Nước Mắt Tường Vi

Chương 52: Chương 52: Bi Tròn cần có cha




Cô quay đầu xe chuẩn bị đi về thì lọt vào mắt là hình ảnh của ai đó, đang ngồi ở bồn hoa trên vỉa hè, đầu gục xuống, cả người co ro run run. Cô đi lại nuốt cục nghẹn ở họng.

“Anh định ngủ ở đây cả đêm?”

Triết ngẩng đầu lên vui mừng khôn xiết khi nhận ra bóng dáng trước mặt. Mũi anh đỏ ửng, mặt tái mét, môi tím bầm vì lạnh. Thấy cô anh vội vàng đứng lên, đôi chân tê cứng suýt nữa đã lảo đảo. Cô nhìn anh khẽ thở dài đưa mũ bảo hiểm cho anh, người đàn ông cô yêu ngày nào đây sao? Tóc tai rũ rượi vì mưa xuân, râu ria lởm chởm, đôi mắt hốc hác, nhìn không ra hình người gì cả.

“Để anh chở cho”

“Ngồi sau, không thì ngồi đây mà ngủ”

Triết đành lẽo đẽo theo cô ra xe, ngồi sau. Cô lấy khăn trong cốp vất cho anh, không nói lời nào. Triết làm theo như cái máy không dám cãi lời.

Anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy môi cô tím ngắt, mưa xuân bay nhẹ đọng trên mi mắt cô một tầng sương mỏng mà thắt lòng lại. Vòng tay ra trước định ôm nhưng Hân đã cất giọng lạnh lùng dứt khoát. “Đừng có động vào tôi“. Triết lại cắn răng thụt tay lại.

Trong đêm lạnh vắng ngắt như tờ, hai cái bóng một cao lớn một nhỏ nhắn nhập vào nhau dịu dàng chìm vào trong bóng đêm, chầm chậm giống như một bộ phim nói về thời thanh xuân kéo dài đến hiện tại.

Đến cổng xóm trọ, cô cũng không thèm nói với anh một lời, đẩy xe vào trong rồi thò tay vào túi lấy chìa khoá cửa.

Đôi tay lạnh toát tra chìa khóa vào ổ run lập cập. Lạnh quá chìa khoá rơi xuống đất nghe cái cạch, Hân che mũi hắt xì liên tục. Ôi mùa xuân Hà Nội sao mà lạnh đến thế. Cô định cúi xuống nhặt chùm chìa khóa nhưng đụng phải anh.

Chưa kịp định thần, Triết kéo cả người cô ôm vào lòng, một tay cầm chìa khoá dễ dàng mở cửa rồi đẩy cô vào nhà.

“Lạnh như thế này em cứ tránh anh như thế thì anh phải làm sao”

Anh đau xót ấp khuôn mặt cô trong lòng bàn tay mình, hôn lên chóp mũi lạnh đến đỏ bừng.

“Tôi không làm gì để phải chạy trốn ai cả, buông ra” Hân đẩy mạnh anh ra.

Triết vẫn không buông lơi vòng tay một chút nào, cuốn chặt cô trong lớp áo gió của anh đi vào giường ngồi xuống.

“Đã hai mặt con với nhau rồi, em nói gì đều viết hết lên mặt anh còn không thấy sao? Anh cũng ly hôn rồi, em còn giận gì, trừng phạt như thế nào cũng được. Nhưng đừng đuổi anh”

Hân lắc đầu quầy quậy, ngăn dòng nước mắt tủi thân đã sắp trào ra. Cô đứng phắt dậy cầm ấm lấy nước đặt tên bếp. Xong rồi cầm quần áo đóng cửa nhà vệ sinh thay đồ.

Anh nhìn một lượt căn phòng chưa đến 15m2. Cuộc đời anh chưa bao giờ thấy một căn phòng nào nhỏ và tồi tàn như vậy. Tất cả các chức năng đều gom chung trong một diện tích, bếp, nhà vệ sinh, nhà tắm, tủ, bàn ghế. Không có giường, vẻn vẹn chiếc phản nhỏ đặt dưới sàn lót thêm một chiếc đệm mỏng. Cô ấy có thể sống ở một không gian chật chội như thế này sao? Cả hai đứa trẻ nữa. Nỗi thương xót xộc lên cánh mũi cay nồng, ngực như có tảng đá đè nặng, bứt rứt cồn cào trái tim. Những năm qua cuộc sống như thế này hẳn ba mẹ con cô ấy rất cơ cực.

