Hơn 1 năm sau…
-Khưu Thiên Thiên giáp đỏ thắng tuyệt đối, đoạt chức quán
quân giải vô địch Thanh thiếu niên lứa tuổi 16-18 năm XXX2.
-Yeah!
Thiên Thiên nhảy cẫng lên, sung sướng ôm chầm lấy huấn luyện
viên.Nỗ lực mấy năm qua của cô bé giờ đã gặt hái được thành công mỹ mãn.Tiền đề
của cô gái đó ko dừng lại ở đó mà sẽ còn tiến thật xa.Đó là nhận xét khá khách
quan của phóng viên Mộc Lan,phóng viên nổi tiếng tờ báo “Stairs” rất có tên tuổi.
Ngay sau khi nhận giải, Thiên Thiên đón xe đến ngay nhà hàng
Rex vì cuộc hẹn với 1 người đàn ông.Cô bé rất nôn nao khi gặp người đàn ông
này…
-Xin lỗi, tui đến trễ.Ông đợi có lâu ko?
Cô nhóc vội vã vừa lau mồ hôi,vừa ngồi xuống chộp ngay ly nước
của ông ta uống lấy uống để.Ông cười rồi đặt trước mặt cô 1 món quà-1 con búp
bê Senbi truyền thống làm bằng thủ công tinh xảo. Ông nói:
-Chúc mừng con,1 nhà vô địch mới.
Thiên Thiên cầm lấy con búp bê và nghiên đầu nhìn ông ngạc
nhiên
-Sao ông biết?
-Cha vừa xem tivi.Con đã thi đấu rất tuyệt.Cha thật tự hào.
-Di truyền của mẹ tui đó.
Thiên Thiên tự hào . Người đàn ông đẩy Menu qua cho cô nhóc
rồi bảo:
-Con ăn gì cứ gọi.
-Tui ko thấy đói.Ông dẫn tui đi chơi đi.
-Con gái muốn gì cha cũng chìu mà.Con muốn đi đâu?
-Ưmh…Công viên thiếu nhi,nha?
Thiên Thiên nghĩ 1 lúc rôì trả lời .
Thiên Thiên là con gái của tỉ phú Khưu Tuấn và nữ võ sĩ Thiết
Lâm.Thời trước, ông Tuấn là 1 doanh nhân thành đạt và khá đào hoa.Tuy đã có vợ
con nhưng ông vẫn bí mật quan hệ với nhiều phụ nữ khác và sinh ra Thiên Thiên.Mẹ
cô bé mất ngay sau khi sinh cô ra.Từ nhỏ, Thiên Thiên đã sống với người dì, là
đội phó của đội điều tra bài trừ ma túy. Từ bé,Thiên Thiên rất khao khát có 1
người cha.Cách đây 5 năm, dì Linh đưa một người đàn ông đến trước mặt cô và bảo
đó là cha ruột của cô-người mà cô vẫn thường thấy xuất hiện trên truyền hình.Đối
với cha, cô bé vừa thương vừa hận.Tuy chưa bao giờ gọi cha xưng con nhưng trong
thâm tâm ,Thiên Thiên rất trân trọng những giây phút gặp gỡ bí mật giữa 2 cha
con.
Với tỉ phú Khưu Tuấn,Thiên Thiên là đứa gái con mà ông quý
hơn cả sinh mạng của mình.Nếu không vì người vợ hay đau yếu của mình thì có lẽ
ông đã công khai thừa nhận Thiên Thiên.Cô bé thì lại không quan tâm điều đó.Điều
cốt yếu cô bé hiểu được là cha rất yêu cô và cô cũng rất yêu cha mình.Dù hiện
giờ cô vẫn chưa muốn gọi cha xưng con.
