Giông tố thế là tạm qua đi.
Phát Rô vẫn mất tích. Còn lão Bảy Cảnh dùng tiền để được bảo
lãnh tại ngoại nhưng vẫn bị nằm trong diện điều tra,bị giám sát khá kỹ và bị
phong tỏa phần lớn tài khoản trong ngân hàng. Lão lúc này như con thú dữ bị vây
hãm. Cát Luân thừa biết con cáo già ấy sẽ không cam lòng dễ dàng sa lưới, lão sẽ
tìm đủ mọi cách chối tội nếu không có bằng chứng hữu hiệu buộc tội lão. Vì vậy,
hắn nhất quyết phải lần ra cái đuôi của hắn, phải khiến hắn trả giá cho tội ác
mình gây. Đầu mối quan trọng lúc này là Phát Rô vẫn đang bặt vô âm tính như thể
đã bốc hơi.
Nhưng liệu có ai biết rằng muốn xuất hiện cũng không được nữa?
Và liệu ai biết những giây cuối cùng của cuộc đời mình tay giang hồ đang khinh
bỉ ấy chỉ nghĩ tới một người, và cũng vì người ấy hắn đã làm nên một chuyện phi
thường…
Dũ Trọng cuối cùng cũng thuyết phục được Cát Luân chuyển tới
sống cùng với mình. Thế là mong muốn bấy lâu của anh đã thành hiện thực: đó là
xóa tan hiềm khích giữa hai anh em và cùng sống chung dưới một mái nhà – điều
mà lúc cha anh còn sống vẫn canh cánh bên lòng. Về chuyện tình cảm: trái tim
anh ngày càng nghiêng về Mộc Lan rõ rệt, tới mức si mê, thần tượng.
Mộc Lan dù cũng đã có tình cảm với Trọng nhưng trong tim cô
vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoa hình bóng Cát Luân. Nàng không trông đợi, không
hy vọng vào tình cảm đơn phương ấy nữa, nhưng có lẽ sự ngang bướng cố hữu của
những cô gái nhà họ Khưu vẫn khiến nàng e dè khi quyết định rũ bỏ thật sự hình
bong người đàn ông ấy và lấp vào khoảng trống ấy bằng một vật thay thế nào đó.
Mộc Lan là thế, và vẫn luôn luôn thế. Mạnh mẽ, kiên cường, đầy bản lĩnh nhưng
không bao giờ để mất cái nữ tính đầy quyến rũ…
Đối với cặp đôi Cát Luân và Thiên Thiên, những chuyện đã xảy
ra với họ là những thử thách mà khi đối mặt rồi họ mới nhận ra họ cần nhau tới
mức nào. Chuỗi ngày qua đã giúp họ bình tâm nhìn lại bản thân cũng như tình cảm
của mình. Có những thứ một khi mất đi sẽ không thể tìm lại, vì thế mà họ cần phải
hết lòng trân trọng tình cảm dành cho nhau cũng như trân trọng, yêu quý đối
phương. Và có lẽ, để làm được điều đó, tất cả cần được xây dựng dựa trên lòng
tin và sự tôn trọng lẫn nhau. Khi gần mất nhau họ mới nghiệm ra điều đó, may
sao họ vẫn còn có thể quay lại và bắt đầu lại…
Lặng nhìn Thiên Thiên hồi lâu, Cát Luân mới hỏi:
-Em có biết lần đầu tiên anh gặp em là khi nào không?
-Trên Taxi.
Thiên Thiên trả lời và nhìn hắn.Hắn lắc đầu.
-Không. Đó là khi anh chủ động tiếp cận em với vai trò một
tài xế Taxi.Còn trước đó,chúng ta từng gặp nhau hai lần.
-Sao em không nhớ?
-Lần đầu, khi anh muốn rời khỏi sự kiểm soát của Trọng nhưng
lại bị Phát Rô tóm về. Lúc đó em đã xuất hiện can thiệp.
Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi ánh mắt bừng lên:
-Em nhớ rồi! Cũng chính lần đó Phát Rô nhận ra em là cô gái
mà Dũ Trọng từng đỡ giùm nhát dao của hắn một năm trước. Và cũng từ lúc đó Trọng
chính thức xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống thường nhật của em.
Cát Luân khẽ đưa tay vuốt tóc Thiên Thiên, rồi bỗng chốc
quay lưng đi.
- Và lần thứ hai là lúc Dũ Trọng đánh anh,khi anh như con
thiêu thân lao đầu vào khói thuốc đê mê chết người đó. Khi đó anh đã đánh đổi
danh dự, chấp nhận làm chó cho người ta cười đùa. Giờ nghĩ lại… anh cũng khinh
và sợ hãi chính mình. Ma tuý biến con người ta thành thứ nô lệ đáng kinh tởm!
Nắm tay Luân nắm chặt lại. Thiên Thiên khẽ lắc đầu rồi đặt
tay lên vai hắn.