Một lát sau, Hân đi ra, cầm bộ quần áo thể thao rộng vất cho anh lạnh lùng nói “Anh mặc tạm đi. Nước sôi rồi vào mà tắm”

Môi anh không tự chủ được mà cong lên, làm theo lời cô răm rắp. Tắm xong bước ra ngoài đã thấy cô trải một tấm đệm dưới đất.

“Anh nằm ngủ dưới kia, tôi nằm trên giường. Sáng mai anh dậy sớm về Sài Gòn gói đồ mà đi Sudan Su điếc gì đi”

Triết nhìn lên giường rồi nhìn xuống đất, không có một chiếc chăn nào. Cô ấy đã trùm kín chăn quay mặt vào tường. Cô so với tưởng tượng của anh còn kiên quyết hơn rất nhiều.

“Hân, em nằm đệm đi. Anh nằm đất cũng được”

“Anh muốn chết thì ra khỏi nhà, không cần tranh thủ lòng thương của tôi”

Anh lặng lẽ nằm xuống, cô ấy đã nhường chiếc đệm duy nhất cho anh rồi. Lạnh quá, anh mặc bộ đồ thể thao của cô ngắn dưới hở trên không đủ ấm. Ngày hôm nay đứng giữa trời đã rất lạnh nhưng anh không dám đòi hỏi nhiều. Đồng hồ trên tường điểm 4 giờ sáng, lạnh cắt da cắt thịt, cái lạnh dâng lên ngực tràn nơi cổ họng trào lên một cơn ho mạnh. Anh cố đè nén nhưng không được, cổ họng thoát ra trận ho như đê vỡ.

Hân nằm trên giường, có chút đau xót, người hơi co lại khi nghe thấy tiếng ho của anh. Một tràng ho dài không dứt. Cô cắn răng thở nhẹ, đi xuống giường lại chỗ bếp ga mini. Bật bếp lên rồi nướng một củ gừng, thành thạo tróc vỏ, trở cán dao dập dập rồi cho vào cái chén, chế thêm nước sôi đưa đến trước mặt anh.

“Uống đi, anh không cho tôi ngủ hay sao ho nhiều như vậy”

Triết đón lấy bát nước gừng đưa lên miệng. Nước sôi nóng hổi muốn bỏng lưỡi nhưng anh cũng không dám kêu. Anh lặng lẽ vừa thổi vừa uống vừa nhìn gương mặt xanh xao của cô đang quay đi nhìn chỗ khác. Cảm giác được nhìn thấy cô trước mặt thật tốt, nước gừng thơm tho trôi vào cổ họng đi xuống bụng khiến cả người ấm lên.

Uống xong bát canh gừng thì cô cũng đã lên giường đắp chăn lại quay vào trong tường. Mãi lâu sau, Hân nén tiếng thở dài nói với xuống.

“Anh lên đây đắp chăn đi, cấm không được vượt qua gối, anh mà vươn qua đây tôi tống cổ anh ra ngoài kia”

Triết vui mừng lồm cồm bò dậy cầm gối lên giường. Cô ấy vẫn quay mặt vào tường, ở giữa là chiếc gối ôm to. Anh rủa thầm, cha tổ thằng nào sáng tạo ra cái gối ôm chết tiệt này.

Trong đêm khuya vắng lặng như tờ, cả hai đều trằn trọc nghe tiếng thở của nhau. Cái chăn này không dày nhưng thật ấm áp, anh nguyện nằm bên cạnh cô ấy thế này, không được sờ anh cũng chấp nhận.

“Anh và Hạ Sương không như em nghĩ đâu, giữa anh và cô ấy không phát sinh chuyện nam nữ, một cái hôn hay nắm tay đều không có.”

Anh hiểu giữa bọn họ có quá nhiều vấn đề, không chỉ là Hạ Sương, nhưng lúc này anh chỉ muốn nói cho cô biết điều này mà thôi.

Lông mi của cô hơi run rẩy một chút nhưng cô không hề có chút phản ứng nào. Một lúc sau, lúc anh cho rằng cô đã ngủ thì lại nghe thấy cô nói: “Đó là chuyện của anh và cô ta, không liên quan gì đến tôi cả.”

Lúc cô nói những lời kia ngữ điệu không nhanh không chậm, thậm chí là hời hợt, giống như là không để ý, nhẹ nhàng chặn lại những lời anh muốn nói. Triết yên lặng, nghe tim mình đang rơi dần vào vực thẳm.

