Nước Mắt Zombie

Chương 1: Chương 1: Gặp Gỡ​




7.a.m

Trời rét đậm, những đám mây cứ vần vũ che kín cả bầu trời, gió lùa từng cơn giá buốt qua đồng cỏ lụi tàn, nó cứ reo, cứ rít lên từng cơn khô khốc đến rợn người. Bầu trời âm u bao trùm khắp khung cảnh hoang tàn, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa cũ mục cứ không ngừng vang lên từng đợt lạnh lẽo, mang hơi hám của sự chết chóc xộc lên cả không gian nơi đây. À không, những âm thanh đó nào có đáng sợ bằng tiếng rên rỉ của chúng! Chúng có ở khắp mọi nơi, tiếng rên rỉ đói khát, bản năng khát máu cùng cơn thèm thịt điên cuồng của chúng đã giết chết cả thế giới này. Cái cảnh một đám zombie xiêu vẹo, mình đầy máu me bu quanh một cái xác để moi ruột, ăn thịt, uống máu hay nhai ngấu nghiến quả tim của một con người đã không còn xa lạ nữa.

Đúng vậy…

Đây…

Chính là thế giới của…

ZOMBIE!

Có một chiếc xe ô tô cũ rích đang chạy trên đường, máu… Máu nhuộm đỏ cả kính xe, mui xe, thùng xe, máu vấy lên cả chiếc gương chiếu hậu rạn nứt, lung lay sẵn sàng rơi xuống kia. Trên xe có vô vàn vết trầy xước và cả một vài miếng thịt bầy nhầy đã mục rữa cả đi nữa, máu lẫn thịt trộn cả vào nhau mà vấy đầy lên chiếc xe đó - thứ không ngần ngại cán nát óc những con zombie cản đường. Và người ngồi bên trong chiếc xe đó là tôi - Diệp Gia Ái.

Tôi đã chạy vô định thế này rất lâu rồi, kể từ ngày chính mắt tôi chứng kiến ba mẹ mình bị lũ zombie cắn nát cả tay chân rồi lóc thịt ăn. Và giờ đây tôi chỉ như một cái xác không hồn chạy trên đường, đâm nát lũ zombie ngoài kia với ánh mắt vô hồn. Hình ảnh chúng ăn thịt người và hàm răng đẫm máu sẵn sàng nghiền nát mọi thứ là nỗi lo sợ lớn nhất của tôi. Tôi cứ chạy, cứ chạy và chạy… chạy trốn khỏi sự thật tàn khốc này. Tôi mở nhạc thật to để át đi tiếng rít dài cùng hơi thở kinh tởm của chúng, tôi đắm mình vào điệu nhạc du dương để chối bỏ mọi thứ.

Và việc chạy liên tục cả tuần không ngưng nghỉ đã khiến tôi mệt nhoài mà gục đầu lên vô-lăng ngủ. Chiếc xe cũ mục cũng chỉ chạy được thêm vài trăm mét, liền hết nhiên liệu mà dừng lại trên một cánh đồng hoang.

Lúc đó… Tôi không hề biết rằng lũ zombie đã phát hiện ra một món mồi ngon mà vây lại xung quanh tôi, tiếng đấm thủng cửa kính cũng không được tôi nghe thấy, đôi tay nhầy nhụa cùng hàm răng đẫm máu của chúng ngày một gần tôi hơn.

3cm...

2cm...

1cm....

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở kinh tởm của chúng ở bên tai...

Mà thôi… Có lẽ hành trình của tôi nên dừng lại ở đây thôi. Thế giới này… Vô vọng rồi.

********************************

Một lúc lâu sau, tôi chợt bừng tỉnh mà ngồi bật dậy. Xung quanh là một nhóm nữ sinh khoảng hơn hai mươi người và họ đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.

Ơ? Thiên đường cũng có lớp học á?

Tôi ngây ngốc nhìn họ, cất tiếng hỏi:

“Đây là đâu?”

Cô gái ngồi chéo chân trên chiếc bàn đối diện tôi đáp lời:

“Trường nữ sinh Blue Rose, lớp 11A1. Cậu đã hôn mê được hơn nửa ngày rồi.”

“Oh… uhm… Tớ biết rồi.” - Tôi gật gù, ngây ngốc nhìn cô ấy.

Woa… Cô ấy đẹp thật á! Mái tóc đen suôn mượt được xõa sang hai bên lấp đi bờ vai nhỏ xinh nhưng lại rất mạnh mẽ. Bờ môi hồng thanh mỏng khiến ai nhìn vào cũng phải mê đắm, đôi mắt nâu đen vừa lạnh lùng vừa dịu dàng sâu không thấy đáy khiến người ta không khỏi xao xuyến lòng. Ôm quanh cổ cô ấy là một cái headphone chụp tai màu xanh dương sẫm lạnh. Cô ấy giấu một tay trong túi áo khoác màu xanh nhạt của rừng cây bạt ngàn. Và điều làm tôi chú ý nhiều nhất là…

Chiếc đồng hồ màu tím tuyệt đẹp bóng loáng ở tay cô ấy! Wow, đẹp, đẹp kinh dị luôn á!! Tôi muốn có nó!!!!

Bắt gặp ánh mắt soi từ trên xuống dưới thân thể mình của tôi, cô ấy liền nhíu mày:

“Mắt cậu sắp rớt ra rồi kìa!”

Tôi liền giật bắn người:

“Ơ.. Vậy sao? Cho tớ xin lỗi nha hì hì.”

“Rồi rồi, giờ cậu mau tự giới thiệu về mình đi.”

