Nước Mắt Tường Vi

Chương 17: Chương 17: Điều kiện




Triết không biết ở đâu đã ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đi theo hai người từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, chờ mẹ nói chuyện xong rồi mới lại. Bà Hạnh tâm lý nói.

“Có bà bạn gọi bác đi công chuyện, Triết đưa em về nghe con. Không được làm em tức giận nhớ chưa”

Triết nhìn Hân, cô không nói gì là đồng ý rồi. Cô ấy trẻ con như thế này chắc là anh lại phải biến thành học sinh trung học để đi cưa cẩm thôi.

“Em thích đi đâu chơi không? Anh đưa em đi?”

“Không, tôi còn phải đi làm kiếm tiền, không rảnh”

“Rủ cả Lam và Phong đi nữa, được không?”

“Anh Triết này, tôi không phải trẻ con nữa, anh đừng có dụ tôi mấy cái chiêu đó. Cuộc sống của tôi mệt mỏi quá rồi. Cuộc hôn nhân của anh và tôi dù sao cũng đã huỷ rồi. Anh nếu tôn trọng tình cảm với tôi thật sự thì sẽ không bắt cá hai tay như thế. Tôi nghĩ, chúng ta cần phải dừng mối quan hệ không rõ ràng này lại”

“Nếu anh nói mối quan hệ này rõ ràng thì sao?”

“Xin lỗi bác sĩ Triết, anh thấy rõ ràng nhưng tôi thì không”

Nói xong cô xách túi đi thẳng. Triết nhìn theo đờ đẫn, cô gái này đúng là không phải dễ dàng như anh nghĩ. Anh sai rồi, những cô gái trước đây anh gặp cứ lôi được lên giường là sẽ răm rắp làm theo lời anh cho nên tạo cho anh một thói quen cao ngạo tự phong. Giờ gặp cô ấy anh mới biết mình đã sai, sai từ cách đối xử với cô ấy lần đầu tiên gặp mặt. Anh nhanh chóng đuổi theo.

“Tại sao huỷ hôn không bàn bạc với tôi?”

“Hôn ước là của người lớn, sao phải bàn với anh. Chẳng phải anh luôn cãi lời mẹ anh không muốn gặp tôi sao” Cô đẩy mạnh Triết ra, đi lên phòng.

Triết đi theo phía sau, rất tự nhiên vào nhà ngồi xuống.

“Nấu cơm cả tôi nữa, hết tiền rồi”

“Tôi không rảnh”

“Hân, chúng ta phải nói chuyện về hôn ước”

“Có cái gì mà nói. Đã bắt cá hai tay lại còn đòi trinh nữ dâng tận miệng sao, thật nực cười” Tay cô vò bó rau nát bét, thật hận không có bao cát chỗ này.

“Không phải như vậy. Em hiểu nhầm rồi, tôi và Hạ Sương đã kết thúc từ khi cô ấy ra nước ngoài rồi”

Hạ Sương, Hạ Sương nghe đến tỉ lần thấy chói tai. Anh ta gọi tên tình cũ êm đềm vậy hẳn là còn lưu luyến lắm.

“Bác sĩ Triết, anh có biết người ta nói nếu mồm sẽ phồng lên như đít khỉ không?. Suốt ngày sóng đôi với nhau nói không biết ngượng!”

Triết “...”

“Không nói được lại đúng không?”

“Em lần đầu tiên gặp đã là của tôi rồi. Tôi sẽ tán đổ em một lần nữa thôi”

“Anh tưởng anh có được lần đầu thì sẽ điều khiển được tôi sao? Chẳng qua đó cũng chỉ là một cái màng mỏng mà thôi. Đừng tưởng tôi có chút phản ứng với anh thì đó là tình cảm. Giờ anh có tán tôi 10 chưa chắc tôi đã đổ chứ đừng nói 1”

“Đi về, đi về nhanh. Có đi không hay tôi hắt cả nồi nước sôi lên người bây giờ”

Tay Hân đã cầm hai cái bao tay chống nóng, đặt lên quai nồi nước luộc rau đang sôi sùng sục.