“Chỉ là mẹ con tôi đã quen không có đàn ông” cô thở nhẹ, giọng nói có chút run rẩy.

“Anh biết vì sao em hận anh. Anh cũng không có cách nào để gỡ bỏ mối hận đó. Nếu anh là em thì… anh cũng khó mà buông bỏ. Nhưng nơi này anh phải làm sao? Nhớ em, ngày nào cũng nhớ. Ba năm qua không có ngày nào anh khỏi day dứt”

Anh đưa tay đè lên ngực mình, dù cô không quay lại nhưng giọng anh vẫn đều đều.

“Hân, cho anh cơ hội, nếu em không muốn anh sẽ không về gặp ba mẹ nữa. Anh đã trả chữ hiếu đủ rồi. Giờ anh phải sống cho cuộc đời mình”

“...Dù em có cho hay không không quan trọng, anh cần em để sống. Tròn và Bi cũng cần có cha nữa, em không thấy như vậy sao? Anh sai, lỗi của anh ba năm qua để em và hai con chịu cực”

Hân cắn môi ngăn những giọt nước mắt chảy xuống. Thật sự nuôi con một mình hai năm qua quá cực, đã có lúc cô muốn dắt hai đứa con đến tìm để anh, nhưng rồi nghĩ đến anh phản bội lại thôi.

“Vậy tại sao lúc trước anh không trực tiếp nói cho tôi biết? Nếu anh nói cho tôi biết là vì sao anh lại chia tay với tôi, vì bố mẹ anh…”

Đột nhiên Hân xoay người nhìn anh, ánh mắt trong suốt như nước. Phòng tuyến trong lòng cô gần như sụp đổ khi nghe những lời vừa rồi của anh, nói không cảm động là gạt người.

“Anh… anh không thể” Triết nhìn những giọt nước mắt của cô như mảnh thuỷ tinh đâm vào lòng mình.

“Cho nên anh tự quyết định thay tôi? Anh không hỏi qua ý của tôi hoặc là nói cho tôi biết?” Đôi vai gầy run lên theo tiếng nấc nghẹn ngào.

Cô không cam tâm, vì cái gì mà anh đặt hết toàn bộ quyết định vào trong tay mình mà cô lại đần độn cái gì cũng không biết? Cô còn cho là anh cùng với người khác, làm cho cô mỗi lần nhớ tới anh mấy năm nay thật sự khó khăn. Cuối cùng lại biết được sự thật không phải anh không cần cô nữa mà tất cả chỉ vì muốn tốt cho cô. Loại cảm giác này thật sự khó chịu.

Huống hồ mấy năm nay cô rất gắng để quên đi tất cả mọi chuyện về anh, bây giờ anh đã quay lại, nói cho cô biết rõ mọi chuyện, sau đó cô cứ như vậy liền tha thứ cho anh sao?

“Hân! Anh nhớ em, yêu rất nhiều”

Hân nhắm mắt nghe ba từ ấy tan dần vào trong tim hạnh phúc và ấm áp. Nhưng giọt nước mắt lại lăn xuống. Bi Tròn cần có ba và một cuộc sống sung túc nhất mà chỉ anh mới có thể làm điều đó. Nhưng ba mẹ của cô và anh thì sao? Làm sao họ gỡ bỏ được chuyện xưa đây? Chỉ cần nghĩ đến mẹ cô nằm trong vũng máu, phủ khăn trắng toát…

“Tôi, tôi không thể tha thứ cho ba mẹ anh. Làm sao đây?”

“Hân, anh không cầu mong em tha thứ, chỉ cần ở bên anh. Mọi chuyện sau đó... để anh sắp xếp. Có được không?”

Nước mắt tường vi - Chương 53: Ba của Bi Tròn

Từng giọt nước mắt nóng hổi tí tách rơi xuống. Cô quay đi nhưng anh đã nhanh đẩy gối ôm ra, vòng tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng. Anh cúi xuống áp vào đôi môi nóng hổi. Nụ hôn lẫn nước mắt, là nước mắt đau lòng.

Hân không chống đỡ nổi lớp phòng vệ bên ngoài nữa. Cô bất động để anh lau nước mắt, để anh ôm trong lòng mà hôn. Nụ hôn rơi vào tình mê ý loạn, điên dại đến long trời lở đất.

