Sáng sớm hôm sau, Hân bần thần đứng ở cổng nhà Triết một lúc rồi bấm chuông.
Bà Hạnh ông Tuyên trên lầu bước xuống, nhìn thấy Hân rất vui, bà Hạnh ngồi xuống nắm tay cô.
"Con đến lúc nào, ở đây bác làm cơm ăn luôn"
Hân cười gượng "Con cảm ơn bác ạ. Nhưng hôm nay con chỉ đến một chút, con có việc cần nói với hai bác ạ"
"Có chuyện gì sao?"
"Con...con muốn thưa hai bác một chuyện. Con muốn huỷ hôn ước giữa con và anh Triết"
"Cái gì, sao lại huỷ hôn. Cái đứa kia đã gây ra tội gì phải không?"
"Không phải như vậy đâu bác. Tại vì chúng con không hợp nhau"
"Sao lại không hợp nhau, bác có thấy hai đứa cãi nhau bao giờ đâu"
"Có những chuyện không phải cãi nhau là sẽ tan vỡ đâu ạ. Cháu và anh ấy, ngay từ lúc bắt đầu đã không phải là tình yêu. Cho nên...cháu nghĩ nên kết thúc sớm thì sẽ tốt cho cả hai. Cháu xin lỗi, cháu làm hai bác buồn lòng"
"Để bác gọi điện thoại cho nó về nói chuyện rõ ràng. Hôn nhân là của hai đứa thì cũng phải có mặt hai đứa để nói chuyện"
Bà Hạnh cầm điện thoại gọi ngay cho Triết "Alo, con đang ở đâu về nhanh"
Triết nói gì đó trong điện thoại. Chân mày bà Hạnh nhíu lại, rồi bực mình tắt máy. Ông bà Tuyên nhìn nhau thở dài. Xem ra ông bà không thể có cách nào bù đắp cho con bé được nữa.
"Hân này, bác rất thương con. Nếu con không thành dâu của bác thì bác nhận con là con nuôi, được không? Con gái bác ở nước ngoài, bác chỉ muốn có một đứa để tâm sự thôi"
Hân nhìn bà Hạnh cười. Cô cảm thấy có lỗi với người lớn quá, cũng không hiểu tại sao mới gặp đến lần thứ ba mà bà ấy đã coi cô như con cái trong nhà.
Ra về, bà Hạnh còn bắt Hân cầm một đống đồ ăn mang về nhà, dặn dò đủ thứ phải năng đến chơi với bà cho đỡ buồn.
"Tôi thương con bé quá, rồi làm sao chúng ta chuộc lỗi được với con bé đây" Bà Hạnh sụt sịt.
"Lúc nãy tôi gọi ông có biết thằng con ông đang ở đâu không? Nó đang ở bên cạnh con Sương. Không hiểu sao tôi không thể nào ưng con bé đó được. Nó rồi cũng như bố nó thôi"
Ông Tuyên lặng lẽ bóp trán không nói gì.
"Khổ thân con bé Hân, nó đã phải ở trong cô nhi viện từ nhỏ rồi. Cái thằng con trời đánh nhà mình, con nhỏ kia về cái là rối rít dính nó như sam. Ông xem, ngày trước nó ham giàu sang bỏ lại thằng bé như thế nào"
Ông Tuyên cầm khăn giấy lau nước mắt cho vợ mà xót.
"Thôi, chúng nó không có duyên với nhau thì mình cũng đành chịu. Bà đừng khóc nữa"
Triết về nhà, nhìn thấy ba mẹ đã ngồi ngay ngắn ở ghế, mắt mẹ đỏ hoe.
"Mẹ, mẹ làm sao thế này"
"Làm sao? Con nói cho mẹ biết, con yêu đứa nào?"
"Sao mẹ lại hỏi con thế?"
"Con bé Hân vừa đến xin huỷ hôn. Con vừa lòng chưa?"