-Luân…
Thiên Thiên ngã đầu vào vai hắn. Hắn khẽ nắm lấy bàn tay cô
nhóc và nói tiếp:
-Có những lúc tỉnh táo, ý thức được những gì mình làm,anh
ghê tởm bản thân.Em tưởng cuộc sống của những người như anh là không có gì đau
khổ sao? Có những lúc anh muốn khóc nhưng không sao khóc được.Những trận đòn,
những lời xỉ vả không làm anh khóc được.Có bao nhiêu lần đau đớn cũng không khiến
anh phải mủi lòng.Vậy mà…khi sắp mất em, anh trở nên một gã đàn ông yếu hèn,
nhu nhược.Chắc là em coi thường…
-Không ,không bao giờ.Em không bao giờ coi thường anh.
Thiên Thiên ngăn hắn nói tiếp. Hắn cười rồi hôn nhẹ lên trán
cô. Hắn nâng bàn tay cô nhóc lên và dịu dàng đặt vào lòng bàn tay ấy một vật…
-Viên Ngọc Trai Đỏ này anh đã dán lại cẩn thận. Anh biết, giờ
đây dù có cố cách mấy anh cũng không thể xóa đi những vết nứt của nó bởi thiếu
một vài mảnh nhỏ ,nhưng… anh tin nó vẫn đủ sức mạnh bảo vệ em.Vì bây giờ còn có
cả anh bên cạnh bảo vệ em thay cho những mảnh vỡ bị thiếu kia, sẽ luôn luôn bên
cạnh, sẽ không rời xa em nữa.
Thiên Thiên cầm viên ngọc bằng tất cả yêu thương.Với cô
nhóc, đó sẽ là báu vật mãi mãi.
-Viên ngọc này cũng như anh vậy, nó sẽ chẳng bao giờ lành lặn
được cũng như những tổn thương trong lòng anh dù có chữa lành cũng để lại tì vết.Nhưng
chính những tì vết ấy khiến anh gần gũi hơn, tốt đẹp hơn.Em sẽ không bao giờ vứt
nó một lần nào nữa.
-Em có muốn nghe lại truyền thuyết Ngọc Trai đỏ không, cô
nhóc mê truyện cổ tích kia?
-Muốn chứ.Nhưng…
Tiếng “ọc ọc” lại vang lên từ bụng cô nhóc,làm đôi má ai kia
ửng hồng,ấp úng không nói tiếp. Hắn biết nhưng vẫn muốn hỏi:
-Gì thế hả? Âm thanh ấy đâu ra vậy ta? Hắn hỏi và giả ngu giả
ngơ.
-Em đói rồi. Thiên Thiên nháy mắt cười tinh quái
-Mới ăn khi nãy kia mà. Luân vẫn cố gắng trêu ghẹo.
-Ai biết đâu à. Giờ lại đói rồi. Đói thật mà.
Luân cười rồi cốc nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh đang cáu kỉnh
vì đói kia.
-Thôi được, anh cõng em đến cái quán chúng ta từng ăn.Chắc
là ông ấy nhớ chúng ta lắm,nhất là em đó.
-Này, anh ngầm trêu em là con heo tham ăn chứ gì?
-Không đúng sao?
-Được thôi! Con heo ấy đang đói lắm đây và sẽ cắn ai dám
trêu nó không nương tay!
-Thôi thôi thôi! Anh đùa thôi mà, đừng làm thiệt đấy!
Cát Luân nói và bỏ chạy. Thiên Thiên nhất quyết đuổi theo.
-Coi kìa, anh Cát Luân và chị Thiên Thiên kìa,họ lại cãi
nhau rồi.
Cát Lan chỉ về phía Cát Luân và Thiên Thiên ,ánh mắt cô thật
vui. Cô liếc mắt nhìn sang, chắc có lẽ Trọng và Mộc Lan cũng không mấy bận tâm
vì đang mãi mê nói chuyện về một vấn đề nào đó hết sức xôm tụ mà cô nhóc biết rằng
chen vào lúc này chẳng khác nào một con kỳ đà lãng xẹt…
''Ố là la, được thôi, Cát Lan này cũng chẳng cần nữa đâu.”
Tháng 12…
Cánh cửa sổ bất ngờ mở toang khiến cho hơi lạnh từ những đợt
gió đông khẽ khẽ lùa vào. Thiên Thiên tuy đã cảm nhận được hơi lạnh run người
nhưng vẫn có mà lơ đi, vùi đầu vào chăn để quên đi cái lạnh vì muốn níu kéo giấc
mơ đẹp bên anh chàng Cát Luân. Rồi bỗng đâu cô nhóc nghe thấy tiếng bước chân
khẽ khẽ. Có âm thanh của tiếng cửa sổ tự khép lại, và kế đến là hơi lạnh cũng
biến mất… Lạ thay, lúc này Thiên Thiên lại không sao dỗ lại giấc ngủ mà đầu óc
trở nên khá tỉnh táo. Cô nhóc ngồi dậy, vươn vai và ngáp dài. Sau, cô với tay lấy
cái đồng hồ trên kệ, để rồi ngao ngán khi đồng hồ điểm con số 3. Nhìn qua cửa sổ
và thấy nó đã khép lại, cô nhóc nghĩ ngay đến dì Linh.
“Ủa, mà lạ thật. Dì qua đây lúc nào sao mình không hay nhỉ?
Mà cớ gì dì lại trở về đây lúc nửa đêm thế kia? Chẳng lẽ gây lộn với dượng Bảo
sao?”