Bàn tay ở eo cô siết chặt, cảm xúc mãnh liệt của ba năm trước tràn về. Nỗi nhớ dai dẳng của anh trút nơi đầu lưỡi, nuốt trọn, khuấy đảo mê say hơi thở của cô.

Triết mỉm cười luồn tay vào mái tóc cô, cảm nhận sự mềm mại từ đầu ngón tay lan vào lòng. Anh lại tiếp tục hôn lên đôi mắt, chóp mũi lạnh rồi dùng môi mơn man cằm nhỏ. Một dòng điện chạy khắp cơ thể khi anh yêu chiều nhẹ nhàng ngậm từng ngón tay trắng trẻo thon dài, hơi thở gấp gáp và nóng hổi của anh bên tai mình. Bàn tay nhẹ nhàng đưa vào trong áo mơn man làn da mềm mại ấm nóng, vuốt ve eo và lưng, khiến Hân bị kích thích đến mức hơi cong người lại, vô tình khiến cô áp sát vào ngực anh. Cơ thể của anh khỏe khoắn, nóng bỏng và mạnh mẽ kinh người, thiêu đốt từng tế bào khiến cô muốn tan chảy.

Cổ họng cô khát khô, miệng há ra đón lấy không khí. Cơ thể này cứ ngỡ đã chết khô sống mòn không cảm xúc nhưng giờ khắc anh chạm vào lại muốn anh, muốn nhiều hơn nữa.

Anh chui đầu vào dưới áo len dày của cô, cọ vào giữa hai bên núi đồi căng mịn ấm áp. Ba năm rồi anh nhớ, ba năm cấm dục nhưng đêm nào cũng khao khát được ôm cơ thể này.

Hân của anh rất đẹp, ba năm trước khiến anh nghiện đến không dứt ra được, bây giờ càng có sức quyến rũ của một người phụ nữ chín chắn và trưởng thành. Cặp gò bồng đảo căng bóng hơn xưa, cặp mông tròn mẩy hơn, còn vùng eo vẫn nhỏ xíu như vậy.

Triết hôn vào vết đẻ mổ ngang bụng Hân, xót đến nhói lòng khi nghĩ đến cô đẻ mổ đau đớn không có ai bên cạnh, quá trình sinh con nuôi nấng khó khăn đến nhường nào.

Hân thấy anh khựng lại, tay vuốt ve vết mổ trên bụng, cảm nhận được trong lòng anh đang khó chịu. Cô kéo áo xuống chui vào lòng anh dụi đầu vào ngực.

“Không đau gì hết, lúc đó tiêm gây tê mà”

“Anh xin lỗi...”

“Tất cả mọi chuyện qua rồi, em tha thứ. Giờ chỉ còn cái này thôi. Em muốn anh” Cô cầm tay anh đặt lên trái tim mình.

Nghe cô nói muốn mình, dục vọng lại như sóng thần mà quay lại nhấn chìm anh trong đó. Triết cởi phăng áo len của cô ra, đặt môi hôn khắp nơi trên làn da mềm mại. Cả người cô cong lên theo những chiếc hôn như lửa đốt của anh, môi cắn chặt để không phát ra những âm thanh xấu hổ. Triết giữ cằm cô để cô không thể cắn môi nữa. Anh cúi xuống dịu dàng ngậm mút bờ môi sưng tấy đỏ mọng ngon ngọt dỗ dành.

“Hân, em là vợ anh, là mẹ của con anh, thả lỏng người đón nhận anh, anh thích nghe đừng xấu hổ”

Ánh mắt nhu tình của anh muốn đốt cháy. Hân thả lỏng người đón nhận. Cả hai người khao khát nhau đến muốn nổ tung, phần dưới ẩm ướt và ấm nóng dữ dội. Những cái ôm, những cái hôn, những cái siết tay không đủ để đốt cháy nỗi nhớ và cơn khát tình trong ba năm. Hai cơ thể này muốn nhập thành một, muốn tan chảy trong mật ngọt của tình yêu

Anh đưa tay xuống dưới thân cô ấn nhẹ, vật nam tính đi vào hoa huy*t của cô bị siết chặt đến căng cứng. Hân của anh đã sinh con rồi mà sao vẫn tuyệt vời thế này. Anh muốn phát điên với từng cái hút chặt của cô. Từng cái nhấp nhẹ rồi dần nhấp mạnh, đem cả người cô ôm chặt, âm thanh tình ái vang lên hạnh phúc.

