Nước Mắt Tường Vi

Chương 8: Chương 8: Chứng sợ máu




Triết ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt mơ màng nhớ lại đêm hôm trước. Cô gái ấy, vợ chưa cưới của anh chứ, thật tuyệt vời. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này cưới một cô vợ bướng bỉnh không thuần phục như vậy là anh lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cậu thực tập sinh vọt vào.

“Bác sĩ Triết, làm gì mà cười một mình vậy, có ghẹ mới rồi phải không”

“Ghẹ ghẹ cái đầu nhà cậu ấy, tôi không phong lưu như cậu”

“Ái chà, em nghe có mùi hư cấu”

"Rảnh rỗi thì sang phòng cấp cứu hỗ trợ người ta đi. Có gái xinh gãy chân gãy cổ đang phải nẹp cần cậu đó"

"Ôi anh Triết, em xin, em đã tắm mùi acetol từ qua đến giờ chưa được về nhà rồi. Cho em nghỉ một hôm về với bạn gái"

"Cậu nghỉ về chơi với bạn gái thì tôi đi tu à. Đi nhanh, cuối khoá tôi còn ký duyệt loại A"

Cậu em kia ngán ngẩm thở dài đi ra khỏi phòng. Vừa lúc một nữ y tá chạy vào vội vàng gọi.

"Bác sĩ, bác sĩ Triết, có ca cấp cứu tai nạn cần bác sĩ qua gấp, mạch đang đập rất kém"

Anh vội vàng đeo khẩu trang y tế, găng tay đi ra khỏi phòng. Trên băng ca, người bệnh đang nằm co giật liên tục, máu đã chảy ướt đẫm chiếc áo. Bên cạnh, một cô gái chạy theo khóc nức nở.

"Vú Sáu, vú đừng xảy ra chuyện gì, con xin, con xin vú ơi, vú ơi"

Triết đang định nói hộ sĩ ngăn người nhà bệnh nhân lại không cho vào phòng cấp cứu, nhưng khoan đã...giọng nói này rất quen. Anh giật mình nhìn sang cô gái bên cạnh.

"Hân...Hân, sao lại?"

Triết ôm cô ngăn lại "Em bình tĩnh!"

Anh quay sang nói với y tá bên cạnh "Cho bệnh nhân thở oxy, ép tim ngoài lồng ngực, bóp bóng... Nếu không được thì đặt nội khí quản để hỗ trợ hô hấp, chuẩn bị xét nghiệm truyền máu, 2 phút nữa tôi vào"

"Xin anh, xin anh cứu vú Sáu. Vú...mang... mang đồ ăn đến cho tôi, vú..."

Hân khóc nghẹn không nói được gì. Triết đưa mắt cho một y tá.

"Em đừng lo, tin tưởng tôi. Tôi sẽ làm hết sức, em vào phòng nghỉ của tôi chờ, được chứ?"

Hân gật đầu, nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu. Nhưng cô vẫn không chịu đi vào phòng nghỉ, ngồi ở ghế nhựa xanh.

Cô nhớ lúc đó mình vừa ra khỏi hẻm thì một tên cướp lao đến chỗ vú Sáu giật túi đồ trên tay. Vú cố chạy theo giằng lại túi đồ thì bị bọn chúng kéo lê trên đường, vú ngã ra rồi một chiếc xe khác đi qua... sau đó là máu, rất nhiều máu. Cô lao vào ôm vú Sáu nấc nghẹn. Lần lượt những hình ảnh gần 20 năm trước hiện về. Trong gang tấc cô chợt rơi vào trạng thái hoảng loạn, cả người run lên bần bật.

Cửa phòng cấp cứu bật mở ra, Triết nhìn cô gái đang ngồi co lại trên ghế xanh, người cô run lẩy bẩy, chiếc áo trắng dính máu loang lổ càng làm cho cô thê thảm hơn. Ánh mắt anh lộ vẻ đau xót và dịu dàng. Anh ngồi xuống nắm bàn tay run run của cô.

