Nuôi Cá

Chương 7: Chương 7




Editor: Búp Búp

Là một sinh vật cùng loài với mình, nhưng mà không giống mình lắm.

Mái tóc ấy có màu giống những tia nắng lúc bình minh, xoăn lọn như những gợn sóng biển. Vây và vảy cá màu đỏ rực rỡ của nó cũng lấp lánh ánh sáng. Trên cổ và đuôi nó còn đeo trân châu và những vỏ sò đã được đánh bóng xâu lại thành vòng trang sức. Kì lạ nhất là trước ngực nó còn thừa ra hai cục thịt tròn tròn.

(Cho tui cười vào mặt thằng này phát…

Á há há há há há há há há há há há há =))))))

Âu tò mò đánh giá con cá này, do dự có nên lại gần hơn hay không, bởi trên người đối phương có một loại mùi là lạ, làm hắn hơi chóng mặt.

(Đọc tới đây có ai nghĩ này là mùi gì hay không,

đáp án 1: nước hoa, (nếu như nó không trôi theo nước),

đáp án 2: sữa:)))))

tha thứ cho tâm hồn đen tối của tui (◡‿◡✿))

Diễm ngư cất giọng hát một bài ca ngọt ngào, vòng eo dẻo dai uốn về phía sau, toàn thân cá cong thành một đường cong mềm mại.

Sau đó nàng giương vây cá toàn thân lên, từng mảnh vây cá dựng thẳng. Nàng lắc lư eo và đuôi, rồi bắt đầu xoay tròn trong nước. Cơ thể mềm dẻo ấy uốn cong xoay lượn, tạo thành những đường nét duyên dáng. Khi những chiếc vây cá của nàng hiển hiện sắc hoàng hôn trên biển, dường như có những hạt sáng nho nhỏ rơi ra từ những chiếc vây lấp lánh ấy. Chúng rơi xuống theo từng động tác của nàng nhân ngư xinh đẹp để lại từng chuỗi ánh sáng diệu kì.

Âu ngơ ngác nhìn màn biểu diễn này, hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc. Dường như tất cả ánh sáng trong vùng biển này đều đọng lại trên người diễm ngư này, khiến nàng trông như một viên bảo thạch cực lớn, long lanh lóng lánh, đẹp vô ngần.

(Người ta không biết giới tính là cái chi, thế nên làm sao mà nó lại không nhìn người ta bằng ánh mắt thèm khát như ăn trộm nhìn thấy kho báu cơ chứ.:)))))

“Thế nào?” Nàng mỹ nhân ngư mở đôi mắt mang màu tịch dương lóng lánh nhìn Âu, nhẹ nhàng lắc đuôi bơi qua chỗ hắn. Vảy của nàng đã trở lại như cũ, nhưng vẫn còn đang mở, còn đang run run. Ánh sáng vàng kim trên người nàng hãy còn chưa rút đi, mà còn mãi lưu luyến giữa mái tóc dài và những mảnh vảy.

“Quá... Quá đẹp rồi!” Âu rốt cục tìm được giọng nói của mình: “Chói lóa quá! Còn tuyệt vời hơn trân châu nữa!”

Nụ cười của nữ nhân ngư cứng đờ. Cô sững sờ trong chốc lát rồi tức giận quát vào mặt hắn: “Ông bị ngu hả?!”

Âu ngu người.

Người cá kia thì còn đang tức giận trừng mắt với hắn, sau cô nàng lại gần quan sát tỉ mỉ một lần, lại nhìn từ trên xuống dưới thêm lần nữa, rồi lùi lại như hơi chán nản: “Hay thật, cậu vẫn còn nhỏ tuổi à.”

Diễm ngư tên là San Hô, đến từ một đàn thuộc tộc nhân ngư sống nơi sâu thẳm của biển. Từ cô, Âu học được rất nhiều điều mà trước kia hắn hoàn toàn không hiểu được.