Một lúc, cô nhóc lại suy nghĩ rồi lắc đầu…
“Không lí nào. Dượng Bảo đâu có cả gan tới mức chọc giận dì
Linh chứ! Thôi, xuống phòng dì xem sao.Bụng cũng đói cồn cào rồi đây. Hì hì, vậy
là có người nấu ăn cho mình rồi.”
Cô nhóc nghĩ và vùng khỏi chăn, đi xuống lầu.
Không có bất cứ dấu hiệu nào của người thứ hai trong căn nhà
này. Dì Linh vẫn chưa về.
Vậy ai là người đã khép cánh cửa lại? Tiếng bước chân khe
khe ngoài hành lang là của ai? Trộm ư? Tên trộm nào mà tử tế đến như vậy?
“Có khi nào là anh ấy?”
Thiên Thiên tự hỏi rồi xuống bếp. Không có bất cứ gì để lót
dạ: không mì gói, không gạo, không trứng… Chỉ còn mỗi mớ táo Cát Luân đem đến
lúc chiều…
“Thôi thì ăn táo lót dạ”
Thiên Thiên lấy quả táo từ tủ lạnh ra và gọt, gọt, gọt…
“ Hây… Dì Linh đi lấy chồng rồi, mình phải biết tự lo cho
mình thôi. Mình thương cha, má lớn và chị hai nhiều nhưng lại muốn sống riêng.
Nhất định mình phải khiến cho họ yên tâm, không thì họ không cho mình ở riêng
đâu. Mày làm được mà, phải không Thiên Thiên?”
Cô nhóc tự nhủ và tỏ ra rất quyết tâm!
Đột ngột một cơn gió lạnh lùa qua khiến cô nhóc dựng tóc
gáy. Nó khiến cô có cảm giác như có ai đó đang hiện diện sau lưng mình. Cô quay
thật nhanh ra sau, nhìn khắp nơi. Tất cả chỉ có khoảng không yên tĩnh quen thuộc,
không một bóng người, không một dấu hiệu của người ngoài trong căn nhà này…
Trong căn nhà này dạo gần đây có cái gì không bình thường…
“Thật là quái lạ! Cứ như là bị ma ám!”
Cát Luân ngồi trong thư viện, vừa để tra cứu một số sách Luật
chuẩn bị cho vụ án mới được thầy tin tưởng giao phó, vừa để đợi Thiên Thiên tập
luyện trong nhà thi đấu ra.Mải mê đọc, hắn không hay Thiên Thiên đã xuất hiện từ
bao giờ sau lưng mình. Chưa kịp cất lời, cô nhóc đón hắn bằng cái nhìn thật
hình sự…
-Hôm qua anh làm gì ở nhà em lúc 3 giờ sáng?
Cát Luân ngạc nhiên:
-Em nói gì vậy? Anh đưa em về rồi quay về nhà, đọc sách
trong phòng suốt đêm mà?
-Nhưng mà có ai đó đã xuất hiện ở nhà em đêm qua. Không phải
anh thì là ai? Chắc chắn không phải trộm. Tên trộm nào có thể ra vào ngôi nhà
thật dễ dàng mà không lấy bất cứ gì, lại còn tốt bụng khép cửa sổ lại giùm em nữa.
Tên trộm liệu có thể tử tế thế sao?
-Em đã hỏi đì Linh chưa? Biết đâu dì quay về lấy ít đồ rồi
đi ngay nên em không thấy ai.
-Em gọi điện cho dì rồi. Dì nói hôm qua không có trở về nhà.
-Quái lạ. Vậy thì có thể là ai chứ?
Thiên Thiên nhìn hắn đầy ngờ vực…
-Không phải là anh thật sao?
-Chắc chắn không.
Cát Luân nói và đăm chiêu suy nghĩ. Liệu Thiên Thiên có mớ
ngủ mà tưởng tượng ra sự hiện diện của kẻ lạ mặt nào đó hay không?
Thiên Thiên sực nhớ mình để quên điện thoại trong nhà thi đấu
nên phải quay lại lấy. Nhà thi đấu sau sự cố tháng trước tuy có dời lại ngày
khánh thành nhưng cuối cùng cũng đã đi vào hoạt động, chủ yếu là dành cho sinh
viên vào tập luyện. Trước khi tới đây, Thiên Thiên chỉ kịp gọi điện cho Luân rồi
đi luôn. Hắn bảo tới trường hơi trễ bởi xe hư giữa đường…
Đồng hồ điểm 8 giờ tối…
Sân trường lúc này vắng lặng. Ngoài những người bảo vệ gác
ngoài cửa chính và cửa phụ, chẳng còn ai…
Gió lạnh lùa qua khiến cô nhóc rung mình. Dường như có ai đó
đang ẩn nấp, rình rập quanh đây… Thiên Thiên không sợ trời, không sợ đất, nhưng
ngặt nỗi rất sợ… ma…
-Thiên Thiên…
Cô nhóc giật mình. Trong không khí có tiếng ai rất quen,
nhưng âm thanh ấy cứ vang vang, lẫn trong gió nghe chẳng rõ…
-Ai? Tôi không đùa đâu nhé!
Lại là sự im lặng chết chóc, đáng sợ lẫn trong tiếng vi vút
của gió và xào xạc của lá cây.
