổi nó ra khỏi căn nhà đó..xem nó còn làm đc công chúa
bao lâu nữa...
Cười đắc ý..bà đổi ánh mắt sang nhìn Rya-con gái nhỏ của bà
-Rya.lại đây mẹ bảo.
-K..mẹ là người xấu..con k chơi với mẹ..mẹ là người xấu
Quắc mắt dữ tợn lên nhìn con bé..bà nạt
-Im ngay k? Rya..lại mẹ bảo hay con muốn ăn đòn?
Con bé nước mắt ròng ròng...bước đến bên bà
-Rya..nghe mẹ nói..hôm đó chỉ là tai nạn..mẹ k muốn thế..con hiểu mà
-Nhưng bà ta đã chết!!!!!
Bấu chặt cánh tay non nớt đến ửng đỏ..bà tiếp:
-Là bà ta tự xô ngã cây đèn cầy để nó cháy lan ra màn cửa..k phải tại mẹ..con k nghe .nghe k hả?
con bé nhỏ sợ hãi trước sự hung tàn của bà mẹ
-Mẹ à..con đau lắm...
-Con nghe đây..nếu con còn nhắc hay nói chuyện này với ai..thì
đừng có trách mẹ...đừng có trách mẹ..con nghe k?
Càng nói..bà càng bấu thật chặt vào con bé...
-Mẹ à con biết rồi..con đau lắm..mẹ bỏ con ra đi..con k nói với ai..mẹ à...
con bé đau..nó khóc dữ dỗi
Bà mẹ dịu giọng
-Nều con nói..ba mẹ sẽ k còn yêu mẹ con mình nữa..ba sẽ bỏ con mà đi..con có yêu ba k?
-Con yêu ba..con sẽ k nói..k nói thỳ ba sẽ k đi hả mẹ?
-Đúng vậy...
Cười hài lòng trước sự điều khiển của bà với cô bé nhỏ đã có tác dụng...
1 cô bé sắp sữa 5t có biết gì là tội lổi? nó chỉ thấy
sợ..khiếp sợ khi đên nào cũng năm ác mộng..thấy mẹ mình là 1
con quỷ dữ...
~~~
-Bác sĩ..con gái tôi bị sao thế-bã Mẫn hỏi người bác sĩ điều trị cho cô bé nhỏ Rya
-Cô bé bị mắc chứng trở ngại tâm lí...tạm thơi tôi k biết lí
do..chỉ biết là con bé đã chứng kiến 1 chuyện rất kinh
hoàng..dẫn đến dây thần kinh não phải trì trê hoạt động..ở
giai đoạn này..con bé sẽ ít nói..nhất là nói về chuyện mà
nó sợ hãi...con bé hay khóc và nằm ác mộng..anh chị phải chăm sóc cháu thật kĩ để bệnh k trỡ nặng hơn.-Bác sĩ ôn tồn
-Thế làm cách nào cho con tôi đc bình thường lại-ông Hạ lo lắng
-Tôi k chắc chắn con bé sẽ nói ra điều gì...nó sẽ khỏi bệnh..nếu nó nói ra đc những gì trong lòng nó..
Khẽ thở dài..ông đưa Mẹ con bà ta ra bệnh viện.
-Rốt cuộc Rya nó làm sao thế?
-Em k biết..có lẽ là lúc chơi trốn tìm với bạn rồi bị ngã..em sợ anh lo nên k nói...
Ôm con bé vào lòng..ông Hạ thiết tha
-Ba sẽ cho con 1 cuộc sống tốt..
-Ba sẽ yêu con và mẹ chứ?-Cô bé nhỏ nhìn ba..rồi hỏi
-Dĩ nhiên rồi....
~~~
Ngày căn nhà nó chào đón thành viên mới cũng đã đến...
Và từ đó..căn nhà sẽ k còn đc bình yên nữa...
1 buổi cơm-1 buổi ra mắt-1 buổi chính thức dọn về Biệt Thự Hạ Gia ở...
-Tiểu Từ,,để ba giới thiệu,,đây là Mẫn Mẫn..con có thể gọi = Dì..
Rồi lần lượt chỉ vào 2 người còn lại..ông cất giong:
-Kia là Mẫn Quân..con gái lớn của Dì Mẫn..con bé = tuổi
con..còn đứa bé nhỏ là Bối Bối..con gọi em là Rya..là em của
con đấy!!
Bà ta và Mẫn Quân gật đầu chào nó ra vẻ từ tốn
Con bé Rya thỳ ngó xung quanh căn nhà:
-Mẹ ơi..nhà đẹp quá!!!!
Nó k buồn đáp lại lời ba...gật đầu theo lệ...nó nói:
-Con thấy mệt..ba dùng cơm đi..con lên phòng đây...