2 cha con đang vui chơi rất vui ở khu trò chơi thì thoắt 1
cái,ông Tuấn biến mất.Thiên Thiên đang định chơi trò lượn vòng nhg không thấy
ông liền dáo dát tìm:
- Cha, ông ở đâu vậy?Cha ơi!Cha…
Thiên Thiên nép qua 1 góc khi thấy cha đi cùng chị Mộc
Lan-người chị cùng cha khác mẹ,xinh đẹp và tài giỏi của mình.Sự hân hoan của cô
bé nãy giờ biến mất.Thiên Thiên hiểu thân phận của mình, cô bé lủi thủi bỏ
đi.Ông Tuấn thấy Thiên Thiên nhưng đành ngậm ngùi.Ông không thể làm cách nào
khác.Ông thương Thiên Thiên vô hạn…
* * *
- Chết đi, đồ chó!Mày tưởng muốn thoát khỏi đại ca tao là dễ
lắm hay sao? Cả Xuân Mộc này đại ca tao đã nói mày là con chó anh ấy nuôi rồi
thì không có đứa nào dám đứng ra cho mày đâu,hiểu chưa ?
Gã thanh niên bị đánh đến mình mẫy xơ xác,mặt mày máu
me,thâm tím .Khi gã mập định phang cho cái gã đang nằm lê lết dưới đất ấy một
đòn chí mạng bằng cậy gậy bóng chày thì bất ngờ khúc cây mà gã cầm bị đá văng
khỏi tay.Người vừa làm việc ấy là Thiên Thiên hào hiệp của chúng ta. Điên tiết,
nguyên một đám xông lên nhưng không sao chạm vào Thiên Thiên dù chỉ một sợi
tóc. Thiên Thiên hôm nay đã khác Thiên Thiên của hơn 1 năm về trước nhiều.
Sau 5 phút, cả bọn kia đứa đau đớn vì bầm mắt,đứa ôm bụng
lăn lê bò càng. Chỉ còn gã mập là còn đứng vững, Thiên Thiên định tung đòn đá
quyết định thì gã mập la lên.
-Khoan!Ko đánh nữa,bọn tôi thua rồi. Cô thắng rồi ,được chưa
!
-Đầu hàng hả?Cũng biết khôn đó!
Thiên Thiên thu cước lại ,phủi tay,vẻ mặt thật tự tin. Gã mập
lân la lại gần cô nhóc
-Chúng tôi chịu thua.Nhưng …hình như chúng ta đã gặp nhau
thì phải?
-Tôi ko nhớ. Cô nhóc lắc đầu.
-Hơn một năm trước,tại quán VioletSun.Cô bé ngày đó phải là
cô ko?
Thiên Thiên cố lục lọi trí nhớ hết sức tồi của mình khoảng
30 giây mới từ từ nhớ ra
-Tôi nhớ…có 1 lần tôi và mấy người bạn tới đó.Có 1 đám côn đồ,
rồi… A!có 1 người…đã đỡ giùm tơi 1 nhát dao.Và sau đó…À,tôi nhớ mấy ngừơi rồi!
Mấy thằng du côn lúc đó là mấy người phải ko?
Gã mập cười hớn hở.
-Đúng là cô rồi!Đại ca chúng tôi đã tìm cô hơn 1 năm nay rồi.
Anh ấy phát khùng lên vì tìm cô đó.
-Tìm tôi làm gì?
Vừa nói, Thiên Thiên vừa dìu người thanh niên kia dậy.
-Anh có sao ko?
Gã chẳng nói gì
-Sư tỉ à,nó đắc tội với đại ca.Đại ca đã bảo tụi em dạy dỗ
nó đó.Quan tâm nó làm gì?
-Mạng người ko phải cỏ rác.Tôi ko thể để những việc ỷ đông
hiếp yếu lại phơi bày trước mắt tôi.
-OK! Bọn này sẽ tha mạng cho nó ,nhưng sư tỉ phải theo tụi
này về gặp đại ca
-Mơ đi!
-Đại ca sẽ giết tụi em mất thôi.
-Cũng được.Để các người hiểu mùi vị đau đớn là thế nào .Mau
đưa đây.
Thiên xoè tay ra. Phát Rô-tên gã mập- ngạc nhiên:
-Đưa gì ạ?
-Tiền bồi thường cho anh ta. Muốn đánh bài chuồn hả?
Nhg gã thanh niên kia gạt tay cô bé ra, tự đứng dậy với vết
thuơng khắp ngừơi…
-Ko cần…sự thương hại khốn nạn của các người. Để tôi yên…
Hắn thều thào, khó nhọc đứng lên. Hắn nhìn Thiên Thiên trong
vài giây rồi quay đi.Cái nhìn của hắn gợi cho Thiên 1 điều gì đó đầy lòng trắc ẩn.