-Ai! Thiên Thiên bắt đầu hết kiên nhẫn.
Bóng người từ bóng tối bước ra… Cô nhóc vội lùi lại, thủ thế…
-Phát Rô?
-Thiên Thiên…
-Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện.
-Phải. Tôi… muốn gặp và nói chuyện với em một lần trước lúc
ra đi.
Cách nói chuyện của gã hôm nay thật lạ, dường như không còn
là Phát Rô thô lỗ mà Thiên Thiên từng biết. Ánh mắt gã nhìn Thiên Thiên tha thiết,
trìu mến lạ lùng. Nó gây cho Thiên Thiên một cảm giác không bình thường.
-Cho tới lúc anh theo tôi tới đồn cảnh sát và khai ra hết mọi
tội ác của lão Bảy Cảnh thì đừng hòng đi đâu hết!
-Tôi nói thật mà. Tôi sắp đến một nơi rất xa, có lẽ sẽ không
bao giờ gặp lại… Xin lỗi vì tất cả những gì tôi gây ra cho em… Cũng chỉ vì… tôi
đã quá yêu em…
Thiên Thiên lùi lại khi Phát Rô định đưa tay lên má mình.
-Này, anh có bị vấn đề gì ở đây không vậy?
Cô nhóc nói và chỉ vào đầu mình, xoay xoay ngón tay. Phát Rô
chỉ khẽ cười buồn…
-Chính tôi cũng không tin được mình lại yêu em. Lí do tôi phản
bội anh Trọng làm tay trong cho lão Cảnh cũng vì tôi không chấp nhận anh ấy có
được em. Tôi cũng không hề cam lòng khi trong tim em chỉ có mỗi Cát Luân. Giờ
đây, tôi biết mình đã sai. Đã có lúc tôi đối xử không tốt với em. Tôi xin lỗi.
-Hôm nay anh nói chuyện lạ quá.
-Bởi vì chỉ lúc này tôi mới đủ can đảm nói rõ tình cảm của
mình. Tôi biết em sẽ không bao giờ chấp nhận, tôi thừa biết: nói ra tôi chỉ chuốt
thêm cay đắng và thất vọng về mình. Nhưng tôi dù biết rõ hiện thực ấy vẫn nhất
định phải nói. Tôi không muốn phải ra đi mang theo điều hối tiếc qua bên kia thế
giới… Tôi yêu em, Thiên Thiên, tôi yêu em. Nói ra được những lời này, tôi ra đi
không còn gì phải hối tiếc…
Thiên Thiên ngao ngán lắc đầu:
-Đúng là đồ tâm thần! Theo tôi tới cảnh sát!
Thiên Thiên vừa bước tới thì lạ thay Phát Rô biến mất như thể
một màn ảo thuật kỳ lạ…
-Quái lạ! Hắn biến đi đâu mất…
Thiên Thiên vừa quay qua thì một bàn tay vô hình nhưng lạnh
lẽo khẽ kéo cô nhóc lại. Phát Rô xuất hiện và dịu dàng hôn lướt lên môi cô
nhóc…
-Vĩnh biệt em…
oOo
Thiên Thiên choàng tỉnh khỏi giấc mơ kỳ cục kia. Trước mặt
cô nhóc là Cát Luân. Cô nhóc thức giấc kịp lúc phát hiện có kẻ lợi dụng lúc đối
phương ngủ say mà hôn lén.
Thiên Thiên mở mắt to hơn để chắc chắn người trước mặt mình
là Cát Luân chứ không phải Phát. Chưa bao giờ cô gặp giấc mơ nào kỳ lạ, quái
đãng đến như vậy… Cát Luân lo lắng vuốt tóc Thiên Thiên…
-Em sao vậy? Mơ thấy cái gì ư?
-À… Không có gì.
-Anh làm em thức giấc phải không?
Cô nhóc quay qua rồi lắc đầu:
-Không đâu. Anh… tới lâu chưa?
-Anh mới tới thôi. Em hư lắm, ngủ mà không khóa cửa, anh đẩy
nhẹ là vào. Người vào nhà này không muốn làm trộm cũng thành trộm cho coi.
-Hắn ta dám? Em thách đó.
-Thôi, dậy đi. Anh báo cho em tin mừng. Chúng ta có thêm bằng
chứng tố cáo tội ác của lão Bảy Cảnh rồi.
Thiên Thiên ngồi nhổm dậy…
-Thật sao? Ở đâu chứ?
Cát Luân lấy ra trước mắt Thiên Thiên một xấp hình ghi lại
hiện trường vụ án tại nhà thi đấu…
-Tấm hình này Mộc Lan đã đưa cho anh chính là ảnh chụp lại
phía cửa sau hiện trường nhà thi đấu. Cửa sau ít người qua lại nên bọn thằng
Phát đã dẫn anh vào bằng lối đó. Em còn nhớ phía trước cái cửa ấy có một cái
cây, bên cạnh nó có một băng ghế đá khá to.
-Ờ.
-Nó ở đâu so với cái cây?
-Hình như là bên phải.
-Em xem bây giờ thì nó lại ngay giữa thân cây.
Luân nói và chỉ cho Thiên Thiên thấy sự khác biệt trên một tấm
ảnh khác. Ngày ghi trên tấm ảnh ấy chỉ mới hôm qua.