Huỷ hôn sao? Trái tim Triết bỗng rơi xuống vực thẳm của sự hụt hẫng. Cô ấy huỷ hôn sao? Triết lao ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Anh gọi cho Hân, gọi đi gọi lại nhưng cô không nghe máy. Anh nhắn tin, rốt cục cô cũng trả lời.
“Tôi nói chuyện với hai bác rồi. Tôi xin lỗi đã không nói trước với anh. Anh không cần phải áy náy gì cả đâu. Chúc bác sĩ Triết hạnh phúc”
Anh thẫn thờ cầm chiếc điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn, buồn bực không dứt trong lòng.
Trên chung cư Avenue, ba người đàn ông ngồi quanh chiếc bàn lớn.
Triết trầm ngâm, yên lặng cầm đóa tường vi đỏ trong tay. Từ khi biết cô ấy yêu tường vi đỏ thì trong văn phòng của anh ở bệnh viện, trên bàn làm việc của anh ở công ty luôn có một lọ hoa tường vi thế này. Có lần cô hỏi anh "anh có thích tường vi không?" anh trả lời "tôi thấy tường vi đẹp nhưng có màu đỏ sẫm quá sầu não". Rồi cô nói với anh "nếu anh đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan". Anh không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, đến khi hiểu được thì đoá tường vi đỏ ấy đã len lỏi sâu vào trong tim.
"Cậu phải xác định rõ ràng tình cảm dành cho ai. Chứ không thể nước đôi được" Phong chắc nịch.
"Tôi biết, nhưng tôi cũng có cái khó. Sương đã bỏ tất cả cuộc sống bên đó về đây với tôi. Tôi không thể nhẫn tâm dứt khoát một lúc như vậy được"
Minh cười lạnh nhìn sang Phong "Tình yêu không có chỗ cho sự thương hại, nếu không bảo vệ được người mình yêu thì bỏ sớm đi"
Triết chẳng còn tâm trí nào để ý đến không khí căng thẳng giữa Phong và Minh. Anh thở dài, hai đứa nó kình địch với nhau, lại còn có hôn phu ước hẹn ở giữa mà sao nó lại dễ dàng vậy? Còn anh không có tình địch cớ làm sao không giải quyết được? Thể xác đã có được mà trái tim mãi cũng không xong. Lỗi là của anh, ngay từ đầu anh ích kỷ không dứt điểm hạn với Hạ Sướng, có phải anh tham lam muốn cả hai người con gái, bây giờ cô ấy hủy hôn mới thấy thật sự mất mát. Thằng Tú nói đúng, anh đã quen thói phong lưu cho nên gặp quả báo.
Phong vỗ vai Triết “Điều quan trọng nhất là cậu chọn dứt khoát đi, nghĩ đến hậu quả và ghánh chịu”
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Hân về nhà, thấy Lam đang làm bánh. Tội nghiệp con nhỏ, hôm nay thiệp mời đã phát đến tất cả mọi người ở công ty. Vậy mà nó vẫn có thể nấu ăn cho được. Hân không giống Lam, có thể nuốt hết đau khổ vào trong lòng mà tự chịu đựng. Người ta nhìn Hân có cá tính mạnh nhưng thật ra thì cô là người không hề biết cách che dấu cảm xúc.
“Thôi nghỉ ngơi đi để đó mình làm cho”
Hân vội vội vàng vàng đẩy Lam đến bàn uống nước.
“Không sao, mình chỉ mệt chút thôi vẫn nấu cơm được mà”
“Không mượn, để đó mình. Nói ngồi là ngồi đó”
Hân nhìn đôi mắt đỏ của Lam, xót xa mà không dám nói gì sợ bạn buồn. Buổi trưa, tổng giám đốc gọi điện cho cô nói Lam mệt cho cô nghỉ về nhà với Lam là cô biết giữa hai người đã xảy ra những gì. Hôm nay cô cũng buồn.
“Lam này, hay mình đừng ăn cơm nữa. Mình dạo phố đi. Lâu lắm bồ với mình không đi chơi rồi”
Thấy Lam không nói gì, Hân lay lay Lam làm nũng.
