Hân nhanh nhẹn cầm kéo cắt những bông hoa hồng quế trong vườn, hoa hồng này thơm thật là thơm, cô ghé sát bông hoa chun mũi hít hà.
"Ngửi như này hết cả hương hoa của người ta rồi em gái ơi"
Triết vừa lên giảng đường về đến cổng say mê đứng ngắm người yêu nhỏ hồn nhiên đáng yêu. Hôm nay cô tùy tiện mặc quần sooc áo tanktop, dép xỏ ngón sặc sỡ, mái tóc ngắn cụt lủn qua một tháng giờ đã dài thêm một chút, được buộc gọn gàng sau gáy, cái đuôi gà ngoe nguẩy cọ vào chiếc cổ cao gầy của Hân trông không khác gì một cô nữ sinh trung học.
Hân ngoái lại thấy anh cười "Anh rảnh rỗi vậy, vào vườn hái rau chuẩn bị cơm cho bác gái đi. Sướng ghê, tối ngày chỉ đi ghẹo gái thôi"
“Anh lên lớp mà, ghẹo gái hồi nào?”
“Hai con mắt nhắm lại cũng thấy nữ sinh vây quanh anh rồi. Người gì đi đến đâu bị bâu như hút ruồi”
Triết phì cười “Anh là đồ ôi thiu hả?”
“Em dùng rồi thì còn tươi chắc, cộng với những năm tháng hái hoa đuổi bướm của anh thì còn tươi chỗ nào”
“Vậy giờ em chà đạp anh cho nát luôn được không? Anh muốn được xay ra thành cám. Đây, anh đây, em làm đi. Anh vã quá rồi” Nói rồi anh sấn sổ lại gần cô.
Hân lườm anh, nói với cái tên mặt dày này thật là không lại. Cô cầm bông hồng quế, ngoe nguẩy trước mũi anh "Thơm không vậy? Thơm anh nhỉ"
"Em hít hết vào người rồi, anh chỉ cần ngửi em thôi, chứ ngửi cái này làm gì" Triết vòng tay ôm eo cô kéo vào lòng.
"Trời, anh..."
Âm thanh nhanh chóng bị nuốt vào miệng anh, môi lưỡi của cô nhanh chóng bị anh xâm lược và càn quét... nụ hôn buổi sáng ngọt ngào và thơm tho như những cánh hồng kia.
Hạ Sương cầm một giỏ hoa quả đứng ở cổng, đôi môi nhếch lên khinh bỉ, ánh mắt như muốn thiêu đốt cặp đôi đang hôn nhau say đắm trong vườn hồng. Nghe nói mới đi du lịch với nhau ở Anh về, để xem vui được mấy bữa. Chẳng qua cô chưa tìm thấy bằng chứng chuyện năm xưa thôi, chứ nếu không thì... bố chúng mày cũng chẳng dám đứng đó mà hôn với hít.
Tiếng chuông inh ỏi cắt ngang nụ hôn đang si mê cuồng nhiệt, Triết luyến tiếc buông Hân ra, chửi thề trong lòng ai mà đến thời điểm này.
“Anh ra mở cửa đi, để em cắt thêm một ít hoa thạch thảo nữa”.
Nhìn thấy Hạ Sương, anh khựng lại một chút.
"Em đến đây có việc gì vậy?"
Hạ Sương nở nụ cười tươi như hoa "Em tiện đi qua, vào thăm hai bác một chút không được sao?
Triết thở nhẹ, mở cửa cho cô vào. Hân ló đầu ra thấy Hạ Sương, trong lòng bỗng chốc dâng lên chút ghen tuông. Dẫu biết anh đã dứt khoát với cô ấy rồi mà sao vẫn khó chịu. Hai cô gái nhẹ gật đầu chào nhau, ánh mắt xuyên qua đối phương như có giông bão kéo đến. Lúc Hân đang ngơ ngác thì ánh mắt của Hạ Sương loé lên một cái, một bên mép nhếch lên khinh bỉ. Nhưng rất nhanh khi Triết đóng cổng quay trở vào, khuôn mặt cô ta đã khôi phục vẻ hiền dịu vốn có. Chỉ có một đôi mắt nhận ra điều đó, Hân bỗng cảm thấy trái tim mình đập hỗn loạn trong lo lắng. Cô có nhìn nhầm không? Ánh mắt của cô ta?