-Lúc thằng Phát dẫn anh đi, anh bị bịch mắt hoàn toàn. Để để
lại manh mối cho Trọng tìm tới, ngay khi biết mình đang ở đâu, anh cố tình vấp
ngã để lưu lại vết máu làm dấu trên tường. Sau đó, người ta tuy có sửa sang lại
nhà thi đấu nhưng vô tình lãng quên cửa phụ phía sau này, bằng chứng là lớp sơn
tường phía này vẫn khá cũ so với màu sơn phía trước. Vì thế nếu anh đoán không
lầm thì vết máu của anh vẫn còn lưu lại trên tường. Nhưng em xem tấm ảnh anh mới
chụp đâu này, vết máu không thấy nữa.Lí do là vì…cái ghế đã che khuất nó rồi. Vị
trí cái ghế lúc này đã khác so với lúc vụ án xảy ra. Ai đó cất công khiêng cái
ghế to như thế chỉ để nhích ra chính giữa một chút thôi. Đoán thử xem, tại sao?
-Để không ai phát hiện ra chỗ đất dưới góc cây đã bị đào
lên. Và…dưới gốc cây đó chính là vật gì đó rất quan trọng và ai đó không muốn
người khác biết?
-Có thể vì chuyện này xảy ra ngoài dự tính nên kẻ ấy không
thể chôn vật bên dưới gốc cây ấy xa hơn được. Hôm qua, lúc đi với em tới nhà
thi đấu, có một con chó tha từ đâu một đốt xương. Anh nhận ra đó là một đốt
xương ngón tay của người nên lần theo dấu vết. Và đã phát hiện ra sự khác lạ ấy.
Anh đã báo lại và tối qua cảnh sát đã tới khám nghiệm hiện trường. Cuối cùng họ
tìm thấy…
Thiên Thiên biến sắc, quay lên nhìn Cát Luân…
-…cái xác của Phát Rô có phải không?
-Chính xác!
Mặt Thiên Thiên lạnh đi… Giấc mơ khi nãy nào có phải hoàn
toàn là giấc mơ không? Cô đưa cánh tay níu lấy tay Cát Luân, níu thật chặt…
“ Sau khi Khả Tuyết theo lão Bảy ra ngoài, nàng bất ngờ chụp
lấy cây sung giắt bên người của lão ta và vùng khỏi lão bỏ chạy… Lão vội ra lệnh
cho Phát:
-Tóm nó lại! Coi chừng nó báo cảnh sát!
Phát và đàn em không mấy khó khăn đuổi theo kịp nàng. Lão Bảy
cũng chạy đến vài giây sau đó. Bị dồn vào chân tường, nàng giơ súng lên bằng cả
hai tay chĩa vào bọn họ, ngón tay nàng run run đặt hờ trên cò súng…
-Tôi sẽ không cho các người giết anh ấy! Các người muốn làm
gì con bé kia thì làm, nhưng không được động đến Cát Luân. Nếu không…
-Nếu không thì sao? Phát nhếch mép hỏi.
-Tôi… tôi sẽ bóp cò! Tôi đã thầm nghi ông có ý đồ khác vào
Cát Luân. Vì thế trước khi tới đây tôi đã để lại một bức thư tuyệt mệnh gửi
trong tủ bảo hiểm ở bưu điện. Nếu tôi có mệnh hệ gì nó sẽ được chuyển thẳng tới
cho cảnh sát… Tôi muốn ông phải thả…
-Mày tưởng cái mạng mày có giá trị lắm sao mà dám mở miệng
ra giá với tao hả?
Lão Bảy giật lấy súng của Phát và lạnh lùng nã súng vào ngay
đầu Khả Tuyết… Phát giật mình quay nhìn ông chủ:
-Còn lá thư thì sao?
-Yên tâm. Có tiền thì làm gì không được chứ? Tụi bây giấu tạm
xác con nhỏ này bên trong đi. Hừ, dám uy hiếp Bảy Cảnh này… thật rồ dại! Lão
nói rồi quay qua Phát. Dạo này cậu đã làm việc vất vả. Cho nên sáng mai sẽ cho
cậu chứng kiến một trò vui…
-Trò vui?”
oOo
“ – Cái gì? Đây là cái mà ông cho là trò vui hay sao? Không
được! Ông sẽ giết cô ấy mất! Phát nói, lạnh lùng gạt chai Ma túy dạng lỏng khỏi
bàn và đứng phắt dậy…
-Câm ngay! Mày là cái đinh gì mà dám tỏ thái độ đó chứ hả?
Mày muốn trả đũa anh em Dũ Trọng thì tao đang giúp mày đấy thôi.
-Nhưng không được làm hại Thiên Thiên!
Lão nhìn gã, nhìn vào ánh mắt quyết liệt của gã… Lão nhận ra
một điều…
-Mày thích con bé?
-Không!
-Vậy tại sao mày cản tao?
-Tôi… Phát tỏ ra lúng túng rồi quay lưng đi… Tôi không muốn
giết người nữa! Từ lúc theo chân ông tôi đã giúp ông làm rất nhiều chuyện: chuyển
ma túy, giết người, kể cả phản bội người ơn của mình… Tôi bắt đầu cảm thấy sợ
khi nghĩ đến những tội ác mình gây ra. Tôi kinh tởm bàn tay vấy đầy máu của
mình…
-Lời nói chân thành của một tay giang hồ rẻ mạt là đây ư?