Phát Rô sắn tay áo lên,hăm hở nói:
-Để em dạy nó lễ phép với tỉ.
Thiên Thiên khoát tay:
-Thôi, để cho hắn đi.
-Vậy tỉ về gặp đại ca nhé!
-Mơ đi!
Trọng đang chơi Bida.Một người vào thỏ thẻ bên tai. Khuôn mặt
lạnh lùng bỗng nhiên sáng rỡ.Hắn quăng dây cơ đi rồi vội vã đi ngay.
-Có thật cô bé đó ko?
-Thật mà.Tụi em đã bị đánh tơi bời. Em theo tỉ ấy về tận
nhà.
Nói rồi gã rút quyển sổ tay nhăn nhúm,nhàu nát ra,cố gắng đọc
~ chữ “rồng bay phượng múa” của mình 1 cách khó khăn. Trọng giật lấy. Hắn đọc rồi
tung quyển sổ lên trời,cười Khà Khà .
-Giỏi lắm !
Phát nhặt quyển sổ lên , đọc lớn ~ thông tin mình tìm được:
-Tỉ ấy là Khưu Thiên Thiên,học lớp 12A1 trường Xuân Mộc.Là
tuyển thủ đội tuyển võ thuật quốc gia.Tuy nhiên…
-Sao?
-Là cháu ruột của nữ thanh tra Thiết Linh,đội phó đội bài trừ
ma túy. Em e…ko ổn đâu.
-Vậy thì đã sao chứ? Vậy mới vui.Thiên Thiên em ko thoát được
anh đâu.
Phát lắc đầu. Đại ca Trọng đã gục đổ trước con nhóc lớp 12
miệng tanh mùi sữa. Cô ta lại là người nhà của 1 cách sát , chuyện này rồi sẽ
ko đơn giản nữa. Đây dường như ko phải là tín hiệu tốt…
Ngôi nhà Thiên Thiên ở là một căn hộ nhỏ và khá giản dị có 2
tầng.Vào một buổi chiều đẹp trời cuối tuần, Thiên Thiên đang bận dọn dẹp phòng
mình,thì có tiếng xe mô tô “Grừm Grừm” dừng lại trước cổng nhà Thiên Thiên…
-Thiên Thiên!
Nghe gọi cô bé lú đầu ra ngoài lan can.
-Ai kiu tui?
Và cô nhóc thấy 1 người con trai vừa lạ mà cũng vừa quen ngước
lên nhìn cô cười toe toét tới… vô duyên…
-Nhớ anh ko?
-Anh là ai?Tui đang lau nhà,đừng làm phiền!
Thiên Thiên chui vào.Cô bé tự lục lọi bộ nhớ-cô nhóc có một
bộ nhớ hết sức lung tung,bừa bộn.Cái nụ cười của gã gợi cho cô 1 điều gì đó.
“Là anh ta ư?Sao anh ta mò tới đây đc nhỉ?” Thiên Thiên bắt đầu nhớ ra.
- Nhóc,ko nhớ anh thật sao?
Ngay sau đó cô lại thò đầu ra.
-Nhớ rồi! Anh là đồ ăn cướp !
Từ “ ăn cướp” mà Thiên dung ở đây chính là… cướp mất nụ hôn
đầu đời của cô nhóc! Ngay sau câu nói lúc nãy,Thiên Thiên đổ nguyên 1 xô nước
xà phòng xuống ngay đầu Trọng.Vừa vuốt nước xuống, hắn vừa cáu kỉnh.
-Em quá đáng lắm đó!
-Biến đi!Nếu ko dì tôi về là còn chết đó.
Thiên vừa nhắc, Trọng đã nhận được điện thoại của Phát Rô
báo xe của Thiết Linh đang về tới.Hắn hét lớn.
-Mai hẹn em 5h tại quán Bar Lưu Linh.Nếu em ko tới anh sẽ
vào tận lớp cho mà xem. 12A1 học viện Xuân Mộc đúng không? Anh biết chỗ đó rõ lắm.
Hắn quay đầu xe và vọt như bay.
-Hây!
Thiên Thiên thở dài
“Họa từ trên trời rơi xuống.Thiên Thiên, mày khổ rồi đây”.