Ông bà Tuyên từ trên lầu xuống, bà hơi giật mình một chút khi nhìn thấy Hạ Sương. Bà đã từng này tuổi rồi, bao nhiêu bể dâu đã trải qua nhưng sao trước mặt con bé này vẫn cảm thấy sự bất an không ngừng dâng lên trong lòng. Ông Tuyên tinh ý phát hiện ra sự thay đổi của vợ, khẽ nắm tay nhìn bà trấn an.
"Con đi qua thấy nhà mình mở cửa, tiện có cửa hàng fresh fruit mới mở rất ngon, con mua một ít mang biếu hai bác"
"Cảm ơn cháu"
Ông bà Tuyên và Hạ Sương ngồi ở bàn đá trong khu vườn, gần đó Triết đang cùng Hân cắt hoa. Rất tự nhiên, Hạ Sương mở giấy kính bọc hoa quả, lấy dao trên bàn thành thục gọt táo, hành động mềm mại nền nã nhưng sao nó khiến ánh mắt của bà Hạnh như có vướng gỉ, khó chịu mãi không thôi.
Hạ Sương cười hiền dịu "Nhà bác có luống hoa thạch thảo thật đẹp. Đã lâu lắm rồi cháu mới thấy có nhà trồng loại hoa này"
Bà Hạnh hơi giật mình một chút, ký ức xưa lại ùa về như thác lũ.
"Hạnh ơi, sau này tớ ước sẽ có một căn nhà ngoài vườn trồng thật nhiều hoa thạch thảo"
"Hoa thạch thảo thì trồng có khó gì. Hoa hồng hạnh của tớ mới khó trồng ở đất nắng Sài Gòn này"
“Ừ, vậy thì sau này mình sẽ đến chỗ nào mùa lạnh quanh năm, như Đà Lạt, Sapa chẳng hạn để mình trồng được hai loài hoa cùng lúc nhỉ”
Hai cô gái cười vang nhộn nhịp một góc vườn. Bà Hạnh bỗng thấy Thạch Thảo ôm hoa đi về phía mình, bà giật mình một chút định thần lại mới thấy rõ Hân và Triết đang đi đến, Hân ôm một bó hoa thạch thảo lớn, con bé xinh xắn và giống hệt mẹ hồi trẻ. Hân bắt đầu tỉ mỉ cắt tỉa để cắm vào lọ.
“Hoa thạch thảo lại cắm bình tròn sao, thật chẳng hợp nhãn chút nào” Hạ Sương buông lời khinh miệt.
Hân đưa ánh mắt sắc lẹm quét đến Hạ Sương, rồi nhìn sang Triết hỏi “Anh à, anh thấy có hợp không?”
Triết ôm cô từ phía sau, không nhìn Hạ Sương một chút nào, đầu cọ cọ vào cổ cô, dịu dàng cầm tay Hân cắm hoa vào lọ “Bình gì không quan trọng, quan trọng là em thích thì anh luôn thấy đẹp”
Hạ Sương tức anh ách mà không làm gì được, cô chỉ muốn phá nát luống hoa thạch thảo kia.
Bà Hạnh nhìn vào Hân thấy được hình ảnh của bạn mình, tâm trạng căng thẳng mới dịu hơn một chút. Giá mà cậu ấy còn sống, để biết được con bé dễ thương thế nào. Ngày đó thậm chí bà và Thạch Thảo từng hẹn ước, nếu sinh con khác giới sẽ cho hai đứa trẻ lấy nhau.
Tiếng nói của Hạ Sương lôi bà trở về với hiện thực.
"Bác, bác sao vậy? Bác có chuyện gì sao?"
