Nó thực sự cảm thấy kinh hoàng với 10A1..trên cả cá biệt có 1 chút thích thú và vui vẻ khi học ở nơi này,tuy trường có hơi tồi tàn..nhưng lại rất ấm áp.. Lớp của nó tuy quậy phá,nghịch ngợm nhưng lại rất đoàn kết và k có lòng đố kị # với cuộc sống giàu sang..bộn bề những toan tính
Người nó yêu mến và có cảm tình nhất là cô bạn tên Phan
Nguyễn Huyền Như,người ta gọi cô là Như Mập,vì cô ấy có 1 thân
hình rất tròn trịa...cô bạn ấy rất hòa đồng và vui tính,ăn
lại rất nhiều và luôn tham gia hưởng ứng trò nghịch ngợm của
lớp
Càng ngày nó càng thấy thú vị với lớp học mới..với bạn bè mới...nỗi buồn từ người cha nhẫn tâm của nó cũng từ
từ đc xoa dịu phần nào
-Nè..sao quen cậu lâu rồi mà k thấy cậu cười-Nhìn nó đầy nham hiểm..hắn hỏi
-Liên quan gì tới cậu
-Ờ..bạn bè..đồng nghiệp thỳ cần quan tâm nhau chứ Lườm hắn đầy sắc bén,nó trống k:
-Ai cần cậu quan tâm! cái đồ âm hồn k tan theo ám tui mãi! Rồi quay sang Giao Giao..nó bảo
-Giao giao à..chắc mai mình phải đi đốt phông lông quá!!!! Giao Giao bật cười khanh khách...hắn và Hoàng thì mặt mài méo xệch!
-Phông lông là cái chi á?-tò mò hắn hỏi
-Là đốt những âm hồn k tan..cái kiểu mà âm binh thần kinh rung rinh có vấn đề đó-Nó ôn tồn giải thích
-Cậu đang nói tuii à?
-đâu có...
-Còn chối!
-Là cậu tự nhận..suy bụng ta ra bụng người chứ! Nó lườm hắn rồi bỏ đi! Để lại cục tức ngang họng hắn!
-Cái con nhỏ khó ưa này!!!
Từ trong quán..Key vui vẻ bước ra:
-Có gì mà sôi động thế nhỉ?
-Dạ..8 chuyện trên lớp thôi anh!
-Dạo này quán đông khách hẳn...toàn nhờ mấy đứa k đấy-Key nheo mắt 4 đứa nó ngạc nhiên
-Sao lại nhờ tụi em?
-Ừ thì 1 đồn 10,10 đồn trăm..nữ thì đến ngắm Vũ với
Hoàng..còn Nam thì đến ngắm Giao Giao,còn những cụ già thì
đến nghe Niệm từ chơi piano..đủ thể loại Hắn và Minh Hoàng nhìn nhau cười ý đồ
-Trời đất ới!!!! Con Nhỏ khó ưa là để giành cho các Cụ sao?-Hắn cười sặc sụa
-Cười gì chứ..có gì đáng cười! tui bán nghệ chứ đâu có bán thân như mấy người-Nó phản công
-Nè nè..ai bán thân
-Cái người thấy gái là tươm tướp tươm tướp đó!
-Cậu vừa thôi nha!!!! Key lắc đầu..2 đứa nó mổi lần sáp lại là cãi nhau chí chóe
-Haiiizzzz....2 ông bà..là 2 tản băng ngàn năm k tan mà gặp nhau
là như muốn bùng nổ dậy đó..Bùm!!-Giao Giao thở dài nhìn Minh
Hoàng cười chúm chím 2 đứa nó trao cho nhau ánh mắt " tình tứ" muốn xẹt ra lửa..dấu hiệu cho cuộc chiến sắp bùng nổ!
-Niệm Từ..Niệm Từ..giúp chị với..chị đau bụng quá! Chị Thảo trao cho nó key nước rồi ôm bụng chạy vào trong
-Chị Thảo,bàn số mấy vậy?-Nó í ớ
-bàn số 5 em... 3 người còn lại mổi người 1 việc..Giao Giao thôi hát vào trong giúp mấy chị tiếp viên khác rửa ly.. Hắn cũng đi bồi bàn khắp nơi vẻ bận rộn lắm!
Nó bưng key nước ra bàn số 5...nơi có khoảng 4 5 người con trai..tóc đủ 3 loại đèn giao thông :Xanh-đỏ vàng luôn!
-Chúc quý khách ngon miệng!-Nó đặt thức uống xuống
bàn,thường ngày công việc của nó là chơi đàn piano chứ k phải
phục vụ như thế.. thấy tiếp viên lạ mặt..thằng cha tóc đỏ bắt đầu chọc ghẹo!
