Hân đang giặt giũ cho con thì thấy điện thoại reo ầm ĩ, hai bé đang ngủ giật mình khóc toáng lên.
"Alo ạ. Hả? Sao ạ? Con ra ngay"
Cô vội vàng nhờ mấy bé sinh viên trông con hộ rồi đi ra bến xe. Vú Sáu ôm một đống đồ đứng ở cổng bến, thấy cô cười móm mém.
"Cha bố mi, không có nói với vú một tiếng chi cả. Điện thoại lúc gọi được lúc không"
"Hihi cục cưng còn nhỏ nên con tắt điện thoại để đỡ ảnh hưởng. Vú ra thăm con không nói trước gì cả, làm con hông chuẩn bị gì hết trơn"
"Vú ra đây ở với con luôn"
"Hả? Ở với con? Vậy còn gia đình ba con?
"Vú đã xin ông bà Long nghỉ hẳn rồi. Vú ra đây với con nè"
"Vú, nhưng mà giờ con không có nhiều tiền như ngày xưa, con không đủ tiền trả lương cho vú"
"Cha bố mi, vú ẵm con từ nhỏ, vú không con không cái vú cần tiền làm cái gì. Vú ra đây chăm sắp nhỏ cho con còn đi làm. Đáng lẽ vú đã ra từ trước tết, nhưng ông bà không cho nghỉ giữa chừng, chờ mãi bà Lan trả lương xong mới ra đây nè"
Bà Sáu đến bên giường nhìn hai đứa trẻ cười móm mém, hai đứa bé dễ thương thiệt, mặt lại giống như cậu Triết y đúc. Bà nhìn lại Hân, con nhỏ chắc phải lam lũ dữ lắm, đã gầy rộc xanh xao đi trông thấy.
Hân nhìn vú Sáu bùi ngùi. Vú nghỉ việc chỗ ba ra đây là vì cô, vú sợ cô khổ cực. Cô ôm ngang người vú Sáu, cảm giác có một người thân như thế này bên cạnh thật thoải mái.
"Vú ở với con sẽ thiệt thòi đó, vú nhìn cái phòng bé xíu này. Rồi vú còn phải vật lộn với hai đứa bé nữa"
"Vú đâu phải bà hoàng mà con lo. Giờ chỉ ở với con là vú vui thôi, già rồi cần gì nữa đâu con"
Vú Sáu đặt Tròn xuống nôi, cởi mấy lớp áo rồi lấy ra một cục tiền trong đãy, đã được buộc dây chun cẩn thận. Bà đưa cho Hân.
"Con cầm cái này để chi tiêu cho sắp nhỏ, tiền lương của vú chỗ bà Lan vú cầm cũng không để làm gì"
"Vú để phòng thân đi, con không lấy đâu. Con có tiền thai sản, với lại còn có sổ tiết kiệm. Vú ra đây con đã không trả lương được rồi"
"Con nhỏ này vú nói không nghe, vú không cần tiền, vú ở với con là con đã phải nuôi vú rồi. Vú có về quê cũng không còn ai thân thích, đã ẵm con từ nhỏ coi con là con cháu rồi giờ con không muốn vú ở cùng đúng không?"
Hân biết vú Sáu vì thương cô mới lặn lội từ Nam ra Bắc thế này. Vú chỉ nói vậy vì lo cho cô. Cô khẽ ôm ngang người vú, dụi đầu vào vai bà. Vú Sáu đã ở với mẹ cô từ ngày cô được sinh ra, cô còn quen hơi vú hơn hơi mẹ. Nói cô không muốn vú ở đây thì cũng không hẳn, chỉ là cô sợ cô không lo được cho cuộc sống của vú lại còn trở thành gánh nặng của vú.
Bà Sáu thở dài thương con nhỏ này quá. Bà không thể sống với một con người điêu toa như bà Lan, suốt ngày đay nghiến bắt chẹt, bà ta càng ngày càng quá quắt cho nên bà ra đây, xác định ở luôn với Hân còn đỡ đần hai đứa nhỏ, trước lúc bà chủ cũ mất, bà đã hứa với bà ấy sẽ trông nom chăm sóc con bé suốt đời.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Trộm vía Bi và Tròn dường như biết mẹ cực khổ cho nên khóc dạ đề qua tháng đầu sau đó rất ngoan, không phải bồng bế nhiều.
