Đây là lần đầu A Chiêu được đi xa.
A Chiêu ghé đầu vào cửa sổ trên xe,
không chớp mắt nhìn cảnh vật trôi qua, thỉnh thoảng nhìn thấy nai con
đáng yêu hay dị thú kì quái, hai mắt A Chiêu đều tỏa sáng.
Trước đây khi vẫn còn là một bé ăn xin,
nai con hay dị thú thì trong mắt A Chiêu cũng vậy cả, tất cả chúng nó
đều chỉ được coi bằng một chữ —— thịt.
Giờ A Chiêu là đồ nhi Vệ Cẩn, không lo
ăn mặc nên cũng có tâm trạng ngắm vẻ đẹp của tạo hóa. A Chiêu nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, thế gian này còn tồn tại Côn Bằng không ạ?”
*Để biết thêm chi tiết Côn Bằng là gì, mời lật các chương 5.
Vệ Cẩn ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhẹ nhàng liếc nhìn A Chiêu.
“Đói à?”
A Chiêu đỏ mặt, “Sư phụ, không phải A Chiêu lúc nào cũng chỉ nhớ tới ăn…”
Vệ Cẩn lại tiếp tục lật trang sách, nhàn nhạt nói: “Thế gian này có rất nhiều cái lạ, nếu có cơ duyên có lẽ sẽ
có ngày gặp được.”
A Chiêu nghe xong thì quay đầu dựa vào
cửa sổ, ngẩng lên nhìn bầu trời như kéo dài vô tận, thỉnh thoảng có cánh chim bay qua. A Chiêu nuốt nước bọt, thật mong rằng sẽ có một ngày gặp
được Côn Bằng.
Côn bằng này, cánh rũ xuống tầng mây, thì cũng là vài dặm, nếu đem đi hấp nhất định là rất ngon
A Chiêu nhẹ lòng, lấy một cái bánh vừng
nướng từ trong túi ra, cắn một cái, vừa nhai vừa nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn
nhìn A Chiêu một cái, sau đó dường như không nhìn thấy mà thu mắt lại.
A Chiêu nói: “Sư phụ, người thấy phải chỗ nào mới gặp được Côn Bằng?”
A chiêu lại cắn bánh nướng một cái, “Sư phụ, nếu người gặp được Côn Bằng, người có đánh được nó không?”
“Sư phụ, Trang Tử từng căn Côn Bằng ạ?”
Vệ Cẩn nói: “… Khi ăn không được nói.”
A Chiêu gật như gà mổ thóc, chẳng bao
lâu sau đã ăn hết một cái bánh nướng. Cô bé lấy bình ra, uống vài ngụm
nước, lau miệng rồi nói: “Sư phụ…”
Còn chưa kịp nói xong thì Vệ Cẩn đã nói rất nhẹ nhàng.
“”《 Tiêu Diêu Du 》, 《 Tề Vật Luận 》, 《
Dưỡng Sinh Chủ 》, 《 Nhân Gian Thế 》, 《 Đức Sung Phù 》, 《 Đại Tông Sư 》, 《 Ứng Đế Vương 》. . .” Vệ Cẩn không ngừng hơi nói một lúc hơn mười quyển
văn, “Tất cả mỗi quyển đọc một lần cho vi sư.”
A Chiêu choáng, thấy mình đen đủi như màu đen của bầu trời đêm.
“Sư phụ… chuyện này…”
Vệ Cẩn nói: “Đọc xong ba mươi chương con được ăn một cái bánh nướng nữa, sau đó đọc tiếp. Được rồi, bắt đầu đi.” Dứt lời, Vệ Cẩn mặt không đổi sắc cầm sách lên.
A Chiêu đau khổ nói: “Sư phụ, A Chiêu sai rồi.”
Vệ Cẩn nhíu mày, “Sai ở đâu?”
A Chiêu nói: “A Chiêu không nên hỏi linh tinh khi sư phụ đang đọc sách.”
Vệ Cẩn gật đầu: “Ngộ tính cao.”
*đại loại là đầu óc linh hoạt, hiểu nhanh ấy.