"Không sao rồi, bà ấy đã qua cơn nguy kịch"

Hân nhìn thấy mảng máu đỏ loang lổ trên áo xanh của Triết lại càng hoảng loạn. Cô điên loạn khua tay ú ớ không hiểu nói gì. Triết vội nắm hai tay cô nhưng ánh mắt của cô càng lộ vẻ sợ hãi.

"Em làm sao vậy, tôi đây, Triết đây mà"

Cô vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, khuôn mặt xanh như tàu lá. Rồi cô sợ hãi từ từ đổ gục người sang một bên.

Triết vội vàng bế cô vào phòng mình. Anh quát lên với hộ sĩ.

"Tôi đã bảo đưa cô ấy về phòng nghỉ, không nghe sao hả?"

Hộ sĩ bên cạnh nhìn anh gầm lên sợ hãi. Bác sĩ Triết nổi tiếng dịu dàng chưa bao giờ to tiếng như vậy. Cô hộ sĩ lắp bắp không ra câu.

"Tôi...tôi nói rồi nhưng...cô...cô ấy không chịu"

Triết đặt Hân nằm xuống, với biểu hiện như vậy có thể cô ấy mắc chứng sợ máu homophobia. Anh đo nhịp tim, huyết áp rồi tiêm cho cô một liều thuốc kháng histamine. Gương mặt ửng đỏ nhíu chặt mới nhẹ giãn ra một chút.

Triết nhìn cô suy nghĩ. Tại sao cô ấy lại sợ máu? Nguyên nhân phổ biến nhất của chứng sợ máu là trực tiếp bị chảy máu hay chứng kiến người khác bị chảy máu. Nếu từng bị thương nghiêm trọng khi còn bé thì kỷ niệm đó sẽ ám ảnh mãi. Như vậy thì cô ấy phải có nỗi ám ảnh gì đó lớn lắm.

Nhìn bóng áo blouse trắng quay lưng về phía mình, Hân chống giường ngồi dậy.

"Em tỉnh rồi à? Nằm xuống một chút cho thuốc tan hết"

"Tôi đi đến phòng vú Sáu, bà ấy ở chỗ nào?"

"Em yên tâm, qua cơn nguy kịch rồi, bà ấy bị gãy xương sườn và mất nhiều máu, cho truyền máu và thở oxy rồi sẽ ổn thôi" Anh ấn Hân nằm xuống giường.

"Bệnh của em cũng nguy hiểm không kém đâu"

"Tôi làm gì có bệnh gì"

"Em bị chứng sợ máu. Lúc nãy tôi đã tiêm cho em một liều thuốc an thần"

Hân nhìn xuống chiếc áo mình đang mặc, cô đã được thay một áo khác, chiếc áo dính máu đã không còn nữa. Hân cụp mắt không nói gì.

"Từ nay em đến viện tôi sẽ nhờ bác sĩ quen trị bệnh này cho em"

"Không cần đâu, đây không phải bệnh nan y"

"Để lâu sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh"

“Chuyện đó để sau đi, tôi đi thăm vú đã”

Ngày hôm sau vú Sáu đã qua cơn nguy kịch. Hân đi mua chút cháo cho vú về thì đã thấy ông Long bà Lan ở đó.

"Sao bà ấy lại đến nước này?" ông Long hỏi.

"Vú đến thăm con một chút, đến ngõ thì gặp cướp"

Bà Lan bĩu môi "Thấy vội vội vàng vàng tay đùm tay nắm đi từ sáng sớm. Hoá ra là mang đến cho con bé. Đã nói là sắp lấy chồng thì học nấu nướng đi, bà Sáu đã già rồi, con đừng sai bảo gì, vất vả cho bà ấy"

Bà Sáu đã tỉnh, nghe vậy vội ngắt lời.