Nó xoay mặt mà k buồn nhìn ông Hạ 1 cái..
Nó khinh..nó hận...
Và giờ..nó đau...
Mẹ ơi!!! về với Tiểu Từ đi..đó là câu nói mỗi khi nhớ mẹ nó lại khóc...
Lắc đầu..ông Hạ nhún vai bảo
-Em với 2 đứa dùng cơm đi..anh lên xem Tiểu Từ..
-Anh dùng cơm luôn đi chứ..
-Anh k thể bỏ mặc con bé,em à!
-Tùy anh vậy
Để bà ta và 2 đứa con dùng cơm.ông lên phòng tìm nó đúng là có nhìu cái cần phải nói chuyện!
-Hừm..để xem nó còn làm chảnh được bao lâu!-Bà ta lầm lì
-Mình k thể để nó làm công chúa mãi mẹ à..đến lúc phải để
con vịt trỡ về vị trí ban đầu cùa nó...nó phải giống mẹ
nó..chỉ là 1 con hầu gái-Mẫn Quân đanh giọng
-Ăn cơm thôi!Việc gì phải nhịn!
~~~
Cộc!Cộc!Cộc!
-Ai đó...ra ngoài..Tôi đang rất khó chịu.! -Nó bực mình lắm khi phai bị làm phiền
-Là ba..ba vào đc chứ?
-Ba xuống ăn cơm với bà ta đi..việc gì ba phải lên đây-Nó giận dỗi
-Thôi nào..mở cửa cho ba vào...
-Cửa k khóa!!!
Ba nó bước vào..
nhìn nó trùm chăm khóc thinh thít..lòng ông thắt lại..
Ông chưa từng nghĩ có ngày chính ông sẽ làm nó đau lòng đến vậy...
-Cho ba xin lỗi....
k 1 tiếng đáp..chỉ có tiếng thút thít của nó đầy ấm ức và xót xa
Ngồi lặng thinh..ba nó tiếp
-Mọi chuyện đã lỡ làng rồi..ba k thể bỏ mặc dì ấy và
Rya..nó cũng là con gái của ba..con bảo ba phải làm sao con mới hài lòng?
-Con k đòi hỏi gì ca..và ba ra ngoài đi..-Nó sụt sùi
-Ok...coi như ba xin con..vì ba mà chấp nhận họ..Ba tin chắc Dì sẽ rất thương con giống mẹ con vậy!
-Ok..Con hiểu rồi..ba ra ngoài đi..nhưng có 1 điều con muốn ba
biết...Sẽ k bao giờ có 1 người đàn bà nào thay thế được địa
vị của mẹ trong lòng con..bà ta cũng vậy..bà ta k có tư
cách..là nhân tình của ba..nhưng tuyệt đối k phải mẹ của con!
Lắc đầu..ông k biết làm thế nào để nó chấp nhận
Làm sao chấp nhận đc???
Nó vừa là đứa bé mất mẹ...
Nay lại phải san sẽ tình yêu thương của ba với người #..
Ai hiểu cái cảm giác đó thế nào k???
~~
Nó bước xuống nhà..mở tủ lạnh cầm lấy chai nước uống cho tinh người...
-Khát hã?
K thèm trả lời...nó quay mặt đi nơi khác uống hết ngụm nước rồi bước đi
-Đừng có thái độ như thế...-vẫn giọng nói đó
-Bà muốn gì??-Nó bực mình
-Thế nào? k hài lòng khi tôi xuất hiện trong căn nhà này à?
-Bà còn phãi hõi..tự biết câu trả lời ắt còn hõi tôi
-Mày đừng nghĩ mày sẽ mãi là công chúa trong ngôi nhà này...mày còn k biết điều thì mày sẽ hối hận
-Bà có thể làm gì??? Tôi rất ghét bà..điều đó k thể nào thay đổi...bà hiểu chứ.!
-Tao cũng rất ghét mày....
-Thực chất tôi k cần bà yêu thíc tôi...ở trong căn nhà này..chỉ cần bà thật lòng với ba tôi là đc.
Nhìn thấy ông Hạ đang từ trên lầu bước xuống...bà toan nắm nó lại
-Mày và mẹ mày đều tháp hèn như nhau..đều là hầu gái...-Cười độc ác..bà lườm nó
K ai đc phép xỉ nhục mẹ nó...nghe k?
Hất chai nước vào mặt bà..nó quát
-Bà k có tư cách xì nhục mẹ tôi..ba k có từ cách..nghe k hả???
Ba nó chứng kiến cảnh bà ta bị đối xử như thế..ông chạy xuống..lấy khăn tay lao nước cho bà...