Triết thở mạnh đứng dậy, đi ra khỏi nhà. Cô ấy chỉ giỏi xù lông và dọa dẫm, nhưng trên hết anh sợ cô ấy kích động rồi tự làm mình bị thương. Bác sĩ tâm lý điều trị chứng sợ máu cho cô ấy nói với anh, cô ấy còn mắc thêm chứng bệnh kích động, cho nên phải luôn giữ trạng thái vui vẻ cho cô ấy.

Trong nhà Hân chốt cửa khoá lại, tiện đang cầm cái muỗng canh, cô bực bội ném mạnh vào bồn rửa nghe cái keng. Thật muốn phát điên, tại sao cô lại yêu anh ta chứ?!

Triết ra khỏi nhà Hân, thơ thẩn đi xuống sân khu tập thể, nghĩ cách làm thế nào thuần phục được con nhím này. Có thể anh sẽ phải cưa lại từ đầu hoặc tìm biện pháp nào mạnh hơn, sinh con chẳng hạn. Nghĩ đến đó, mắt anh dâng lên ý cười tinh quái.

Anh về bệnh viện, bị điều ngay vào phòng cấp cứu cho bệnh nhân. Tất bật một đêm, trong đầu chỉ toàn máu là máu. Xong ca mổ đã là rạng sáng. Có một ca dạy vào 8 giờ, chỉ được nghỉ đúng 1 tiếng thôi.

Đứng trên hành lang bệnh viện nhìn xuống, Triết nhìn những đoá tường vi đỏ rực cả khoảng sân. Chợt nhớ đến chứng bệnh sợ máu của Hân và hoàn cảnh của cô.

Đợt trước có người nói, bệnh viện đã đủ dấu vết của máu rồi, lại còn trồng cây tường vi đỏ, kiến trúc sư có vấn đề. Tuy vậy không ai biết, hoa tường vi đỏ có một ý nghĩa rất đặc biệt, mong muốn được yêu thương và nhận được sự quan tâm từ đối phương.

Triết mỉm cười trong vô thức, tưởng tượng Hân đi dưới tán hoa đỏ rực, quay lại tươi cười với anh. Anh gặp cô 4 tháng thì 3 tháng cô đã chiếm trọn tâm trí của anh, nhẹ nhàng từng chút một rồi dần cắm sâu đến không thoát ra được.

Đang miên man suy nghĩ thì cậu thực tập sinh bước tới.

“Bác sĩ Triết, giám đốc bệnh viện cho gọi anh”.

Triết thở dài một hơi gõ cửa phòng ông Sang.

“Chú gọi cháu có việc gì sao?”

“Cậu ngồi đi”

Ông Sang vừa pha ấm trà vừa nói chuyện.

“Trà này là nhỏ Sương tự tay chọn, cậu thử xem có ngon không?”

Triết nhận chén trà nhấp một ngụm, cảm thấy vị giác nhạt nhẽo không có gì đặc biệt. Ông Sang kín đáo quan sát thái độ của anh. Trong lòng ngầm tính toán một chút.

“Mấy hôm nay nhỏ Sương nhà tôi có chút ủ dột, lâu lắm không thấy cậu ghé. Hai đứa cãi nhau sao?”

Triết dễ dàng đoán được ý ông Sang.

“Cháu định nói với bác về mối quan hệ giữa cháu và em Sương, không như mọi người nghĩ. Bốn năm trước, đã kết thúc rồi. Hiện tại, bọn cháu đã nói rõ ràng với nhau”

Cơn giận trong lòng ông Sang đã cuồn cuộn thành sóng khi nghe Triết nói như vậy, nó đã khiến con gái ông mất ăn mất ngủ nhưng vẫn vô tình nói những câu như thế. Tuy nhiên, ông Sang vẫn điềm tĩnh như không có việc gì. Ông nhàn nhã ngồi sau ghế lớn, tay như vô tình mà cầm lên cái bảng tên “Giám đốc bệnh viện quốc tế” nghịch nghịch trong tay.