-Cô em..hay đàn piano đó à? Nó k đáp
-Ối chao!! xấu hổ với tụi anh nữa cơ đấy à?-Tên khác tiếp lời Sờ bàn tay mịn màng của nó..thằng tóc vàng buộc miệng
-Tuy là khuôn mặt k đc xinh cho lắm..nhưng thân hình em nó quá là chuẩn..bàn tay cũng trắng trẻo mịn màng nữa Giựt bàn tay ra..nó lườm hắn Nếu là Tiểu Từ của trước kia..nó sẽ k có dũng khí để phản bác.. Nhưng yếu đuối à? tạm biệt rồi nhé
-Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi tay tôi! Ngay lập tức!-Nó lạnh lùng 4 tên con trai dê sòm nhìn nhau..hơi ớn ớn với giọng điệu sởn gai ốc đó nhưng bản lĩnh thằng đàn ông k cho phép 4 đứa nó mất mặt
-Ây da..cá tính đó chứ..anh thích lắm Bắt đầu dùng bàn tay bẩn thiểu đó chạm vào người nó Mỉm cười = nữa khóe môi,1 nụ cười đểu cáng..nó bảo
-Đừng trách nhé Xoảng....!!!! Nước từ trên đầu tên con trai tóc vàng chảy dài xuống.. Nó cầm ly nước hất vào mặt hắn..đanh giọng
-Đừng giở trò bẩn đó ở đây! k hay cho các người đâu! Xoàng!!!!!! hắn ta quắc mắt tức giận.hất tung các ly còn lại trên bàn xuống đất! Nơi này trở thành tâm điểm chú ý của mọi người
-Con ranh..bọn anh đây để ý mà k biết điều à? túm lấy tóc nó...1 trong 4 gã đó bảo Nó đang định phản công thì...
-Bỏ cậu ấy ra!-1 giọng nói k kém phần lạnh lùng và rắn chắc vang lên! ( đoán xem là ai nhá)
-Nè thằng ranh..định làm anh hùng cứu mĩ nhân sao?-Gã đó
tay vẫn k buông tóc nó ra..mắt hướng về người vừa lên tiếng
-Tôi bảo bỏ cậu ấy ra mà
-nếu tao nói k đấy...!-Gã ta trợn mắt dữ tợn
-Đừng hối hận nhé! lưỡng lự khoảng 30s.. và k để gã ta có cơ hội phản công..hắn tung 1 cú đạp 3 cú đấm toàn là Karate đai đen..những đòn quyền hiểm trở Nó lặng người xem hắn ra oai như thế nào 4 gã con trai đó hoảng hồn..nhưng k kém phần hung hăng
-Tụi mày đợi đó!!!
-Cút! Hắn chỉ tay về phía họ và tiến đến phía nó
-Có sao k? "có sao k?" câu hỏi này,giọng điệu này sao mà wen qá "Supper Man..có phải cậu k?" Nó thầm ngĩ..người con trai năm 11 tuổi nó trao cho móc khóa Nhưng k thể nào...và k thể như thế đc
-K sao! Tới phiên hắn bối rối "Cái cách tl này sao má quen thế".. Thoáng chút ngỡ ngàng cho 2 đứa..nhưng vội xua tan ngay
-K sao là tốt rồi
-Cảm ơn nhé..lần sau k cần cậu nhiều chuyện vậy đâu
-Nè..nè tui là ân nhân cứu cậu đấy.trả ơn đi
-tui đâu có mượn cậu giúp...mà tui cũng cảm ơn rồi..cậu lời rồi đó Nó bỏ vào trong! hừm..nếu k có hắn..nó cũng có thể tung ra những đòn taiwoondo như thế..thậm chí là lợi hại hơn..để hả cơn giận với những
tên dê sòm đó chứ! Nhưng dù sao củng cảm ơn hắn..1 người bạn dũng cảm!
~~~
Trở về với cuộc sống của ba nó kể từ khi nó đi..ông đã cho quãn gia Kim lục tung thành
phố..có lẽ là lậc tung lên nhưng nó vẫn biệt vô âm tích
-Có lẽ tiểu thư k còn ở trong thành phố nữa
-Haizz..cũng là tôi..tôi nặng lời với con bé..nhưng cứ ngỡ nó
sẽ đi 1 vài ngày thôi..giờ cũng đã gần 1 tháng rồi..
Ông lo cho nó lắm..hàng đêm..ông k tài nào chợp mắt đc.. sang căn phòng của nó..mọi thứ đều trống trải..k còn tiềng cười khúc khích của Tiểu Từ hôm nào nữa..