Cô có thể cùng nói chuyện với rất nhiều loài cá khác nhau, có thể chỉ huy cả đàn cá voi. Tiếng ca cô phát ra có thể có thể khiến cho đang khát máu bình tĩnh lại.

Cô thấu hiểu tất cả mọi thứ nơi biển sâu này, biết món gì ngon, cái gì nguy hiểm, cái gì có thể dùng để chế tác nên trang sức mỹ miều.

Cô còn biết cách xuyên trân châu, cách mài vỏ sò thành hình dạng như mong muốn, cách lột da một số loài cá lớn để làm thành túi đựng.

“Ngươi thật lợi hại!” _ Chơi với San Hô mấy ngày nay, sự sùng bái của Âu ngày càng dâng lên như nước thủy triều, sắp tràn ra tới nơi rồi!

“Sau này cậu cũng sẽ rất thông tuệ.”

“Những gì ngươi biết ta đâu biết đâu, ta chẳng biết cái gì cả.” Âu buồn bã phồng má.

San Hô cười híp mắt véo hai má hắn: “Đợi cậu lớn rồi thì sẽ biết hết thôi. Ca hát và thấu hiểu là bản năng của người cá. Tất cả những gì cậu cần biết, sau này từ từ sẽ biết thôi.”

“Ta đã trưởng thành rồi, trước đây ta chỉ lớn bằng từng này thôi.” Âu chỉ tay làm dấu chiều dài tới nửa cái đuôi của hắn.

San Hô chớp mắt một chút, chuyển chủ đề: “Cậu có muốn sống với chúng tôi không?”

“Nơi đó nằm trong biển sâu vô cùng an toàn, có những khoáng thạch có thể phát ra ánh sáng; có cửa hàng trân châu dưới đáy biển với phòng ốc tạo thành từ những vỏ sò rất lớn. Tất cả người cá đều sống chung với nhau. Mọi người cùng nhau đi săn, chăm sóc lẫn nhau. Lúc ca hội, toàn thể sinh vật dưới đáy biển đều nghe thấy giọng ca của chúng tôi.”

“Rất ít người cá sống một mình bên ngoài, tôi cũng sắp phải về rồi. Cậu có muốn trở về với tôi không?”

Âu kinh ngạc nhìn San Hô, trong đôi mắt toát ra chút khát khao, hết mở lại khép miệng, nhưng rồi hắn nói: “Nhưnng Rùa Đại Hải không thích chuyển nhà, hơn nữa ta còn nuôi một con … hắn không thể tới vùng biển sâu được.”

San Hô thất vọng nhún nhún vai: “Được rồi, cậu có cuộc sống của cậu. Có điều nếu như cậu thay đổi quyết định thì chúng tôi luôn luôn chào đón cậu. Nếu có gặp khó khăn gì thì chúng tôi sẽ luôn giúp đỡ. Lúc đó cậu sẽ biết nơi chúng tôi sinh sống.”

Cô cởi một sợi dây chuyền làm bằng chuỗi hổ phách màu hoàng kim và trân châu nhỏ, treo lên cổ Âu. Rồi cô hôn nhè nhẹ lên môi hắn: “Tạm biệt, cục cưng đáng yêu.”

Âu trợn mắt, đuôi cá cứng lại hẳn. Đến tận lúc chiếc đuôi cá rực lửa của San Hô biến mất, hắn mới mơ màng sờ lên môi mình– mềm mềm.

Không biết vì sao hơi bị thẹn thùng á.

Hình như còn thêm chút cô đơn nữa.

Âu quặn quẹo một vòng trong nước, rồi chợt nhớ tới: Mình còn nuôi một con người nữa mà! Đã lâu lắm rồi chưa tới thăm nó, đừng nói là chạy mất tiêu rồi đấy?!

Nào thẹn thùng, nào tịch mịch đều bị quên lãng trong phút chốc, bé cá vội vội vàng vàng bơi về phía biển cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.