“Đi mà, mình đi ăn dồi sụn nướng đi, tự dưng thèm quá” nói xong còn đưa lưỡi liếm một đường quanh miệng.
Lam nhăn mặt nhìn Hân “Ghê quá, bồ làm cái gì vậy?”
“Tui thèm lắm, đi nhanh không tắc đường nè”
Hân thay một chiếc váy chữ A ngắn, áo bomber khỏe khoắn.
Lam bật cười nhìn Hân “Chà, trông bồ tui như nữ sinh trung học ha!”
Hân vui vẻ “Cậu khác gì mình đâu, xem kìa, có khi làm thử thách eo thon như trên instagram được luôn nha”
Hai cô gái đi vào trung tâm thương mại, còn khá sớm nên vẫn chưa vội ăn tối. Hân vốn con của gia đình kinh doanh đá quý nên rất thích đồ trang sức. Cô kéo Lam sà ngay vào cửa hàng trưng bày đá quý ở trung tâm.
“Vào đây làm gì, mình không có nhu cầu“
“Thì cậu cứ vào đi, mất gì đâu”
Lam lặng yên nhìn Hân ngắm nghía rồi chỉ vào sợi dây mảnh có mặt đá đơn giản là một viên ngọc trai nhỏ đính những viên pha lê nhỏ xung quanh.
Nhân viên bán hàng cười rất tươi “Quý khách có con mắt tinh tường thật. Cái này mẫu mới nhất mới nhập khẩu về”
Lam kéo tay Hân “Hôm nay, cậu chịu chơi thế à”
Hân quay sang lam cười toét miệng. Nhưng nụ cười bỗng treo giữa không trung. Cô kéo Lam đi thật nhanh.
“Chúng ta đi không xem nữa”
Thấy Hân có gì đó rất lạ, Lam ngoảnh lại, bắt gặp một đôi nam nữ đang đi đến gần. Hai người chưa kịp đi thì Triết đã cất giọng.
“Chào hai em”
Lam gật đầu, liếc nhẹ đánh giá cô gái đang khoác tay anh ta. Một cô gái xinh đẹp trong trẻo, nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng nhìn vẫn không có hảo cảm lắm.
Cô gái đó nhìn Hân và Lam khẽ gật đầu mỉm cười “Chào cô, lại gặp nhau rồi”
“Chúng tôi có việc xin đi trước” Lam nhẹ nhàng kéo Hân đi, cô đang rất lo lắng cho bạn mình.
Triết bỗng thấy khó chịu với bàn tay đang níu cánh tay mình, anh gỡ ra đẩy nhẹ cô gái bên cạnh.
“Em chọn gì chọn đi”
“Hai em đi mua sắm ở đây sao” mắt anh vẫn dính chặt vào cô gái bên cạnh Lam.
“Chúng tôi không đủ giàu sang để mua những thứ này”
Hân nói, trong giọng nói có chút không được tự nhiên.
Triết căng chặt sống lưng định nói gì đó lại thôi. Nhìn chiếc váy ngắn của cô anh nhíu mày. Hân không nhìn anh, kéo Lam đi ra ngoài cửa tiệm. Triết nhìn theo bóng hai cô gái rời đi, cổ họng như có đá chèn.
Hân và Lam đi rồi, anh thanh toán tiền cho Sương rồi quay sang cô nói.
"Em đi về trước đi, anh có việc một chút phải đến bệnh viện. Anh gọi xe cho em"
Mắt thấy Sương đã lên xe, Triết quay trở vào trung tâm thương mại, vào tiệm trang sức lúc nãy.
"Cô gái mặc váy đen lúc nãy xem cái gì ở đây? Phiền anh gói lại cho tôi"
Triết cầm hộp trang sức sợi dây mặt đá, tay miết nhẹ một chút cẩn thận cho vào túi rồi đi ra khỏi tiệm. Hân, thật xin lỗi, xin lỗi em vì đã để em chờ đợi quá lâu.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
“Hân, cô gái bên cạnh anh Triết?”