Nó đã đi thật rồi..cả chiếc nhẫn mà ông tặng cho nó năm sinh
nhật 6 tuổi..cái mà nó thích nhất..lúc nào cũng mang trên cỗ
nó đã bỏ lại..
Cứ như nó k nợ ông..chỉ còn mạng sống thôi! nó hận ông đến thế..cái day dứt của người cha cứ ám ảnh ông mỗi tối..
Nhật kí buồn..
Ngày...tháng..năm...
" Tối nay..mình lại khóc...biết tại sao k? mẹ mình đã nhẫn tâm bỏ mình lại thế giới này..đơn côi 1 mình..mình nhớ mẹ
lắm..nên mình khóc.! ba lại đưa gđ nhỏ bé của ba về.mình k
biết làm sao để chấp nhận họ..họ đã giết chết mẹ mình,và
mình ghét bà ta! nhưng ba yêu bà ấy..và ba luôn bảo vệ gđ nhỏ
bé của ba!
Mình nói với ba là mình bị oan.nhưng ba nhẫn
tâm vứt bỏ chứng cứ khó khăn lắm mình mới có đc..ông quay vào
lễ đường hạnh phúc của riêng mình,bỏ mặc mình với cơn mưa tầm tã đang trút xuống.!
Mình đau lòng lắm..và mình đã khóc
rất nhiều..mình tự bảo là đừng khóc nữa! rồi mọi chuyện sẽ
ổn thôi! nhưng vẫn k thể! nước mắt nó k nghe lời mình..và nó
cứ rơi! cứ mổi lần nghĩ đến mẹ! mình nhớ mẹ và khao khát đc
ở bên mẹ!.."
ngày .... tháng .... năm
" Tối nay
mình lại sống trong nước mắt..người đàn bà độc ác đó dã đốt chiếc máy may của mẹ mình..mình đã bật khóc..và mình như
muốn quỳ lụy van xin bà ta..nhưng bà ấy chỉ mỉm cười ác độc
và chôn vùi nó vào ngọn lửa bùng cháy...Mình hận..và mình
cần ba để làm chủ cho mình..mình rất ức chế.nhưng ba đã bảo : Dì vừa mất con..ba k muốn dì buồn.Thế đấy! đứa con này k còn quan trọng với ba nữa..cả ngày ông thành lập gđ mới mình vẫn
bị xem là người ngoài..mình rất khó chịu..đau lòng nữa
Cuộc sống mình cứ thầm dần nước mắt..mẹ k còn.và mình lại
phải san sẽ tình cảm của ba với 2 mẹ con bà ây! mình k
muốn..và mình đau lòng lắm! Ba vì 1 gói heroin k rõ guyên nhân
nỡ lòng đánh mình..1 cái tát khiến tim mình đau lắm! mình rất hận! bản thân mình k thể làm ba tin đc..và ba đã k tin mình
nữa.."
Ngày...tháng....năm
" lần cuối cùng mình viết nhật kí và mình sẽ k còn trong căn nhà này nữa...
Ba đã đánh mình.lần thứ 2 rồi..vẫn vì người đàn bà ấy! ba
đổ oan cho mình giết chết con ông ấy..và ba nhẫn tâm vứt bỏ
mình
Nếu con k thích sống trong căn nhà này nữa thì con
hãy dọn ra ngoài sống cuộc sống của con đi..câu nói ấy..suốt
đời mình k thể quên..như 1 nhát dao xoáy trong tim mình vậy! tự
mình can đảm bảo là k bao giờ rơi nước mắt nữa! nhưng mình k
làm được!
Và mình quyết định ra đi! mình nhớ mẹ..và mình yêu mẹ..mình đã thề là sẽ k bao giờ trở về căn nhà ấy,nếu
người đàn bà hủy hoại gia đình mình vẫn còn ở đó.. tạm biệt ba,..tạm biệt tất cả! Tiểu Từ yêu ba!"
Bộp!!!! đánh rơi quyển nhật kí xuống đất Ông vẫn chưa hoàn toàn..nước mắt tự bao giờ lăn dài trên gò má.. ông làm tổn thương nó nhiều đến vậy sao?
Tiểu Từ-con gái của ông đã chịu bao nhiêu uất ức!!! Xin lỗi..và xin lổi..có quá muộn màng với những gì ông gây cho nó và mẹ nó... chắc hẳn nó sẽ k tha thứ cho ông! lúc đọc xong nổi đau của nó..bao uất ức của nó là cả thế giới đang đè nặng trên vai ông.. ông có cảm nhận như mình là tội đồ thiên cổ và ông k đáng nhận sự tha thứ của nó! Đúng vậy! Nó hận ông!