Bà Hạnh vội vàng "Không, tôi nghĩ sang chuyện khác"
"Bác cũng thích hoa thạch thảo sao? Một người bạn của ba cháu trước đây cũng thích hoa này. Tiếc là bà ấy không còn nữa"
Hân đang cắm hoa cạnh đó giật mình, cái kéo xuống trúng chân cô rồi bật ra sàn gạch nghe cái "cạch" vô cùng lạnh lẽo. Triết vội vàng cúi xuống nâng bàn chân cô lên, bịt lại chỗ vết cắt cầm máu. Bà Hạnh cũng hốt hoảng không kém, lật đật vào nhà lấy bông băng và urgo.
"Có sao không con? Đau không?"
Hân lắc đầu, ánh mắt mờ mịt hướng về phía Hạ Sương. Mẹ cô rất thích hoa này, lời của chị ta kể có phải mẹ cô không? Cô vội vàng lao đến chỗ Hạ Sương dồn dập hỏi.
“Cô nói sao? Cô quen người nào thích hoa thạch thảo sao? Cô nói cho tôi đi, bà ấy tên gì, nói cho tôi đi”
Hạ Sương vẫn nhếch môi mỉm cười, mà sao trong nụ cười ấy cô cảm nhận được có sự khiêu khích và thoả mãn!
“À tôi cũng không nhớ, ba tôi có nói qua mà tôi quên rồi, lần sau tôi sẽ hỏi ba tôi xem thế nào”
Hân bị rơi vào trạng thái thất thần. Cô mong sao có thể nghe được nghe ai đó nói về mẹ, những câu chuyện về mẹ quá ít ỏi trong tâm trí cô.
Ông Tuyên nhanh chóng cảm nhận được không khí có phần căng thẳng. Ông khéo léo.
“Triết, con đưa Hân vào nhà đi, rửa nước muối rồi sát trùng kỹ phòng nhiễm trùng nghe chưa?”
Triết cẩn thận bế cô đi vào nhà, để lại Sương và bố mẹ mình ngồi đó.
“Thôi, cháu cũng xin phép về đây ạ. Hôm khác lại qua chơi với hai bác”
Bà Hạnh thở dài nhẹ nhõm, ở chung với cái con hồ ly đó thật sự khiến bà đau tim mà chết mất. Hạ Sương đi rồi, bà Hạnh kéo ông Tuyên vào phòng.
“Ông ơi, hay là mình thú nhận với cái Hân đi. Như thế này tôi tổn thọ mất”
“Bà đừng lo, chắc gì nó đã biết chuyện. Năm đó chỉ có 4 người biết chuyện, bà Lan không đời nào buông bỏ lợi ích của mình mà nói ra. Tôi với bà tất nhiên sẽ không tiết lộ. Chỉ còn ông Sang thôi. Nhưng ông ấy tiết lộ cũng là tội nặng nhất. Cho nên bà đừng lo lắng quá. Con nhỏ đó nó có ghê gớm cũng chỉ là một đứa trẻ tuổi. Có thể nó cũng chỉ bắt bóng chúng ta mà thôi”
Bà Hạnh nhìn chồng, cảm thấy tâm mình dịu đi phần nào. Chuyện này rồi có thể mang theo xuống mồ được không?
Nếu như chuyện vỡ lở bà sẵn sàng chịu tội, nhưng rồi con nhỏ Hân sẽ sống sao, thằng con bà nữa nó có thể chịu đựng được hiện thực không?
Triết cẩn thận rửa nước muối sát trùng rồi dùng gạc băng lại cho Hân, nhìn lên vẫn thấy cô thẫn thờ, ánh mắt mông lung vô định.
Anh cất hộp thuốc sang một bên nắm tay cô trong lòng bàn tay mình nhẹ vuốt ve. Bàn tay cô lạnh quá, còn đổ chút mồ hôi nữa. Mỗi khi lòng bất an thì Hân đều có biểu hiện như vậy.
“Hân, em muốn biết chuyện của mẹ thì anh sẽ tận lực tìm hiểu giúp em. Đừng lo nhé, được không?”
Hân nhìn anh, ánh mắt mịt mờ. Cô gật đầu. Triết kéo người yêu vào lòng, vuốt mái tóc mềm của cô. Anh thương cô thật sự, rất thương và muốn dùng tất cả tình cảm và hành động của mình để bù đắp.
