Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 65: Chương 65




Trong đêm hàng trăm người mặc đồ đen tập trung lại ở một ngôi nhà hoang, nó đạp cửa bước vô đã thấy ba mẹ nó trên người bầm dập cùng 3 tên trên tay cầm súng chĩa súng vào nó. tên đó nói

-mày chết thì ba mẹ mày được sống, thế nào bõ súng xuống và bảo mấy người ỡ ngoài cút ngay đi_tên đó hăm dọa nó. Nó cười nhạt

-Ji con, không được con phải sống_ba nó thều thào kiệt sức

Nước mắt nó trào ra.

-con xin lỗi_nó gạt nước mắt bỏ súng xuống –mọi người đi hết đi_nó nói vọng ra

PẰNG!!!

***

Nó bật giậy, ôm đầu tiếng súng đem đó cứ văng vẳng bên tai nó, đã lâu lắm rồi nó không cần dùng tới thuốc ngủ và cũng không gặp lại giấc mơ này.

Ôm ngực mình, tim nó đang đập rất nhanh có cảm giác 1 chút đau nhói ở lồng ngực mồ hôi ướt đẫm trán môi nó tái mét.

Không khí căng thẳng ngột ngạt trong phòng khách nhà nó cũng khiến cho người khác muốt ngạt thở

-em không nghĩ cho Ji ở lại đây là đúng_mẹ nó thâm nhi li trà nghi ngút khói , đăm chiêu

-dù sao chúng ta cũng có lỗi với con bé_ba nó tiếp tục

-khi biết được sự thật thì con bé sẽ như thế nào_mẹ nó không cầm được nước mắt.

-Ji sẽ thông cảm cho nhà ta thôi_ông Thịnh giờ mới lên tiếng, ông khẽ thở dài

-anh chị Tuấn Ngọc(tên ba mẹ ruột nó) chúng ta có lỗi với họ_nghe vừa dứt câu nói của ba mẹ nó, tay nó buông thõng

CHOANG!!! chiếc li trên tay nó rơi xuống tan nát như tim nó bây giờ.

3 người đang nói chuyện thấy nó thì chột dạ

-con chưa ngủ sao_mẹ nó lắp bắp

Mắt nó ngầng ngậng nước “ba mẹ là do ai làm hại” nó nhăn mặt ôm ngực thều thào 2 chữ “đau quá” rồi ngất đi.

-quản gia Kim liên lạc với bác sĩ Thanh, nhanh lên_ba nó bế xốc nó lên đưa vào phòng

Bác sĩ Thanh khám cho nó ra ngoài lắc đầu

-bệnh tim của Ji lại tái phát rồi_vừa dứt câu mẹ nó như sét đánh bên tai, ngã khụy xuống

-tại sao, 2 năm ở Mĩ đã điều trị khỏi rồi cơ mà, tại sao tại sao_mẹ nó thều thào trong nước mắt xót xa

-cô bé đã trải qua cú sock nào đó, vốn tim rất yếu lại mới lành bệnh giờ lại..._bác sĩ tháo kính ra thở dài bất lực

Nó hôn mê 2 ngày 2 đêm trước sự lo lắng của tất cả mọi người đặc biệt là hắn và pama nó.

Đã có lần hắn hỏi tại sao nó lại trở nên như vậy nhưng đáp trả hắn chỉ là sự im lặng và né tránh từ gia đình nó, biết là chuyện hắn không nên biết vì vậy hắn chỉ thở dài rồi vào chăm sóc cho nó, ở bên nó 24/24 nắm tay nó và thầm nguyện cầu.

Nửa đêm, nó thều thào trong tiếng nấc

“ba mẹ”

“con xin lỗi”

Nó khóc, mặt tái hẳn đi trên trán vẫn còn đẫm mồ hôi móng tay cào ga giường đến bật máu. Hắn đi vs từ ngoài bước vào không khỏi hốt hoảng ôm chầm lấy nó xót xa

“rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì vậy” thầm ngĩ gọi nó tỉnh

-Ji à em tỉnh dậy đi, có anh ở bên em rồi

Nó dần dần mở mắt, mắt vẫn ngấn lệ ôm chầm lấy hắn và khóc nức nở hắn cứ để yên cho nó khóc như vậy cho đến khi nó ngừng khóc.

Người nó run run, hắn khẽ lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt nó trấn an nó không hỏi 1 lời.

Nó cũng nằm yên trong vòng tay hắn không ngủ nhưng vậy nó thấy được bao bọc chở che

-anh thấy ba mẹ hiện tại như thế nào

-họ rất yêu thương và đối xử tốt với em

-không hẳn là như vậy

Nó cười nhạt, nhưng nụ cười đó không thể thoát khỏi đôi mắt của hắn

-có chuyện gì sao

Nó vẫn im lặng cho tới sáng, ngồi thần ra nhìn bệ cửa sổ nối ra ngoài có tán lá xanh ngát, những tia nắng tinh nghịch vui tươi nhưng sao lòng nó lại rối bời khó chịu như thế.

Hắn ngồi im quan sát nó không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì, không thắc mắc chuyện đang xảy ra với nó vì hắn tự biết rằng “đến lúc thì nó sẽ tự nói”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.