"Không phải con bé nó sai vú đâu bà chủ. Tui làm mấy món bánh, nghĩ con bé thích nên tui... từ nay tui không vậy nữa"

Hân cắn chặt môi nén cơn uất hận trong lòng. Nếu bây giờ cô cãi thì thể nào về nhà vú Sáu cũng khổ với bà ta.

"Vú Sáu nằm viện khoảng 2 tuần là có thể xuất viện được. Mọi người yên tâm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra với bà ấy đâu" Triết phá tan không khí căng thẳng.

"Cảm ơn con đã giúp đỡ"

"Hai bác không cần khách sáo đâu, chúng ta đều là người một nhà cả"

Hai người đi trong khuôn viên bệnh viện. Không khí giữa hai người tự dưng bỗng trở nên gượng gạo. Những tán hoa tường vi đỏ soi bóng xuống dáng hai người. Hân hôm nay ít nói hơn bình thường. Ánh mắt cô trầm xuống, mơ màng hoang mang, cô vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh vú Sáu nằm trong vũng máu. Là một bác sĩ, Triết không thường để tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng hôm nay không hiểu tại sao mọi biểu hiện của cô anh đều nhạy cảm nhận ra.

(Đọc tại facebook tác giả Lam Lam)

***

"Vú Sáu cũng qua cơn nguy kịch rồi, cậu đừng lo lắng"

Lam nhìn khuôn mặt buồn bã của Hân, nhẹ giọng an ủi.

"Lần sau phải gọi cho mình, cậu đã bị chứng sợ máu lại vào bệnh viện mình không an tâm"

"Ừ, may mắn là anh Triết cũng có mặt ở đó. Cậu đừng lo"

"Anh Triết? là người cậu sẽ lấy sao?"

Hân gật đầu. Nghĩ về anh ta, khi anh ta mặc áo blouse trắng cũng có phần bớt ác cảm.

Trong hai tuần bà Lan giao phó cho Hân chăm vú Sáu tại bệnh viện. Việc này không cần bắt buộc cô cũng nên làm. Vú đã vì cô rồi, mà cũng chỉ có cô chăm vú, vợ chồng ông Long không hề đến một lần nào nữa sau đó. Vú có họ hàng ở quê nhưng bà không muốn thông báo sợ mọi người lo lắng.

Hân ở bệnh viện, Triết làm việc tại bệnh viện này cho nên lui tới thường xuyên. Quan hệ của hai người cũng cải thiện hơn phần nào. Cô không ngờ anh trong màu áo này khác hẳn với anh trước kia. Kiên nhẫn, từ tốn với bệnh nhân và là một bác sĩ được các đồng nghiệp rất tôn trọng.

Hôm nay Hân có hẹn với bác sĩ tâm lý chữa chứng sợ máu. Triết ngồi bên cạnh, kiên nhẫn theo dõi bác sĩ trị liệu cho cô.

Người bác sĩ già rút một ống dung dịch màu đỏ trong hộp thuốc đưa đến trước mặt cô. Đây là buổi trị liệu thứ 4. Những lần trước bác sĩ chỉ nói chuyện và hỏi thăm tình hình của cô trước đây.

"Hân, đây là màu gì?"

Sắc mặt cô vẫn bình thường nhưng đôi bàn tay đã nắm chặt góc áo không buông. Cô chậm rãi.

"Màu đỏ"

"Tốt, được rồi. Cháu có thấy màu này đẹp không? Có yêu thích màu này không?"

"Không, cháu thích màu đen, cháu đã nói với bác rồi mà" Hân đã bắt đầu thấy khó chịu.