“Hân, em là của anh, của riêng anh. Yêu em mãi mãi”

Cô nhắm mắt lại để cảm nhận được trọn vẹn mùi trầm hương quen thuộc này, mùi hương lần đầu tiên gặp mặt đã làm cho cô choáng váng. Cô bỏ cuộc, cô không đủ sức cầm nắm hận thù nữa. Cô muốn được yêu, được hạnh phúc. Sau tất thảy, cô nhận ra điều khao khát nhất trong cuộc đời này chính là anh...

Ánh nắng mai buổi sáng nhẹ nhàng hắt vào ô cửa sổ, Triết hạnh phúc nhìn người phụ nữ trong lòng mình vẫn đang ngủ say. Cả đêm qua anh không ngủ, lúc cô say giấc anh vẫn thức lặng lẽ ngắm nhìn. Ba năm thiếu vắng bóng dáng này anh nhìn ngắm thế nào cũng không thấy đủ. Qua tháng ngày cực nhọc, đôi chân mày rậm khi ngủ hơi nhíu lại, không còn nét thanh thản tinh nghịch như xưa. Sống mũi đã thẳng gầy càng nhỏ hơn. Đôi môi cô cũng không còn đậm vết son như xưa nữa. Anh hiểu tất cả những điều này là do anh mang đến. Triết thương xót ôm cô vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ gầy. Thật xin lỗi, xin lỗi Hân của anh. Đoạn đường sau này, anh sẽ bù đắp tất cả, tất cả tình thương yêu và vật chất cho ba mẹ con.

Hân đang ngủ say khẽ nhột hơi cựa người, thấy mình nằm trong vòng tay ấm cô mỉm cười, cất giọng ngái ngủ “Anh dậy sớm vậy sao?”

“Anh không cần ngủ” anh vuốt tóc mái loà xoà trên trán cô rồi hôn nhẹ.

Hân mở mắt ra nhìn anh, cô khẽ thở dài, người đàn ông này... có lẽ suốt đời cô cũng không thể buông bỏ được.

“Hân, em kể cho anh cuộc sống ba năm qua của mẹ con được không?”

“Không có gì đáng nhớ cả” cô cười nhẹ chui vào lòng anh. Cô không muốn anh cảm thấy khổ sở và ân hận vì đã bỏ mẹ con cô.

Cô chủ động rướn người đặt môi vào môi anh. Triết nhanh chóng siết chặt vòng eo đáp trả mạnh mẽ. Bàn tay lại không an phận mà vuốt ve khắp cơ thể mềm. Cô vòng tay ngang lưng trần của anh bấu chặt, hơi thở đứt quãng trong cái hôn nồng nhiệt của anh. Nhưng rồi khựng lại đẩy anh ra, lưng anh có gì đó dính dính. Cô vội vàng nhìn vào tay mình, vết đỏ hồng nhỏ lấm tấm trên tay.

“Sao vậy, tự dưng lại không muốn anh nữa sao? Em mệt rồi à?”

Triết kéo cô vào lòng, lấy chăn đắp kín hai người. Nhưng Hân cố lật chăn ra, nhìn vào lưng anh, đầy những vết cắt chi chít ngang dọc. Đêm qua quá tối cô không thấy những vết này. Cô mím môi ngăn nước mắt trào ra, khoác áo ấm vào với tay lấy hộp thuốc trên bàn.

“Sao không nói với em” giọng cô đã nghẹn lại.

“Anh bị ngã thôi mà, không đau”

“Ngã gì mà thế này. Anh bị phạm nhân và quản ngục đánh đúng không?”

“Chỉ một chút thôi. Anh đàn ông mình đồng da sắt cái này không hề hấn gì cả, không thấm vào đâu so với những gì những năm qua em và con phải chịu”.

Đôi tay Hân run lên khi chạm vào những vết thương mưng mủ đang hở ra. Cô đã nghe đến chuyện dùng cực hình trong trại giam để ép người ta nhận tội nhưng không ngờ lại khủng khiếp như thế này. Vậy mà, hôm qua cô còn bắt anh đứng giữa trời giá rét. Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống nghẹn ngào đắng chát.

Triết đau lòng khi nhìn thấy nước mắt của Hân. Anh thật sự không đau vết thương mà chỉ đau khi nhìn thấy cô khóc. Chẳng biết làm thế nào chỉ biết ôm cô vào lòng. Trên bức tường hoen ố xuất hiện bóng hai người ôm nhau hồi lâu. Triết ôm chặt Hân, để cô khóc một trận thoải mái trong lòng mình, để mặc nước mắt làm ướt ngực anh. Cho tới khi cổ họng cô khô rát, đầu óc choáng váng, anh mới hỏi nhỏ: “Em còn yêu anh không?”

