Giữa lúc cả Cát Luân và Thiên Thiên đều đang ráo riết tìm
cách tìm ra Khả Tuyết thì hay tin Dũ Trọng bị bắt. Công an bất ngờ ập vào nhà
và tìm ra mười kilogram Hêroin chưa tái chế trong phòng ngủ của Trọng. Trọng biết
mình đã rơi vào bẫy của tên nội gián bí ẩn. Còn Cát Lan thì bị một toán người
phục kích đánh bị thương nằm hôn mê trong bệnh viện.Tạm thời Cát Lan không nguy
hiểm vì đã có cảnh sát gác trước phòng bệnh của cô bé.
Cát Luân khi ấy vô cùng điên tiết! Hắn bực dọc, tức tối như
một con mồi bị bao kẻ chọt lén từ phía sau. Biết làm sao khi mà hắn ở ngoài
sáng, còn bọn người giấu mặt kia chiu rúc trong bóng tối mà hành động…
-Đồ khốn mà! Khả Tuyết mất tích, Trọng vào tù, Cát Lan hôn
mê…Tiếp theo là ai đây?
Cát Luân bực tức đập đổ mọi thứ. Thiên Thiên vừa mở cửa bước
vào vội lách người né qua một bên, nếu không thì ăn trọn cái bình bông rồi… Nước
bắn tung tóe khắp người cô nhóc. Cô khẽ thở dài,lửng thửng đi tới và ngồi vào
ghế, thản nhiên lấy tấm đệm trải trên bộ ghế Salon lau khắp người mình…
-Anh nổi điên lên thì làm được trò trống gì?
Cô nhóc bực bội ném tấm đệm đi, chấp tay sau lưng đi qua đi
lại, trông dáng vẻ rất “suy tư”, chắc là đang suy nghĩ dữ dội lắm…
-Em im đi ra ngoài đi. Anh đang điên lên đây.
-Anh tưởng chỉ mình anh biết lo, còn em không lo sao?
-Tốt nhất là em đừng đi qua đi lại như vậy, được không!
-Vậy thì em phải bò qua bò lại sao?
-Em phiền quá. Đến đây làm gì hả?
-Em sợ bọn họ sẽ tiếp tục nhắm vào anh. Nếu anh có một vệ sĩ
dữ dằn như em thì sẽ không phải lo lắng gì nữa cả.
Thiên Thiên nói chuyện thật tự tin. Cô nhóc ở đây chỉ khiến
mọi chuyện rắc rối thêm thôi.
-Anh không cần. Em về đi.
-Em làm vệ sĩ không lấy lương đâu, yên tâm đi. Kiếm được cao
thủ như em bây giờ khó lắm à nha!
-Anh bảo không cần, em nghe không hả! Biến đi!
Cát Luân tỏ ra bực dọc vô cùng. Thiên Thiên lặng đứng nhìn hắn.
Sao hắn cứ đối xủ với cô như vậy? Cô có làm gì sai đâu? Cô đến chỉ vì lo lắng
cho hắn, cô sợ hắn sẽ bị kẻ xấu làm hại thôi mà… Chẳng lẽ như vậy là sai rồi ư?
-Thấy mặt em là anh khó chịu vậy sao?
-Phải. Ước gì em biến mất vĩnh viễn đi.
-Anh dám nói một lần nữa không?
-Em biến cho khuất mắt anh đi.
-Được thôi!
Thiên Thiên giận dỗi bỏ đi. Vừa ra khỏi cửa là cô nhóc thô bạo
đóng sầm cửa lại. Cát Luân nhìn theo. Hắn không hề có ý ngăn cản. Cách bảo vệ
Thiên Thiên tốt nhất là cô nhóc tránh xa hắn ra…
Tối hôm đó…
-Alô, ai đó?
Đó là giọng một người nặc danh. Chắc hẳn đây là một người mà
Cát Luân biết, nếu không hắn đã không cố giả giọng cho lạc đi.
