CHAP 81:
"Vừa đi vừa hát" hát cho mình nó nghe,hát như nói lên tâm trạng của nó lúc này chỉ có lời hát mới có thể nói lên tâm trạng sầu thảm của nó. Cứ ngỡ chỉ mình nó hát và nghe nhưng không phải tất cả mọi người Jan, Khánh, Khải,... trừ hắn và NH, tất cã đã phóng xe đi theo hắn và nó còn giờ thì đứng hết một góc lắng nghe từng câu hát câu chữ mà lòng thấy xót xa
Nó cứ ngân nga mãi, nó lại muốn khóc rồi nhưng không hiểu sao chẳng một giọt nào chịu rơi. "sao mày yếu đuối vậy Ji" nó lại tự chất vấn lòng mình rồi cười, một nụ cười khô khốc như không.
Còn hắn từ khi nó đi hắn lại vùi mình vào rượu bia như trước, cũng phải thôi trước kia vì nó mà hắn đổi thay giờ thù vì gì nữa. NH cũng chẳng màng nữa cứ kệ cho hắn uống, cô giận rất giận thời gian cô ở bên hắn không thể thay đổi một con người sao
-Ji...Ji ơi_ men rượu đã ngấm dần vào người hắn, chao đảo và tới gần cô kéo tay lại kề sát vào người mình, hắn ôm cô miệng luôn gọi tên nó.
NH sững người trước hành động thân mật này đặc biệt lại trong cảnh đèn trùm mập mờ huyền ảo cô nam quả nữ khiến khung cảnh trở bên ma mị lạ thường.
"anh ôm em sao" không cô lắc đầu nguầy nguậy "là ôm Ji trong mắt anh mới phải" nghĩ rồi cô đẩy mạnh hắn ra nhưng hắn đâu vừa càng ôm chặt và bắt đầu khóa môi cô một cách cuồng bạo, những ngón tay tinh nghịch bắt đầu sờ soạn khắp người cô...hơi bất ngờ trước hành động của hắn nhưng rồi cô cũng xiêu lòng mà đáp trả (...)
Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang bắt đầu chiếu xuống tất cả mọi nơi nhưng trừ chỗ hắn (rèm đen kín mít nắng nào vào đc =]] )
Hắn thấy đầu đau như búa bổ, miệng đắng ngắt ruột gan như cồn cào cả lên...tự gõ đầu mìn cho tỉnh táo trước mặt hắn là một bãi chiến trường rất chi là đẹp: quần áo vương vãi khắp nơi, bàn ghế đổ nghiêng ngả, đặc biệt hơn là căn nhà vẫn đang nồng mùi rượu và trên người hắn không có chút quần áo, mảnh ga giường màu đen đã có phần chuyển sang màu thẫm đi "vì máu". Vơ vội quần áo hắn nhanh chóng bước vào phóng tắm gột rửa tất cả những thứ trên người điều quan trọng hơn cả là hắn muốn mình tỉnh táo và nhớ lại mọi chuyện.
Để cho làn nước mát lạnh tuôn xối xả vào người hắn như tỉnh táo hơn, dùng hết “chất xám” phân tích tất cả chuyện hôm qua các mảnh kí ức rối tung rồi cuối cùng cũng ghép lại hoàn chỉnh thành một câu chuyện rất chi là éo le, trong cơ say hắn đã “mạo phạm” NH.
Từ khi hắn chìm vào giấc ngủ, cô đã đẫm nước mắt mặc lại đồ bắt taxi về nhà.
Đt cô rung lên từng hồi, cô biết nhưng cô vẫn cứ khóc cô cần được yên tĩnh đặc biệt là không muốn gặp hắn và nghe giọng hắn bây giờ...
Kính koong!!! Tiếng chuông cửa cũng ráo riết réo liên hồi, nhìn qua tấm rèm cửa hắn đứng ngoài đó.
Hắn muốn xin lỗi cô
Tít tít!!! Có 1 tin nhắn mới
"anh xin lỗi em, anh sẽ chịu trách nhiệm" sao thế này đáng lẽ ra NH phải vui chứ nhưng không cô thấy lòng đau thắt, vậy là anh đến với cô chỉ là vì trách nhiệm ngoài ra chẳng tồn tại một thứ tình cảm nào...thất vọng cô đâu có quyền muốn anh chịu trách nhiệm cũng đâu phải là cô tự nguyện dâng hiến cái ngàn vàng của người con gái, cô dám đòi hỏi gì sao
Cô cần anh cần tình cảm của anh cơ mà, thân xác anh bên cô mà lòng luôn gần nó làm sao cô có thể sống nổi.
"không sao, ở bên mình rồi anh ấy sẽ yêu mình thôi" cô dặn lòng phải tin vào lối suy nghĩ mù mờ đấy.
Hôn lễ được cử hành nhanh chóng, 2 ngày nữa hắn sẽ trở thành chú rể tuyệt nhiên cô dâu không phải là nó mà là NH...với thế lực hai nhà chuyện con trẻ lấy nhau lan tỏa trên các mặt báo
-xin cho hỏi anh chị yêu nhau đã lâu chưa_phóng viên 1
-có nguồn tin cho rằng 2 người đã "ăn vụng" mới phải tổ chức đám cưới có phải vậy không_phóng viên 2
-cho hỏi ... cho hỏi.. *#&%%$#%%%$
Các phóng viên bu kín xe hắn trong khi hắn đang đưa NH đi chụp ảnh cưới
Đập mạnh tay vào gô-lăng "phiền phức" hắn rít lên khó chịu khó khăn lắm mới có thể thoát ra đám đông hỗn loạn