Hai từ “anh họ” khiến Tâm Di không khỏi giật mình. Điều đó có nghĩa là... Gia thế của anh cũng không phải là dạng tầm thường. Vậy thì tại sao...
Nhìn thấy biểu cảm không tốt của cô, anh cũng thật sự muốn biết, giữa cô và Lương Khải Phong đến cùng là có mối quan hệ gì.
“Tâm Di! Chị và anh ta quen nhau sao?”
Tống An Hạo không mặn không nhạt mà hỏi. Tâm Di quay lại nhìn anh, trong nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng ngay lúc đó, Lương Khải Phong đã lên tiếng.
“Cô ấy... chính là người mà lần trước anh nói.”
“Lần trước... Lần trước anh nói chuyện gì? Tôi không nhớ.”
“Cô ấy là bạn gái cũ của anh, là người anh nói là sắp kết hôn...”
Nói đến đó, hình như Lương Khải Phong mới chợt nhận ra sự bất thường. Suy nghĩ một lúc, anh nhìn Tống An Hạo rồi lại nhìn sang Tâm Di.
“Tâm Di! Em và cậu ấy...là mối quan hệ gì?”
Tâm Di vẫn còn đang bàng hoàng trước sự thật bất ngờ này. Nghe Khải Phong hỏi, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Bây giờ thì Tống An Hạo đã biết, cô dâu mà anh muốn thay Lương Khải Phong cướp lại chính là người mà anh muốn cưới. Chuyện này thật sự là quá buồn cười. Buồn cười tới nỗi anh chỉ muốn cắn lưỡi ngay lập tức.1
“Tôi mệt rồi! Tôi muốn đi nghỉ.”
Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên phá tan đi sự im lặng của cả ba người. Tâm Di lấy lại sự bình tĩnh, đi về phía anh rồi nhỏ giọng nói.
“Chị đưa em về phòng.”
“Ừm!”
Đỡ anh đứng dậy, cô chậm rãi dìu anh bước đi. Lương Khải Phong nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng lại cảm thấy thật khó chịu. Cuộc đời này đúng là thích trêu ngươi. Người anh yêu lại là bạn gái của em trai mình. Còn sự thật nào phũ phàng hơn nữa không...
Ngẫm lại cũng buồn cười thật. Mới ngày nào, cậu ấy còn nói sẽ giúp anh đi cướp dâu, bây giờ thì hay rồi, cô dâu mà cậu muốn cướp lại là cô dâu của chính mình. Nếu như cậu không bị mất trí nhớ chắc là sẽ tức đến mức cắn lưỡi mà thôi. Nghĩ đến là đã không nhịn được cười nhưng cũng lại không kiềm được sự đau lòng.
Dìu anh ngồi xuống giường, cô muốn xoay người đi rót nước thì cổ tay lại bị anh giữ chặt. Cô nhíu mày nhìn anh, chỉ thấy biểu cảm của anh vô cùng kì lạ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị và anh ta... là người yêu cũ.”
Tâm Di im lặng nhìn anh thật lâu, một lúc sau mới gật đầu để trả lời anh. Tống An Hạo nhìn biểu cảm của cô, trong lòng lại chẳng thấy có chút dễ chịu nào.
“Hai người... Tại sao lại chia tay?”
“Là vì... gia đình anh ấy không chấp nhận.”
“Hai người còn tình cảm?”
“Tất nhiên... là không! Cũng đã mấy năm trôi qua, tất cả đều chỉ còn là quá khứ.”
Tống An Hạo nhếch môi lên cười. Cánh tay hơi dùng sức, kéo cô ngã lên người của mình. Bàn tay to lớn nắm lấy chiếc eo nhỏ, ánh mắt hai người chạm nhau gần thật gần.
“Tốt nhất là như vậy! Nếu để tôi biết hai người lén lút sau lưng tôi thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”
“Hả? Anh...”
“Tôi sao hả?”
“Không! Không sao!”