“Bỏ đi, mình với anh ta không còn quan hệ gì hết”
Lam quay sang giữ vai bạn “Hân, cậu sao vậy”, Lam hốt hoảng nhìn thấy mắt Hân đã ngập nước.
Cô kéo Hân vào một góc “Không sao cả, bồ mình mạnh mẽ mà.
“Cô ấy là mối tình đầu của anh Triết. Mình chỉ là người thay thế thôi...Nhưng mà...mình...mình yêu anh ấy mất rồi”
Lam vỗ nhẹ vai bạn, không biết nói sao. Có lẽ Hân thật sự đã yêu Triết, như tình yêu của cô đối với Phong.
Một giọng nói trầm ấm vang lên "Hân, em đừng khóc"
Hân ngẩng đầu lên, bắt gặp một ánh mắt đang nhìn cô say đắm.
Hân quệt vội nước mắt "Anh Duy, sao anh lại ở đây?"
Duy nhìn những giọt nước mắt của cô lòng đã thắt lại. Anh đã cảm nhận được cô đã yêu người đó, nhưng không ngờ cô yêu lại đau khổ đến nhường này. Tim đau nhói nhưng miệng vẫn phải nở nụ cười.
"Anh đi khảo sát kiến trúc thương mại, không ngờ lại gặp hai đứa ở đây. Đi uống nước nhé"
Lam nhìn Hân rồi lắc đầu từ chối. Con nhỏ này giờ đang không có tâm trạng gì, tốt nhất là nên ra khỏi chỗ này, đề phòng nhỡ chẳng may gặp lại đôi kia.
"Tụi em phải về rồi. Anh Duy cứ làm việc đi nhé"
Lục Duy đứng trong ánh hoàng hôn, sau ánh nắng chiều sắp tắt, ánh sáng chiếu lên đôi đồng tử của anh ánh lên những tia tuyệt vọng. Người con gái anh yêu, yêu từ ánh nhìn đầu tiên nhưng anh không thể chạm vào, thậm chí không thể chia sẻ nỗi buồn cho cô ấy.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Lam có điện thoại, là họ hàng ở quê nhắn cô về có việc gấp. Lam ngần ngại nhìn Hân, không muốn để cô ở đây một mình chút nào.
"Cậu đừng lo mà, cứ về quê đi. Minh đi thay đổi kiểu tóc một chút rồi sẽ về sớm"
Hân một mình đi vào tiệm tóc. Chưa bao giờ cô thử cắt tóc ngắn, lần này thay đổi một chút xem sao. Cô nhìn mình trong gương, do dự một chút rồi nói với chủ tiệm tóc.
"Cắt ngắn cho em, anh thích cắt kiểu nào cũng được"
Cây kéo xoẹt ngang mấy nhát, mái tóc dài ngang lưng rơi xuống. Hân sờ tay lên phần tóc cụt lủn có phần lạ lẫm, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Người ta nói khi buồn nên đi cắt tóc quả là đúng mà.
Chủ tiệm tóc nhìn vào gương. Cô gái này được khuôn mặt trái xoan ưa nhìn, cho nên kiểu tóc nào cũng hợp. Để tóc dài trông rất dịu dàng mà cắt tóc ngắn lại vô cùng trẻ trung. Nhưng anh vẫn thấy tiếc, mái tóc dài đen nhánh lại mượt mà thế này, không biết đã được nuôi dưỡng trong bao lâu.
Cắt tóc xong, cô đi bộ dọc vỉa hè, chầm chậm dưới tán cây nghe tiếng ve kêu râm ran. Vậy là mùa hè đến rồi. Hè Sài Gòn nắng cháy bỏng rát, những tia nắng xuyên qua kẽ lá tinh nghịch nhảy nhót trên mái tóc cụt lủn của cô, nhưng sao lại buồn đến vậy. Có lẽ là do lũ ve rồi, ve kêu là mùa của chia ly.
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô "Đi thơ thẩn thế này à, suýt nữa anh không nhận ra rồi"