Lão rút súng chĩa vào đầu Phát:
-Mày không có quyền chọn lựa. Mày có thể phản thằng Trọng,
nhưng sẽ không được phép phản tao. Những thằng như thế – dù chỉ trong ý nghĩ –
cũng sẽ phải chuốc bất hạnh về mình thôi. Lão nhếch mép cười rồi nói tiếp. –
Tao mặc kệ những tình cảm riêng tư của mày. Hãy làm những gì tao bảo. Còn nếu
không thì hãy đứng qua một bên!
Lão nói rồi cất súng và bỏ đi…
Ngoài trời, đêm tối vây giăng…
Trời vào giữa khuya lạnh dần..
Gã ngồi một mình trong đêm, với khói thuốc…
Tiếng côn trùng ra rả phả những âm thanh trống rỗng vô nghĩa
vào tai…
“Mình phải làm sao đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn? Lời đe dọa của
Bảy Cảnh không phải là chuyện đùa. Mình sợ chết, mình không muốn có kết cục bi
thảm. Mình đã bao lần chứng kiến lão thẳng tay trừng trị kẻ phản bội rồi, và
mình không muốn chịu chung số phận như họ…”
Nắm tay gã nắm lại thật chặt…
“Thiên Thiên thì sao? Ông trời ơi, tôi phải làm sao đây? Tôi
gây ra tất cả mọi chuyện là vì ai? Tôi phản bội người anh em đã cứu sống và cưu
mang mình là vì ai? Lòng ghen tuông và sự ích kỷ của con người thật đáng sợ! Nó
biến tôi thành kẻ phản trắc, biến tôi tên giết người bỉ ổi, biến tôi thành một
thứ cặn bã của xã hội… Để rồi lúc này đây… tôi được gì?”
Trong tâm trí gã hiện lên hình bóng người ấy, rõ mồn một… Giờ
đây, có lẽ người ấy đang tay trong tay với người mà nàng yêu – kẻ mà nàng có thể
đánh đổi và bất chấp mạng sống của mình vì hắn. Tất cả tình yêu của mình nàng
chỉ dành cho hắn. Không có bất cứ khoảng trống nào cho gã, hay đúng hơn là gã
chưa từng hiện diện, gã chưa từng tồn tại đối với nàng…
Giá mà gã có thể nói, dù chỉ một lần thôi tình cảm của mình
– một cách nghiêm túc, một cách thành thật… Nhưng biết làm sao, khi mà gã sợ biết
bao nhiêu nếu bị từ chối…
Phát đứng dậy tiến về phía cánh cửa, nơi bọn đàn em đang giết
thời gian bằng một trò bài bạc sát phạt… Khi gã định vào bên trong thì hai tay
đàn em đưa tay ngăn lại. Một gã hất hàm nói:
-Anh muốn làm gì? Ông chủ đã dặn bọn này không những cacnh
chừng hai người trong kia mà còn canh chừng cả anh, và sẵn sàng nã súng nếu anh
làm chuyện rồ dại là thả họ ra.
Phát nhìn họ rồi quay lưng đi.
-Tao chỉ muốn xem họ còn trong đó không thôi. Lỡ bọn nó bỏ
trốn thì ông chủ không tha cho cả ba chúng ta đâu.
-Anh lo làm gì. Sớm muộn gì ngày mai ông chủ cũng giải quyết
cả hai đứa tụi nó thôi. Con nhỏ đó dữ dằn lắm, vào trong ấy coi chừng bị nó
đánh cho tơi tả rồi trốn thoát là chỉ con nước tự sát. Chứ bị ông chủ đích thân
xử thì đau đớn gấp chục lần. Anh phải hiểu rõ điều đó chứ?
-Tao biết.
Gã rùng mình khi nghĩ đến cái chết đau đớn của chính mình…”
“Bằng!
Phát không ngờ rằng Thiên Thiên lại lao ra đỡ phát súng cho
Cát Luân… Tim gã nhói lên, đau thắt… Gã không thể thốt lên lời nào… Gối gã khụy
xuống…
Lão Bảy Cảnh dùng bán súng đập vào sau gáy Cát Luân khiến hắn
bất tỉnh. Sau, lão quay qua Phát…
-Tao vừa nảy ra một ý. Tụi bây hãy dàn một vở kịch đổ hết tội
giết người lên đầu thằng ranh kia. Trò này có vẻ thú vị đấy. Mày hiểu tao muốn
gì chứ hả Phát?
Phát lặng người đi, quay qua nhìn lão…
-Ông… là quỷ sứ của địa ngục! Ông đã giết Thiên Thiên của
tôi ông biết không!
-“Thiên Thiên của tôi”? Mày thật là hoang tưởng Phát à. Mày
sinh ra không phải để yêu, mà chỉ là để trở thành công cụ giết người của tên quỷ
sứ như tao! Dẹp ngay sự ủy mị tầm thường đó đi. Đàn bà thôi mà! Sau vụ này tao
hứa mày sẽ không thiệt thòi đâu.