Từ khi có vú Sáu cuộc sống của cô đỡ vất vả hơn, cô có thời gian để làm thêm kiếm tiền. Căn phòng có cả bà cả cháu cũng nhiều tiếng cười và cô bớt u sầu.
Bi và Tròn được 6 tháng, hết thời gian nghỉ sinh Hân quay trở lại với công việc. Cái vất vả nuôi con mọn cũng không khiến Hân già cỗi đi mà ngày càng mảnh mai và thanh tú hơn, không ít đàn ông lui tới, cũng có người ưu tú. Tuy vậy cô không còn cảm giác với ai nữa. Đời người tốt nhất là không nên gặp quá nhiều người, để rối bời chẳng biết đâu là duyên, đâu là nghiệp, đâu mới là chân tình, đâu chỉ toàn giả dối. Cô và hai con cùng vú Sáu sống với nhau như thế này là rất vui vẻ, đời chẳng cần đến đàn ông làm gì nữa.
Hôm nay cô lại đi chốt một gói hợp đồng. Soi qua một chút trước gương nhỏ trong nhà tắm, thả suối tóc dài đến ngang lưng, mái tóc này đã lâu bị buộc lên rồi. Khoác chiếc blazer màu tím than, mặc chiếc quần culous rộng trông rất hiện đại và thanh lịch. Rất may quần áo trước khi sinh vẫn mặc vừa.
Cô đến giường ôm hai đứa trẻ cưng nựng một chút, dặn dò vú cho hai cục cưng ăn dặm rồi đi ra bến xe bus.
Bước vào một nhà hàng sang trọng, đối tác đã chờ sẵn ở đó. Người đàn ông trung niên trông có vẻ nghiêm túc đẩy ghế ra mời cô ngồi. Khi bước vào căn phòng này cô có cảm giác có chút kỳ lạ. Gọi nước xong xuôi, Hân đặt hợp đồng lên bàn.
"Đây tôi đã soạn sẵn tất cả các điều khoản mà hai công ty thoả thuận, anh Vĩnh xem giúp tôi"
Người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào chiếc cổ cao trắng nõn của Hân. Chưa bao giờ ông ta thấy một cô gái nào đi ký hợp đồng vừa đặt mông xuống ghế đã trình hợp đồng. Có vẻ cô em này rất thèm tiền.
"Với một cô gái đẹp như em anh đâu cần xem"
"A ra vậy, thế thì lại càng tiết kiệm thời gian. Tôi nghe nói giám đốc Vĩnh rất bận"
"Thời gian của tôi quý như vàng, nhưng đối với em thì thời gian của tôi chỉ là phế liệu mà thôi"
Hân chột dạ, lại gặp phải một thằng dê xồm rồi. Tháng này không ký được hợp đồng nào lại còn gặp toàn dê già.
"Giám đốc Vĩnh, xin lỗi anh, thời gian của anh là phế liệu nhưng với tôi lại là kim cương. Tôi còn hai con nhỏ ở nhà, anh có thể đẩy nhanh tiến độ được không? Chúng ta đã trao đổi trong điện thoại và anh đã đồng ý các điều khoản rồi"
"Đúng là tôi đã trao đổi trong điện thoại, nhưng mà có nhiều điều khó nói lắm... khi gặp em chẳng hạn"
"Giám đốc Vĩnh, vậy thì tôi xin lỗi. Hợp đồng này... không thoả thuận được"
"A ha, cái này lớn lắm đấy em gái, mặt bằng này giá trị bất động sản 50 tỷ và không phải ai cũng thuê được với giá chỉ vài chục triệu. Nếu Avenue thuê được chỗ này mở nhà hàng thì..."
Hân cắn răng, nắm chặt hồ sơ, điện thoại vừa lúc reo lên, là vú Sáu.
"Con về nhanh, Tròn sốt cao 40 độ"
Cô xách túi chạy ra khỏi nhà hàng. Về đến nhà, con sốt hầm hập. Cô vội vàng đưa Tròn vào viện.