Bà ta mỉm cười đắc ý...
-Tiểu Từ,nếu con k thích Dì lấy nước cho con thì con nói tại
sao con lại làm vậy với Dì?-Bà ta nói giọng rưng rưng (đóng
kịch)
-Bà đừng đóng kịch nữa..thực chất là bà....
-Con im đi..ba chiều con đủ rồi! Tiểu Từ,,dù sao dì ấy cũng là trưởng bối của Con..ai dạy con cư xử mất dạy thế hả???-Ba nó
cắt ngang lời nói của nó..ông Quát To...
Ngơ ngác...bất ngờ..và đau lòng
-Ba....
-Con k thích Dì ba k nói..Con có thể làm lơ trong căn nhà
này..sao con lại sjh sự với Dì...Dì đáng tuổi mẹ con...sao con
lại cư xử láo cá thế?-Ba nó tức giận khi người ogn6 yêu bị
đứa con mà ông yêu thương nhục mạ...
-Ba đang mắng con đấy ư?
-Con đáng bị thế...
-Thôi mà anh..là do em..anh đừng mắng con nữa
Cười chua chát...
-Bà thật khéo đóng kịch..
-Đủ rồi..Tiểu Từ..ba nhịn con k đc nữa...con có thể tôn trọng ý kiến và quyết định của ba đc chứ?
-Quyết định của ba? Có nghĩa là ba chọn bà ấy? và từ bỏ con-Nước mắt bắt đầu lăn dài
-k..ba k có ý như vậy..sao con cứ đặt ba vào tình thế lựa chọn..ba yêu cả 2 người...
-Ba lựa chọn tin bà ta..chứ k tin con??
-Thế những điều con làm và ba đã thấy làm sao ba tin được?
-Sao ba k hỏi bà ta đã làm gì? Bà ta đã nhục mạ mẹ con..bà
ta k có quyền làm thế ba hiểu k??Ba hiểu k??-Nó khóc...Nó thét cho ba nó hiểu
-Đủ rồi con gái..ba hiểu Mẫn Mẫn và ba tin cô ấy k làm vậy!!
-Ba thực sự rất quá đáng ba à!!!
-Anh à..thôi đc rồi..là em k tốt...
-con thấy k? Dì ấy luôn chịu thiệt,,ngay cả khi con làm lổi Dì cũng năn nỉ giùm con..sao con k thử chấp nhận..có thêm 1 người
mẹ k đáng sao?
-Huhu..K...k đáng...bà ta k đáng làm mẹ con...k ai thay thế đc mẹ trong lòng con cả..bà ta càng k thể..
-Con thật cứng đầu-Ba nó quát
Cười nhạt nhẻo..nói là cười..nhưng thực chất kèm theo nước mắt
Nụ cười chát đắng và rất đau lòng
-Ba...k còn yêu con nữa
Nước mắt lã chã rơi...
Nó chạy ra đường
Cứ chạy..
Mưa cứ trút và nó k biết mình sẽ đi đâu!!!
Những viên đá nhọn cứ châm vào bàn chân nhỏ bé đến rỉ máu...
Máu đổ
Nước mắt rơi
hòa vào mưa...
Lạnh và đắng...
Đau nhưng sao có thể đau = tim nó bây giờ
Ba chưa từng to tiếng với nó
chưa chừa quát nó...
Và ba nó chưa từng nặng lời với nó như vậy
Thay đổi rồi..tất cả đã thay đổi rồi
Máu cứ chảy đi
Nó mệt lắm
Thật sự rất mệt mõi
Ba nó..niềm yêu thương của nó...
Vấp ngã...
Máu chảy từ bàn tay nhỏ bé...đau
mẹ?? h` niềm tin yêu duy nhất của nó là mẹ....
Chạy đến bên ngôi mộ mẹ..nó bật khóc...
Nhìn ảnh mẹ...nó xót xa...
-Mẹ rời bỏ Tiểu Từ thật rồi sao mẹ?? Ba giờ đây có gđ mới..ba k cần Tiểu Từ nữa rồi mẹ ơi....
Khóc thổn thức....
-Mẹ về với con đi mẹ...con nhớ mẹ lắm...con nhớ mẹ..rất nhớ..mẹ của con:(( mẹ ơi..về đi mẹ....
Cái rét của mùa đông sao lạnh bằng tim nó bây giờ???
Mệt mõi...nó nằm bên cạnh mộ mẹ và ngủ
Ấm cúng hơn ngôi nhà mà trước kia nó xem là tổ ấm
Ba..ơi..
Ba ơi....Tiểu Từ đây mà...sao ba k chạy đến bên con chứ??
Đổi thay rồi..mọi thứ đã đổi thay rồi...