Một tên lôi xác Khả Tuyết ra đặt xuống trước mặt Phát rồi
quay qua nói với ông chủ:
-Người của chúng ta trong cảnh sát vừa báo là Trọng đã tới
báo án và một tốp đang trên đường tiến tới đây. Chúng ta phải đi ngay thôi. Ông
chủ đi trước, chuyện còn lại tất cả bọn em sẽ lo.
Lão gật gù rồi quay đi. Bỗng lão phát hiện Phát rút điện thoại
ra gọi cho ai đó. Lão giật lấy, nhìn số rồi xốc áo Phát lên đấm mạnh vào mặt
gã:
-Mày muốn phá tao hả? Gọi cấp cứu tới đây làm cái quái gì chứ?
-Tôi không thể để Thiên Thiên chết, ông hiểu không hả? Ông
giết tôi thì tôi cũng mặc kệ! Cô ấy không thể chết được!
Phát đứng dây đi về phía Thiên Thiên…
-Mày điên rồi!
Lão Cảnh rút súng và bắn vào chân Phát. Gã ré lên đau đớn
nhưng vẫn cố lết về phía Thiên Thiên…
“Em không thể chết được, Thiên Thiên… Đừng chết, Thiên
Thiên… Anh sai rồi, anh quá ích kỷ rồi… Đừng chết, van em đừng chết…”
Bất ngờ những cánh tay to bè mạnh mẽ túm lấy gã bằng thứ sức
lực mà gã không thể cưỡng nổi để đem gã rời khỏi hiện trường vụ án. Trước đó, hắn
còn nghe loáng thoáng Bảy Cảnh hướng dẫn đàn em những gì nên làm để dựng lên một
màn kịch hay…”
oOo
“ – Mày khá lắm. Tao khá hài lòng vì những biểu hiện của mày
trước mặt cảnh sát. Nếu không thì tao đã ban cho mày cái chết rồi. Giờ thì mày
có thể nghỉ ngơi và nhẩm đi nhẩm lại những gì tao dặn mày nói, phòng khi ra trước
tòa lời khai không thống nhất. Tuy luật sư bên biện là người của chúng ta nhưng
cẩn thận không bao giờ thừa. Mày hiểu tao chứ?
Phát im lặng quay đi không trả lời. Lão cười rồi bỏ đi.
Gã dò hỏi và biết Thiên Thiên vừa qua cơn nguy hiểm. Gánh nặng
trong lòng gã dịu bớt. Nhưng gánh nặng khác lại chồng lên khi gã vô tình phát
hiện lão ta đang có âm mưu thủ tiêu Thiên Thiên. Gã quyết không trơ mắt đứng
nhìn như lần trước. Có lẽ gã sẽ phải một lần nữa làm kẻ phản bội, có lẽ gã sẽ đối
mặt với nguy hiểm, với con cáo già ranh mãnh kia. Gã sợ chết lắm chứ! Nhưng vì
sự an toàn và hạnh phúc của người ấy, cái chết cũng chẳng còn đáng sợ…
Sau ngày Cát Luân bị bắt, Bảy Cảnh phái đàn em dùng tiền mua
lại lá thư đảm bảo trong hộp thư của Khả Tuyết ở bưu điện để tiêu hủy. Nhưng gã
đã nhanh tay hơn một bước, lợi dụng sơ hở của tên kia tráo bức thư đi để làm
bùa hộ mạng nếu như lão Bảy Cảnh trở mặt giết người diệt khẩu. Bấy lâu nay, tuy
bí mật làm việc cho lão ta nhưng gã thừa biết sự độc ác và thói lật lộng của
lão, vì thế sau mỗi phi vụ chuyển ma túy ra nước ngoài gã luôn bí mật ghi hình
và cất giữ cẩn thận những tài liệu cũng như USB lưu trữ các đoạn clip trong một
ngân hàng nổi tiếng uy tín về độ cẩn mật và an toàn ở nước ngoài. Gã muốn sử dụng
nó để làm bùa hộ mệnh cho mình, nhưng lúc này nó được dùng để làm bùa hộ mệnh
cho Thiên Thiên…”
oOo
“Bảy Cảnh điên cuồng khi Phát đưa ra lời đe dọa.
Không biết bằng cách nào, lão ta biết nơi Phát cất chìa khóa
ngăn bảo hiểm ở ngân hàng nọ. Lão thẳng tay giết người giữ chìa khóa kia và sai
người lùng bắt Phát Rô diệt khẩu. Lão không biết rằng trong tay hắn vẫn còn
chìa sơ cua. Phát biết tính mạng mình đang nguy hiểm nên đành bỏ trốn. Gã phải
trốn chui trốn nhũi để tránh sự truy bắt của Bảy Cảnh, cũng như sự truy bắt của
Trọng và cảnh sát.
Có một buổi sáng, gã quyết định tìm đến sự hỗ trợ của Trọng.
Thế nhưng ý định bất thành khi người của Bảy Cảnh tìm được chỗ ẩn nấp của gã.
Dù một lần nữa trốn thoát nhưng cuộc đọ súng quyết liệt khiến gã bị thương khá
nặng…
Với vết thương không ngừng rỉ máu, gã lê bước trong đêm tối…”
oOo
“ – Ông chủ, nó ở bên trong.