Con sốt cao li bì uống thuốc hạ sốt rồi lại sốt cao 41 độ. Hân ôm con trong lòng, sốt ruột đến cồn cào. Con chỉ sốt virus làm sao lại lâu hạ như vậy?
Bi ở nhà vú Sáu nhớ mẹ khóc quấy, cô phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà. Người Hân gầy rộc đi, mắt đã trũng xuống vì thức đêm.
Đến ngày thứ 6, bác sĩ gọi cô vào phòng, thông báo Tròn bị nhiễm trùng huyết giảm tiểu cầu, cần phải lọc máu gấp. Bé con phải được điều trị khẩn cấp và liên tục bằng việc lọc huyết tương và thay máu trong khoảng thời gian từ 10 đến 15 ngày, chi phí cho mỗi ngày điều trị khoảng 13 triệu đồng.
Nhìn con nằm trong phòng vô trùng, nước mắt chảy dài trên gương mặt cô. Bé thiên thần của mẹ, đôi tay nhỏ xinh, khuôn miệng cười rạng rỡ đưa tay về phía cô nhưng cô chỉ có thể nhìn con qua lớp kính không thể ôm con, không thể vỗ về cho con bớt đau. Nhìn những dây rợ nối quanh người con gái, những vết ven lấy máu chằng chịt ở tay chân đầu thâm từng mảng lớn, trái tim cô như có muối xát vào rát bỏng. Con của mẹ mới được mấy tháng mà sao phải chịu đau đớn bệnh tật như vậy.
Đôi mắt Hân đờ đẫn. Cô phải làm sao bây giờ, làm sao để có số tiền lớn như vậy được? Cô có vét sạch trong túi bây giờ cũng chỉ có 30 triệu, tiền của vú Sáu thêm 10 triệu, ứng lương ở mấy chỗ làm cũng chỉ được thêm 15 triệu, không thể nào đủ cho 15 ngày điều trị.
"Hân, con ăn đi, ăn còn có sức lo cho hai đứa nhỏ"
"Hân này, hay là con nhờ cậu Duy. Vú thấy cậu ấy cũng tốt, lại thương hai đứa nhỏ thật lòng. Hôm qua con đi làm đêm, cậu ấy ẵm Tròn ru nó ngủ cả đêm"
Hân yên lặng, không trả lời vú. Cô không muốn lại nợ nần anh, cô đã nợ anh quá nhiều rồi, nếu lại hỏi mượn tiền nữa không biết đời nào mới có thể trả lại.
Ăn trưa xong, cô lại từ bệnh viện đến công ty. Vú Sáu ở lại viện chăm Tròn, Bi thì đã gửi lớp mầm. Vừa bước vào phòng, giám đốc kinh doanh đã kéo cô đến hỏi chuyện hợp đồng hôm trước.
"Anh nói cho em biết, ông Vĩnh rất mê em mà em không chịu nhún nhường một tí. Có mất gì đâu, đi chúc rượu người ta một hôm chết được hả. Mà em biết cái mặt bằng đó quan trọng thế nào không?"
"Xin lỗi anh, em không làm được chuyện đó"
"Anh đâu có bắt ép gì em? Chính em xin làm thêm sales song song với nội dung. Hân à, anh biết là lão béo đó xấu một tí, nhưng em đã 2 con lại là mẹ đơn..."
"Được rồi anh đừng nói nữa, chắc là dự án này em không hoàn thành được. Anh cứ để cho những bạn khác trong team"
Cô thẫn thờ đi ra khỏi công ty. Trong đầu là số tiền phải đóng viện phí. Thoáng trong đầu là suy nghĩ đi ký hợp đồng với ông Vĩnh nhưng cô đẩy ra ngay. Mình không thể như vậy, lần trước Lam đã đi tiếp rượu một làn suýt đã bị cưỡng bức rồi. Bây giờ cách kiếm tiền nhanh nhất và dễ nhất chỉ có vào bar phục vụ rượu thôi. Nhưng cô không muốn làm như vậy, cô không chịu được ánh mắt soi mói và cợt nhả từ những người đàn ông thiếu đứng đắn đó.
Nhưng giờ kiếm đâu ra tiền đây? Nếu không có tiền thì con cô sẽ nguy kịch mất.