Chuyện cũng đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Những gì mà Tâm Di biết cũng chỉ là qua lời kể của mẹ cô mà thôi. Bây giờ lại đột ngột muốn điều tra, thật sự mà nói thì chẳng khác nào đang mò kim đáy bể. Hơn nữa, dù có tra ra được thì biết đâu chừng người đàn ông đó đã không còn nữa rồi.
Nhưng đó dẫu sao, đó cũng là hy vọng duy nhất của cô. Người ta nói, lá rụng thì về cội. Dù cho ông ta đã từng bỏ rơi mẹ con cô nhưng đến cuối cùng ông ta và cô vẫn là máu mủ ruột rà. Vậy cho nên, dù là chỉ có một phần trăm cơ hội, Tâm Di cũng muốn thử.
“Mình biết là rất khó, nhưng mình vẫn muốn thử.”
Nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, cô nhỏ giọng nói. Dù sao đi nữa, chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng.
“Được rồi! Đừng lo lắng, mình sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu.”
“Mỹ Mỹ! Cảm ơn!”
“Cậu điên quá! Giữa mình và cậu còn cần phải ơn nghĩa gì nữa sao?”
Mối quan hệ giữa hai người, có lẽ là đã thân thiết đến hơn cả người thân. Vậy nên, không cần thiết phải nói chuyện ơn nghĩa.
Bọn họ ngồi lại nơi đó, tán gẫu với nhau vài câu rồi ai về chỗ nấy.
Trên đường đi, Tống An Hạo vẫn một mực giữ im lặng khiến Tâm Di có chút khó chịu. Quay sang nhìn anh, cô hỏi.
“Anh… Có chuyện gì sao?”
Anh không trả lời, chỉ quay sang nhìn cô một cái rồi thở một hơi dài.
“Chuyện đó… Sao lại không nói với anh? Em vẫn xem anh là người ngoài sao”
“Không! Không phải như vậy đâu. Anh nghe em nói đi được không?”
“Được! Em nói đi.”
“Thật ra thì… em vốn không có ý định tìm lại ông ta. Chỉ là thời gian gần đây, xảy ra một số chuyện khiến em cảm thấy bất an.”
“Chuyện gì?”
“Một tuần trước… Người nhà họ Lục lại đến tìm em.”
Lục Đình Phong lại vì chuyện kết hôn mà tới tìm cô lần nữa. Chỉ là ngay khoảng thời gian đó, cô và anh lại đang xảy ra chiến tranh lạnh nên cô cũng không nói với anh. Cũng bắt đầu từ lúc đó, trong lòng cô cứ dấy lên một nỗi sợ vô hình.
Tống An Hạo im lặng nhìn cô. Bây giờ, anh quả thật là có chút hối hận rồi. Hoá ra trong thời gian hai người lạnh nhạt với nhau, cô đã phải tự mình đối mặt với những chuyện đó. Vậy mà anh lại…
“Xin lỗi!”
“Hả? Anh nói gì vậy?”
“Xin lỗi vì đã để em phải một mình.”
Cả hai người đều bỗng nhiên im lặng. Ánh mắt nhìn nhau thật lâu. Dường như họ thấy được điều gì đó rất khó nói ở trong đôi mắt của người kia.
Tâm Di khẽ mỉm cười, đưa tay khoác tay anh.
“Không sao! Nếu anh đã biết lỗi vậy thì sau này không được bỏ em một mình nữa, có được không?”
“Được! Sau này không để em một mình nữa.”
“Ừm!”
“Phải rồi! Lúc nãy em nói trên cổ tay người đàn ông đó có hình xăm?”
“Là hình mãng xà. Sao vậy?”
“À! Không, không có gì.”
Chỉ là khi nghe cô nói, anh lại thấy có chút ấn tượng. Trên cổ tay xăm hình một con mãng xà… Hình như là anh đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng trong nhất thời, lại không nhớ ra. Đợi sau khi anh chắc chắn rồi thì mới nói với cô vậy.
“Đi thôi! Chúng ta về phòng bệnh đi.”. Trải nghiệm đọc