-Hừ, xem lần này nó làm thế nào để thoát!
Bên trong, Phát nhận ra kẻ thù lại tìm tới… Gã biết số mạng
mình đã tận… Toàn thân gã đau nhức, nóng ran vì sốt, vết thương bắt đầu hoại tử
khiến gã kiệt quệ. Tay gã nắm chặt lấy chiếc chìa khóa. Gã nhìn nó, hôn lên nó
rồi khẽ mỉm cười…
-Anh phải đi rồi, Thiên Thiên…
Gã ngã người ra, thản nhiên nhìn thẳng lên trần nhà thi đấu
– nơi hắn chọn làm nơi ẩn nấp…
“ Mình không cam tâm… Lẽ nào tới khi chết đi, mình cũng
không thể nói cho cô ấy biết tình cảm của mình sao? Mình có chết cũng không thể
nào nhắm mắt…”
Phát cố sức moi điện thoại ra, lục tìm trong danh sách… Nhìn
vào cái tên Thiên Thiên cũng khiến tim Phát đập nhanh và dâng lên niềm hạnh
phúc…
“Dẫu biết là vô ích, dẫu biết là vô vọng… Nhưng lúc này đây,
tâm nguyện cuối cùng anh chỉ muốn nghe thấy giọng nói của em, anh chỉ muốn em
biết: trên thế gian này, vẫn còn một kẻ yêu em bất chấp mạng sống của mình. Với
mọi người, hắn xấu xa, hắn đáng kinh tởm, hắn rẻ mạt… Thế nhưng hắn vẫn muốn
nói với em rằng: hắn yêu em…”
….
Reeng…
…
Reeng…
Thiên Thiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô
nhóc cố nhướng người bắt lấy điện thoại nhưng má lớn vội gạt đi. Bà đã nhanh
tay hơn cô nhóc một bước…
-Con bé đang ngủ. Có gì tôi nhắn lại cho.
Giọng một người lạ bắt máy mà Phát biết chắc đó không phải
Thiên Thiên.
-Bà đưa máy cho Thiên Thiên.
Phát cố nói bằng sức lực sau cùng. Ngoài kia, cánh cửa đã bị
phá. Lão Bảy Cảnh và người của lão đang vào. Họ túa ra lục soát. Chỉ vài giây nữa
thôi là tóm được Phát ngay… Sức lực gã lúc này chỉ như ngọn đèn loe loét trước
gió…
-Cậu là ai? Người phụ nữ ấy vẫn hết sức thản nhiên hỏi.
-Đưa máy cho Thiên Thiên!
Phát hét lên. Hơi thở hắn gấp gáp, yếu ớt, đứt quãng…
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cáu giận cúp máy bởi lời đề
nghị gắt gỏng ấy. Bà cho rằng kẻ thô lỗ thế này chắc không phải người tốt rồi.
Thiên Thiên nhướng người hỏi má lớn:
-Ai vậy má lớn?
-Lộn số con à.
-Lộn số? ”
oOo
“ – Mày tưởng mày sẽ thoát được sao? Trông bộ dạng thảm hại
của mày kìa! Tao sẽ nhân từ tiễn mày một đoạn xuống địa ngục vậy.
Phát đưa mắt nhìn lên:
-Rồi ông cũng sớm xuống địa ngục chơi với tôi thôi.
-Sắp chết rồi mà còn sức để cợt đùa? Khá khen cho mày đấy.
Giết được con chó ghẻ như mày cũng thật tiếc.
Phát nhếch miệng cười. Tay trái gã nắm chặt cái chìa khóa,
còn tay phải lần đến cây súng lần tới rút cây súng của mình giắt dưới chân. Lão
Cảnh lùi lại và đàn em của lão chĩa súng vào đầu Phát.
Gã mỉm cười…
-Ông không giết được tôi đâu.
Gã chĩa súng vào đầu mình rồi bóp cò…, và hồn mơ về Thiên
Thiên…
Môi gã cười nhưng đôi dòng nước mắt khẽ rơi ra từ đôi mắt
đang dần dần nhắm nghiền lại… Giọt nước mắt hòa với máu tựa những viên ngọc
trai đỏ xinh đẹp. Bivian tôi lẽ nào đang hoa mắt chăng?
Phát đang cười hay đang khóc? Chẳng ai biết. Vì dù khóc hay
cười, gã giờ cũng chỉ là một cái xác thảm hại và cô độc, hoàn toàn cô độc…
-Nó chết rồi đại ca.
Bảy Cảnh rút khăn tay lau vết máu của Phát bắn lên người
mình rồi lạnh lùng ra lệnh:
-Giải quyết cho gọn đi. Thứ phản trắc như nó sống chỉ thêm
chật đất thôi. Cỏ rác mà cũng học đòi yêu thương và cao thượng. Hừ, ta khinh!
Cỏ rác lẽ nào không thể yêu thương và cao thượng? Phút mặc
niệm cuối cùng, thôi ta hãy cứ cúi đầu tiễn biệt một kẻ vô danh… Hắn chỉ là cỏ
rác, hắn quá nhỏ nhoi… Thế nhưng, hắn có một cái chết đẹp, một tình yêu đẹp… Đó
là cái đẹp của sự câm lặng…
Liệu người con gái ấy có biết? ”
THE END