Còn chưa kịp phản ứng, môi nhỏ liền bị ai đó chiếm lấy. Anh nhẹ nhàng gậm nhấm môi cô, tận hưởng vị ngọt mà mấy ngày qua mình đã thiếu thốn. Tâm Di chỉ biết tròn mắt nhìn anh mà lại không biết bản thân phải làm gì lúc này. Hai người cứ như thế mà day dưa một lúc lâu.
Rời khỏi môi cô, anh còn lưu luyến mà l.i.ế.m nhẹ một vòng. Ánh mắt mị hoặc nhìn chằm chằm gương mặt của cô, anh nhỏ giọng nói.
“Không biết tại sao... tôi lại không thích chị có mối quan hệ mập mờ với một người đàn ông nào khác. Diệp Tâm Di, rốt cuộc thì giữa chúng ta là mối quan hệ như thế nào?”
“Giữa chúng ta... đã từng rất gần nhau.”
“Tôi mặc kệ! Trước khi tôi lấy lại được trí nhớ, tuyệt đối không cho phép em rời khỏi tôi nửa bước.”
Cô bất ngờ đến nỗi không phản bác được nửa lời. Anh của bây giờ và anh của lúc trước khác nhau nhiều quá. Người trước mặt cô lúc này lại cho cô một cảm giác hoàn toàn lạ lẫm. Trưởng thành hơn, chính chắn hơn và cũng có tính chiếm hữu mạnh hơn trước rất nhiều lần.
Không nghe thấy cô trả lời, anh lại lần nữa giữ chặt gáy cô mà hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy. Lần này thì cô không phản đối mà lại rất ngoan ngoãn hợp tác cùng anh. Trên chiếc giường bệnh nhỏ bé, hai người trao nhau nụ hôn thắm thiết mãi không thôi.
Cảm giác được mình sắp không kiềm lòng được nữa, anh nhẹ nhàng kéo cô ra. Đôi môi mỏng ghé sát môi cô, giọng nói khàn khàn nói ra mấy câu khiến cô đỏ mặt.
“Ở đây là bệnh viện, em muốn làm ngay tại đây sao?”
“Đồ... Anh là đồ mặt dày, không biết xấu hổ.”
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh. Tống An Hạo vậy mà lại cười rất thích thú.
“Còn nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ cho em biết thế nào là không biết xấu hổ.”
“Bỏ tay ra đi.”
“Em muốn đi đâu?”
“Đi ăn cơm đó! Đói rồi.”
Nghe cô nói xong, anh cũng buông cô ra. Tâm Di ngồi ở một góc, im lặng ăn phần cơm của mình. Tống An Hạo lại dán mắt vào máy tính để giải quyết công việc. Mấy hôm nay anh không đi làm, tài liệu chắc cũng đã xếp cao hơn cả núi mất rồi.
Ăn xong phần cơm của mình, cô lại đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ. Anh nâng mí mắt, lại thấy cô cứ ngáp ngắn ngáp dài thì không nhịn được mà nói.
“Nếu thấy mệt thì qua đây nghỉ một lát đi.”
“Ừm! Có chút buồn ngủ.”
“Qua đây.”
Cô ngoan ngoãn đi về phía anh. Gấp lại chiếc laptop đặt sang một bên, anh vỗ vỗ tay xuống khoảng trống bên cạnh.
“Tới đây ngủ.”
“Không được đâu! Chiếc giường này nhỏ vậy mà.”
“Em nghĩ mình lớn cỡ nào.”
“Anh...”
“Mau qua đây.”
Hậm hực một lúc, cô vẫn ngoan ngoãn đi về phía anh. Nằm xuống bên cạnh, cô gối đầu lên cơ bụng săn chắc của anh mà ngủ. Cánh tay mềm mại vòng qua ôm lấy bụng anh, cô cứ thế mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhìn gương mặt cô say ngủ, anh khẽ mỉm cười. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô thật lâu.
“Anh xin lỗi!”