"Được rồi, có lần bác thấy Hân mặc chiếc áo màu đỏ rất đẹp. Màu đỏ không phải hoàn toàn không hợp với cháu đâu"

Bác sĩ lại tiếp tục lấy một cái khăn trắng nhỏ trải lên bàn. Ông mở dung dịch đỏ đổ ra một chút lên chiếc khăn tay, màu đỏ nhanh chóng thấm loang như một đoá hoa to rực rỡ. Nhìn màu đỏ chói trước mặt, Hân cúi gằm mặt xuống, ngón tay bắt đầu run lên.

"Hân, cháu nhìn vào bác. Có những chuyện trong quá khứ không thể thay đổi được, cho nên cách tốt nhất là chấp nhận nó"

Hân vẫn run rẩy, ký ức gần 20 năm trước ùa về. Đầu óc cô mơ màng, hoang mang đau nhức dữ dội. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng hình ảnh của mẹ vẫn quanh quẩn trong đầu không tài nào thoát ra được. Mặt cô trắng bệch, toàn thân như bị rút cạn máu.

“Cứu, cứu mẹ, vú vú ơi mẹ… mẹ” Hân gào lên trong vô thức, nước mắt đã ướt nhẹp khuôn mặt.

Triết vội vàng lao ra ngoài. Rất nhanh chỉ khoảng 2 phút sau anh vào, cầm theo một đoá tường vi đỏ như máu.

Anh đưa lên trước mặt cô "Hân, em nhìn đây, hoa tường vi em thích. Hân, mở mắt ra nhìn anh"

Anh đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô, thấy lòng mình vô cùng khó chịu.

Hân nhìn đoá tường vi đỏ rực, thấy mình ổn định hơn một chút.

Bác sĩ tâm lý cầm đoá tường vi đặt bên cạnh tấm khăn loang đỏ.

"Cháu thấy không, màu này cũng giống như màu hoa tường vi"

Ông nhấn mạnh "Không hề đáng sợ. Đoá tường vi Triết mang đến cho cháu, có màu đỏ như máu, rất đẹp"

Hân nhìn đoá tường vi đỏ rồi nhìn sang Triết nhẹ gật đầu.

Triết và vị bác sĩ già thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã biết được cô thích gì, chỉ còn những ký ức của cô vẫn chưa thể hoá giải được.

Triết ấp bàn tay cô trong lòng, bàn tay mềm nhẹ vẫn hơi run rẩy. Trong mắt cô long lanh những giọt nước, giờ phút này cô không còn là cô gái mạnh mẽ gai góc như ngày thường nữa. Triết vỗ nhẹ vào vai cô an ủi. Cứ lặng yên như vậy không nói gì cả để cô bình tâm trở lại.

Nhờ được điều trị với bác sĩ tâm lý, chứng sợ máu của Hân đỡ hơn một chút, cô nhìn thấy máu vẫn còn sợ nhưng không còn bị ngất xỉu. Bác sĩ nói cô phải hoàn toàn thoát khỏi quá khứ thì mới hết được hoàn toàn. Thế nhưng, hình ảnh của 17 năm trước vẫn ám ảnh trong đầu cô.

Hân cầm hộp cơm vào phòng bệnh của vú Sáu. Đều đặn hàng ngày cô đều nấu cơm mang vào đây cho vú. Thi thoảng cô cũng nấu một vài món ngon mang qua phòng Triết, như một sự cảm ơn vì anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian vú Sáu nằm viện.

Sài gòn hôm nay nắng 38 độ, cô nấu ít chè đông sương tiện thể mang vào cho Triết luôn. Hình như hôm qua anh có ca mổ suốt đêm.

Cô đứng ngoài cửa chuẩn bị gõ thì một hộ sĩ bước đến.

"Cô Hân ạ, bác sĩ Triết vừa đi ra ngoài rồi"

"Ra ngoài? Chẳng phải anh ấy vừa có ca mổ sao?"

"Bác sĩ Triết ra sân bay đón con gái viện trưởng về nước rồi"

Hân bỗng thấy mình hụt hẫng và mất mát một chút. Cô quay về phòng bệnh vú Sáu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.