“Dù mẹ không còn bên cạnh em, nhưng anh sẽ mãi ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa cả”
Hạ Sương vừa ra khỏi nhà ông bà Tuyên đã rút điện thoại ra gọi vào một dãy số.
“Không cần phải điều tra nữa, tôi vẫn sẽ giữ nguyên số tiền ban đầu, lát nữa tôi chuyển vào tài khoản của cậu”
Những thám tử cô ta thuê theo dõi con tiểu tam và bà già kia không hề moi ra được tin tức gì quý giá cả, mất một đống tiền cho cái lũ ngu đấy chỉ rước bực vào người. Mình còn một ông bố quyền lực ở đây sao lại không biết dùng chứ.
Mặt trời trên cao chói chang, nắng đến vỡ đầu cây cối xung quanh héo úa. Nhưng trên đường, người người vẫn nhích từng bước một, ai khéo léo và khôn ngoan thì vượt được lên. Hạ Sương nhấn mạnh chân ga, lách lên vỉa hè vượt lên dòng người đi về phía trước.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
“Ba, con chịu hết nổi rồi. Ba làm sao cho anh Triết quay về bên con đi. Ba không thấy con tiện tì kia suốt ngày nó ưỡn ẹo ở cái bệnh viện này sao?”
“Vậy con biểu giờ ba làm cái gì được? Không lẽ ba giáng chức cho nó rồi đợi nó cầu xin cho nó lên chức với điều kiện lấy con sao?”
Ánh mắt Hạ Sương lóe lên “Ba, ba, con có ý này. Hay là ba cho anh ấy thực hiện một ca phẫu thuật không tưởng đi. Đừng có chết người là được, anh ấy không làm được thì sau đó họp hội đồng kỷ luật, khiển trách hạ chức”
“Con muốn hạ chức nó thật sao? Giờ nó là tay mổ xuất sắc của bệnh viện này. Nếu hạ chức nó thì ba kiếm tiền sao được con!”
“Ba, ý con không phải vậy. Ba cứ cho anh ấy phẫu thuật đi, rồi anh ấy xử lý không được con sẽ hỗ trợ an ủi tinh thần, khi sa cơ lỡ vận người bên cạnh mình mới quý”
Ông Sang nhìn con gái, nó thông minh tinh tường hơn ông tưởng. Hạ Sương khoái chí khi đã nghĩ được ra mưu hèn kế bẩn, vu vơ đứng nơi ban công phòng ông Sang nhìn xuống dưới.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, tâm trạng như mở cờ liếc xuống khóm hoa đỏ rực đang khoan khoái thì bị hai bóng dáng ngồi sát bên nhau chọc vào mắt. Hai con người kia đang ngồi trên ghế đá, ở giữa là hộp cơm, Triết gắp đồ ăn đưa lên miệng con nhỏ đáng ghét kia rồi nó há mồm ra đớp. Trời ơi, Hạ Sương nhìn mà tăng xông. Cái con oắt kia nó có cái gì tốt đẹp vậy, ăn uống lép ba lép bép phùng mồm phùng má sao có thể xứng với một người hào hoa lịch sự như Triết được. Hạ Sương càng quyết tâm kéo Triết về bên mình cho bằng được. Anh ấy phải thuộc về giới thượng lưu chứ không thể lọt vào chỗ con cô nhi rách nát kia được.
Ở dưới vườn hoa bệnh viện, đôi tình nhân vẫn đang rất hạnh phúc bón cho nhau ăn. Mấy tuần nay, Triết bận rộn vô cùng, đến nỗi hai người không có nhiều thời gian để gặp nhau. Anh phải trực ở bệnh viện thường xuyên, đi dạy ở trường vô cùng tất bật. Hân chỉ còn có thể nấu cơm trưa mang qua cho anh, tranh thủ nhìn nhau một chút. Nhưng có lẽ, sau này khi nhớ đến quãng thời gian yêu, đó là những ngày hạnh phúc nhất khi họ được ở bên cạnh nhau, dưới tán hoa tường vi đỏ, vô cùng yên bình và vô ưu.