“Thật vậy sao, vậy mà chú cứ nghĩ là hai đứa dành tình cảm cho nhau. Chú hồ đồ thật, lại đi phao tin với cả cái bệnh viện này là con sắp cưới Hạ Sương, và sắp sửa thay thế cái lão già này, chứ coi bộ chú hồi này cũng có tuổi rồi, làm việc không còn hiệu quả nữa”

Triết cũng chậm rãi đáp lời “Thật cảm ơn chú đã ưu ái nhưng cháu còn trẻ người non dạ. Với lại cháu và Sương không còn tình cảm, đến với nhau cũng chỉ là gượng ép”

Anh dừng một giây rồi tiếp “Gượng ép thì người thiệt thòi nhất vẫn là phụ nữ”

Ông Sang đã khó giữ được bình tĩnh. Ông buông bảng tên ra, tì tay vào chặn giấy phong thuỷ trên bàn. Mãi sau mới đè nặng giọng nói.

“Cậu đã bàn bạc với gia đình chưa?”

Triết nhíu mày suy tư “Chuyện này không có gì phải bàn bạc cả, bố mẹ cháu không liên quan, chuyện tình cảm của người trẻ thì để bọn cháu tự giải quyết”

“Được rồi, cậu về đi. Tôi phải đi ngay bây giờ”

Triết vừa bước ra khỏi phòng một cô gái nhỏ nhắn dịu dàng cũng bước ra, mắt vẫn còn đỏ nước. Ông Sang nhìn con gái thất tình đau lòng vô cùng. Ông ta đã sử dụng chiêu cuối cùng, lấy bố mẹ Triết ra đe dọa nhưng không có tác dụng, giờ chỉ còn phụ thuộc vào con gái ông thôi.

“Con ưu tú vô cùng, một bác sĩ tâm lý giỏi giang, xinh đẹp có bao nhiêu người hâm mộ, con nhớ nhung thằng đó làm gì?!”

Hạ Sương lắc đầu khăng khăng “Con đã nói rất nhiều lần với ba, con chỉ yêu anh ấy”

“Sương, nó không yêu con, ba đã dâng cả cái bệnh viện này cho nó mà nó không mảy may động lòng”

“Không ba ạ, anh ấy nhất thời như vậy thôi. Bốn năm trước anh ấy rất yêu con, từng vì con mà sầu não ủ dột thì bốn năm sau cũng vậy. Anh ấy sinh ra là để dành cho con”

Ông Sang nhìn đôi mắt hoang mang vô định của con gái, không biết phải khuyên nhủ thế nào. Đứa con này của ông, nhìn vẻ ngoài mềm yếu nhưng có cá tính rất mạnh, từ nhỏ nó muốn cái gì là muốn cho bằng được.

(Đọc tại Facebook tác giả Lam Lam)

***

“Cậu bị làm sao vậy, tại sao lại xếp hai người đó làm việc với nhau? Chẳng có chút liên quan gì hết!”

Phong nhìn Triết như đang hoá thú, có chút buồn cười. Cậu ấy đã lún sâu đến mức này còn không nhận ra sao.

“Cậu muốn bỏ dao mổ xuống chuyển sang tư vấn kinh doanh cho công ty tôi đấy hả. Tôi thấy hai người đó làm việc với nhau rất ăn ý, tạo ra hiệu quả cao thì tôi ghép đôi thôi”

Triết vò nát quyển tạp chí trên bàn, trong lòng buồn bực không thôi.