Tôi vội gật đầu rồi bước xuống bàn, dõng dạc nói to:

“Tớ tên là Diệp Gia Ái, năm nay tớ vừa tròn mười bảy tuổi, rất hân hạnh được biết mấy bạn nha.”

Một vài tiếng vỗ tay vang lên đáp lời tôi, bầu không khí vẫn rất rất ngột ngạt, mọi người vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.

Rồi một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu uốn xoăn kiểu cách bỏ thỏi son xuống, tiến đến trước tôi:

“Cậu đã được bọn tôi cứu mạng, giờ cũng đã ổn. Vậy còn không mau biến đi? Chúng tôi không đủ lương thực cho cậu đâu!”

“Hân Hân, cậu nói gì vậy? Giờ cậu ấy đâu còn nơi nào để đi nữa, chiếc xe đã bị lũ zombie chiếm còn gì!” - Cô gái nghiêm nghị với chiếc kính cận dày cộp lên tiếng đỡ cho tôi.

“Thế tại sao chúng ta phải cho một kẻ lạ mặt ở đây chứ?”

“Thôi đi, thế giới đã sụp đổ rồi, không có chỗ cho sự ích kỷ của cậu đâu! Giờ số người còn sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay, cậu là người hiểu rõ điều đó nhất mà!”

“Chính vì thế giới đã sụp đổ nên nhà máy sản xuất lương thực cũng tiêu rồi, giờ chúng ta chỉ sống dựa vào số lương thực ít ỏi còn lại, sao phải chia cho cô ta chứ? Cô ta lấy quyền gì mà đòi sống ở đây?”

… Một trận đấu khẩu diễn ra ngay trước mắt tôi.

Thôi được rồi, nếu tôi không được chào đón ở đây thì… Đi vậy, tôi không thể làm gánh nặng của họ được.

Nghĩ đoạn, tôi bèn cất tiếng:

“Tôi sẽ đi...”

“Cậu không cần phải đi đâu hết.” - Cô gái đeo headphone liền ngắt lời, đồng thời đứng chắn trước tôi.

“Nhưng…”

Cô ấy lơ tôi, nhìn thẳng vào mắt cô gái tóc xoăn:

“Hân Hân, đủ rồi đó.”

“Nhưng cô ta…” - Hân Hân nhăn mặt.

“Băng Nhi nói đúng đó, em không nên có thái độ đó với học sinh mới của chúng ta.” - Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.

Cô ấy ôm một xấp hồ sơ màu xanh bước vào, chiếc váy công sở ôm gọn lấy cặp đùi trắng mịn, đôi mắt dịu dàng ẩn sau cặp kính trí thức, cô cười hiền hòa nhìn tôi.

“Các em, thế giới đã trở nên thế này, chúng ta càng cần phải hỗ trợ lẫn nhau để sống sót. Còn Hân Hân, em nên thay đổi cách suy nghĩ của mình đi nhé.”

“Geez” - Hân Hân cau có ra mặt, nói rồi cô ấy xoay người toan bước ra ngoài. Có hai cô gái cũng bước ra theo cô.

Sao cô ấy lại ghét tôi ấy nhỉ? Tôi ăn hết của nhà cô ấy chắc!

Nhìn Hân Hân cùng hai người bạn đi mất, người phụ nữ trung niên chỉ lắc đầu rồi nhìn tôi cười:

“Chào em, suốt khoảng thời gian qua em đã vất vả rồi. Từ giờ em sẽ là học sinh của trường ta. Tôi là Trịnh Ly, em có thể gọi tôi là cô Trịnh, hân hạnh được biết em.”

Tôi cũng cười đáp lại:

“Chào cô, em là Diệp Gia Ái. Nhưng mà… Em ở đây có ổn không cô?”

Nhận thấy sự e dè ẩn trong đáy mắt tôi, Băng Nhi liền vỗ vai tôi, nói:

“Sẽ ổn thôi.”

Bên dưới cũng nhao nhao:

“Ổn mà ổn mà! Gia Ái, cậu cứ ở lại đây, lương thực chúng ta còn nhiều mà!”

Tôi nhìn quanh lớp học một lượt, nhìn những con người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình, tôi thật không khỏi xúc động!

Ba má ơi! Cuối cùng con cũng tìm được nơi có người sống rồi! Lại còn là những người tầm tuổi con nữa chứ! Vui quá à!!!

Tôi cười tươi rói nhìn mọi người, cúi đầu một góc 90º:

“Sau này mong mọi người chỉ bảo!”

Bên dưới vang lên một tràng pháo tay.

Tuy nhiên khi tôi ngẩng đầu đứng thẳng dậy, nhân ảnh một cô gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu cùng mái tóc đen dài tung bay trong gió hiện lên trước mắt tôi. Cô ấy không nói, không vỗ tay chào đón tôi, cũng không cười khinh miệt mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt đó vừa lạnh, lại vừa mang nỗi cô đơn đến đau lòng. À, trong đó còn có cả sự trống rỗng nữa!

Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy không nói gì mà chỉ lặng lẽ bỏ đi, bóng lưng đó cô độc đến lạnh lẽo, mái tóc thướt tha tuyệt đẹp tung bay theo cơn gió lạnh giá dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi ngây người nhìn theo bóng lưng đó. Sao… Sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ?

“Cô ấy là Dương Tịnh Y - một tảng băng ngàn năm chính hiệu, cậu đừng có dại mà động vào cô ấy, có tin đồn cô ấy là zombie cải trang đấy!” - Cô gái mũm mĩm thấy ánh mắt ngơ ngác của tôi, liền lên tiếng giải đáp.

“Zombie cải trang?” - Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.