“Anh cưa lại thì mới yêu” Hân sụt sịt.

“Anh ăn no mới có sức để cưa cẩm vợ anh chứ”

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, quá lưu manh mà, liền sau đó đôi môi nóng bỏng của người đàn ông áp lên, ngậm lấy môi cô trăn trở hôn, vừa mạnh mẽ lại vừa có chút vội vàng. Dần dần cả người anh đều ép cô nằm bên dưới, cánh tay vòng qua eo của cô, dính sát vào lưng kéo cô hoàn toàn vào trong ngực. Triết vừa dán sát vào cô liền không kiềm chế nữa, rất nhanh đã làm nụ hôn trở nên ma mị, bàn tay anh thuận theo vạt áo cô chui vào bên trong; da thịt Hân mịn màng như lụa lại hơi lạnh còn lòng bàn tay anh lại rất nóng, anh vuốt ve một đường từ eo đến ngực; anh hơi dùng sức nên Hân có chút khó tiếp nhận sự nhiệt tình kịch liệt này của anh, cô nắm tay anh lại lo lắng: “Đừng, anh còn bị thương …”

“Em đã chữa rồi, anh cần em sạc điện, anh hết sạch pin rồi”

Người đàn ông mặt dày ba năm trước của cô đây rồi, không thể lẫn vào đâu được. Cô mỉm cười ngăn đôi môi của anh rơi xuống.

“Không được, anh sẽ đau”

Triết cười khổ, lúc nào rồi mà cô ấy còn suy nghĩ được, giọng anh khàn đục trong vội vàng.

“Thật sự không đau, anh hứa nhẹ nhàng. Truyền thống được chứ?”

4 giờ chiều, Hân đã không còn chút sức lực nào, anh mới chịu buông cô ra. Đàn ông cấm dục vài năm quả thật rất đáng sợ, cô có cảm giác bị anh rút hết sức lực, toàn thân giống như là bị nghiền nát, hai chân mỏi nhừ cứ như không phải là của mình nữa vậy nhưng trái tim lại vô cùng ấm nóng và êm dịu.

Anh order hai suất đồ ăn lớn cho hai người. Khung cảnh yên bình của những năm về trước, cô dựa vào lòng anh, lười biếng chờ bón từng chút một. Hai người vừa ăn vừa nhìn nhau, mỉm cười trong hạnh phúc.

“Anh, ngày mai em xin nghỉ rồi mình về quê vú Sáu đón Tròn Bi”

Anh khựng lại một chút, từ lúc bước vào phòng, anh tìm kiếm bóng dáng hai con không thấy, anh không dám hỏi mà ngờ rằng con sống với tên kiến trúc sư kia. Nghe cô nói con đang ở với vú Sáu trái tim mới nhẹ đi một chút, nhưng rồi trong ánh mắt lại xuất hiện lo lắng.

“Hai con chắc là ghét anh lắm”

“Không sao, sẽ chưa quen thời gian đầu thôi. Con mới chỉ 2 tuổi mà”

Nghe vậy, Triết đỡ nặng lòng hơn. Nhớ lại ánh mắt ghét bỏ của Bi hôm trước, anh sợ con sẽ ghét mình.



Hân mỉm cười nhìn anh. Triết thật sự đã trưởng thành, không phải một người đàn ông phong lưu vô lo vô nghĩ như ngày xưa nữa. Cô mở điện thoại cho anh xem những hình ảnh lúc nhỏ của Bi Tròn. Khi con vừa mới sinh ra, khi con biết lẫy, biết bò, tập đi, ăn dặm...

Anh nhìn chăm chú từng ảnh một của hai con, tay sờ vào hai má phính đỏ hồng của con, ánh mắt trầm xuống khi đến loạt ảnh Tròn nằm trong phòng vô trùng lọc máu. Trái tim anh nghẹn lại, hai năm không biết đến sự tồn tại của con, con lại phải chịu đựng bệnh tật như thế này.

“Hân, hai năm qua anh để em vất vả nuôi con một mình. Sau này nhất định sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ mang lại cuộc sống tốt nhất cho ba mẹ con”

“Anh còn có một món quà đặc biệt tặng em ở Sài Gòn nữa. Chắc chắn em sẽ rất thích”

Hân tròn mắt, quà cho cô sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.