-Vợ mày và Thiên Thiên đang ở trong tay tao. Khôn hồn hãy
làm theo chỉ thị của tao.
-Mày muốn gì?
Cát Luân hét lên.
-Muốn cái mạng của mày. Bây giờ thì đi ra cửa, có sứ giả của
tao đón mày bên ngoài.
Cát Luân dập máy và vài phút sau lập tức xuất hiện bên
ngoài. Hắn vừa bước ra cửa đã có một cây súng chĩa vào đầu của hắn. Là một người
quen lâu ngày không gặp…
-Phát Rô… Thì ra mày là nội gián. Chính mày đã hại anh trai
và em gái tao.
-Phải.Cũng chính tao đã chỉ chỗ cho người ta bắt vợ mày đi.
-Ai đã sai khiến mày?
-Không ai cả.
-Tao không tin.Có kẻ chỉ điểm cho mày.Tao biết hắn là ai rồi.
-Giờ thì mày phải đi theo tao. Nếu không “người ấy” sẽ giết
hai cô gái của mày đấy. Khôn hồn thì ngoan ngoãn theo tao đi.
-Được. Đi thì đi.
Phát bịt mắt Luân và trói tay hắn lại, đưa hắn ra xe.
Hắn cố tập trung để nhớ đường đi bằng cảm giác, quẹo bao
nhiêu lần, đi bao xa, tình hình giao thông thời điểm đó thế nào rồi sau đó căn
cứ vào tấm bản đồ thành phố mà hắn thuộc nằm lòng trong đầu. Hắn mơ hồ đoán được
mình đang ở đâu.
Đến nơi,Phát xô hắn đi thật lẹ. Hắn cố tình té ngã cho đầu đập
vào tường, để vết máu lại trên đó để làm dấu.
Sau khi cẩn thận đóng cửa,Phát mới cởi băng mắt cho Luân… Hắn
xô Cát Luân vào một góc, cười thâm hiểm rồi thản nhiên ra phía sau, rút ĐT gọi
tới cho một người nào đó…
Sau một hồi quen với bóng tối, Cát Luân đưa mắt nhìn chung
quanh. Hắn thấy Khả Tuyết nằm gục trên đất. Thân hình nàng yếu ớt, vóc dáng kiệt
quệ, điều đó khiến hắn lo lắng. Hắn chạy tới bên nàng…
-Khả Tuyết! Em có sao không?
-Em… không sao. Chỉ… hơi mệt một chút thôi.
-Bọn chúng có làm gì em không?
-Không…
-Thiên Thiên, cô bé ở đâu rồi?
-Thiên Thiên… không có ở đây đâu.
Khả Tuyết nói mà ánh mắt thật xót xa… Thì ra Cát Luân đến
đây chỉ vì Thiên Thiên thôi ư.
Cát Luân nhận ra thái độ hoài nghi của Khả Tuyết nên vội
vàng phân bua:
-Đừng hiểu lầm. Họ bảo cả hai người đều ở đây cho nên anh mới
hỏi. Thấy em ở đây anh mới an tâm là em vẫn không sao. Mấy ngày qua anh lo lắng
tìm kiếm em khắp nơi em biết không?
Khả Tuyết đưa ánh mắt thiết tha nhìn hắn…
-Nếu chỉ có mình em thôi, anh có đến không?
-Có chứ. Nhất định anh sẽ đến.
-Thật không?
-Anh xin thề. Bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng không để ai tổn
thương em .Anh sẽ không để bất cứ ai làm hại đến em.
-Đừng thề. Em tin anh.
Khả Tuyết mỉm cười yếu ớt rồi nép đầu vào lòng Cát Luân. Dù
đã trong hoàn cảnh nguy hiểm này nhưng chỉ cần có Cát Luân bên cạnh nàng có thể
cảm thấy rất hạnh phúc, an toàn tuyệt đối…