“Tiền tiền lúc nào cũng tiền, dân kinh doanh các cậu không có chút cảm xúc nào hả. Tôi gán cho cậu công ty tôi, đuổi thằng kia đi”

“Cậu ghen quá hoá rồ à. Cái công ty thiết bị y tế bé như mắt mũi của cậu tôi cần làm gì. Chủ yếu là hiệu quả của hai người bọn họ khi làm teamwork cả công ty này không ai phủ nhận được”

Cửa phòng có tiếng gõ cốc cốc rồi khoảng 3 giây sau mở ra. Hân đi vào “Chào... tổng giám đốc gọi tôi”

Ánh mắt cô hốt hoảng khi thấy người ngồi trong, định chạy ra ngoài nhưng bị người kia kéo vào đóng sập cửa lại.

“Xin anh tự trọng, đây là văn phòng...”

Triết cười khẩy “Em được lắm, không có tôi sống tốt quá phải không?”

Cả tuần rồi anh tìm gặp mà cô ấy không chịu gặp, nhắn tin không trả lời gọi điện thoại không nghe, anh đến phát điên.

“Xin hỏi tổng giám đốc gọi tôi vào đây làm gì?” Hân bình tĩnh nhìn Phong.

Phong nhìn sang Triết “Cậu để tôi nói chuyện với nhân viên một chút”

Triết bực bội đi đến cửa sổ châm lửa hút thuốc. Hân thở dài nhìn bóng dáng bực bội kia. Anh ta sao lại hút thuốc?

Hoá ra tổng giám đốc gọi vào để hỏi chuyện của Lam. Thật nực cười, quan tâm nhưng lại làm ra vẻ không có gì. Cũng khổ cho hai người này, quá nhiều chướng ngại vật giữa họ. Hân nhớ đến Lam đau khổ như thế nào, phải lấy công việc để quên đi nỗi buồn cô lại thương xót cho bạn và đồng thời cũng mất cảm tình với Phong. Dù sao anh ta cũng không phải là dạng đàn ông nghĩa trượng, tình yêu của mình không dám đứng ra đảm bảo, không dám vượt qua khó khăn thì cô cũng chẳng tác thành cho bọn họ làm gì.

“Lam sống rất tốt, không có đàn ông các anh bọn tôi không chết được. Chỉ không có tiền mới không sống được thôi”

Nghe vậy, Triết dập tắt điếu thuốc đi đến chỗ Hân kéo tay cô đi. Hân giật mạnh tay ra gằn giọng.

“Anh làm cái gì vậy. Tôi không phải món hàng của anh”

Cô nhìn Phong nói “Bây giờ tổng giám đốc và Lam đã không còn quan hệ gì. À mà không, chưa từng một ngày yêu đương trên danh nghĩa thì tôi nghĩ, anh không cần quan tâm cô ấy đâu. Đời này, Lam không thiếu người quan tâm muốn chăm sóc cô ấy. Cô ấy cũng không muốn là kẻ thay thế người khác”

Nói đến câu cuối, ánh mắt cô quét sang người ngồi ở kia khẽ nhếch môi lên thách thức. Triết như phát điên với ánh mắt của Hân. Anh nhanh đứng dậy.

“Tôi muốn người của tôi”

Rồi trước ánh mắt trợn tròn tức giận lẫn kinh ngạc của Hân, anh nắm cổ tay cô kéo mạnh ra cửa.

“Đi, không nói nhiều nữa”

“Xin anh tự trọng, tôi không là gì của anh, đừng có hành động theo ý mình”

Bao nhẫn nhịn của Triết đã không còn có thể chịu nổi. Anh hét lên.

“Tự trọng hả, tự trọng là cái gì, tôi vất hết tự trọng vì em, được chưa?” Triết càng kéo mạnh tay cô.

Hân lo lắng nhìn ra ngoài cửa, một số nhân viên đã nhìn lại, cô đành im lặng để Triết kéo vào thang máy, ánh mắt oán hận nhìn anh ta. Triết bấm số tầng 29, kéo cô lên sân thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.