A Chiêu vui vẻ, vội hỏi: “Vậy giờ A Chiêu có cần đọc nữa không ạ?”
Vệ Cẩn nói: “Con đã từng thấy vi sư rút lại lời chưa?”
A Chiêu thất vọng nói: “Vâng… thưa sư
phụ…” Ngừng một chút, A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu ngồi xe khác học
thuộc, học xong con sẽ quay lại.”
Vệ Cẩn hơi nghĩ, nói: “Đi thôi.”
A Chiêu xuống xe, chạy tới một chiếc xe khác.
Chuyến đi tới Quỳnh quốc này Vệ Cẩn chỉ
dẫn theo mình A Chiêu với hai xe phu khác, còn lại đều để ở lại phủ tại
Khâu quốc. Một xe là xe ở của Vệ Cẩn và A Chiêu, xe còn lại hơn nửa là
sách và cuốn trúc.
Đối với Vệ Cẩn, đó là những đồ quý giá nhất của hắn vì vậy nên luôn có một xe sách, dù đi đâu Vệ Cẩn cũng mang bên mình.
A Chiêu len vào không gian chật chẹp, bắt đầu ngồi đọc thuộc.
Chẳng biết bao lâu sau, xe đột nhiên
dừng. Tiếng ngựa kêu ré lên hoảng sợ khiến A Chiêu bị đập đầu vào một
chồng cuốn trúc cao. A Chiêu xoa đầu, vừa định thò đầu ra thì nghe thấy
tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ.
“Để tiền lại, lão tử sẽ để các ngươi đi tiếp.”
A Chiêu nghe xong, lòng vô cùng hoảng
sợ, nhìn từ cửa sổ xe ra thì chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện mười mấy tên cao khỏe như hổ, tay cầm kiếm, đao, vô cùng hung hăng.
Vệ Cẩn không hoảng sợ, chậm rãi từ xe đi ra, trên tay cầm một thanh trường kiếm.
Đám hung hãn đó vừa nhìn thấy Vệ Cẩn, có người cười thành tiếng,”… Hay cho một tên thư sinh yếu đuối, sợ rằng
đến cái kiếm cầm cũng không xong.”
Vệ Cẩn hỏi: “Nếu ta không đưa tiền thì sao?”
Đám hung hán nói: “Chỉ một chữ, giết!”
Lời chưa dứt, ánh kiếm đã lóe lên. Kẻ
vừa nói đã bị chặt một cánh tay, máu cứ thế phun ra, đám hung hãn kia vô cùng kinh sợ. Vệ Cẩn lãnh đạm nói: “Đã muốn giết ta, vậy ta đành động
tay vậy.”
Vệ Cẩn từ từ hỏi: “Mấy người còn muốn giết ta sao?”
Đám hung hãn sau chịu nổi cơn tức này, mắt đỏ lừ lên: “Các huynh đệ! Giết!!!!”
Nhất thời, ánh kiếm tung bay, A Chiêu
nhìn không chớp mắt, chỉ thấy sư phụ một thân áo trắng ở giữa đám người
như một đóa hoa sen không dính bùn, dù tay vung kiếm mà người vẫn đẹp
như khi mỉm cười vậy..
Rất nhanh sau, A Chiêu phát hiện ra.
Sư phụ chỉ chém tay phải, mười mấy tên
hung hãn ấy nay đã có cánh tay phải tám người bị chén đứt, mấy người còn lại đang đánh với sư phụ.
Bỗng dưng, có người để ý tới A Chiêu ngồi trong xe.
Một tên hung hãn hét to: “Đằng sau có một con bé!”
Vứt dứt lời đã có một người bật người
phi tới chỗ A Chiêu. Người nọ chạy còn chưa được vài bước thì thanh kiếm như một mũi tên đã đâm thẳng tới, một kiếm xuyên họng!”
Vệ Cẩn nhìn về phía tên hung hãn vừa mới hét lên.
Chân tên hung hãn kia run bần bật, rõ
ràng tên kia nhìn qua chỉ là một tên thư sinh yếu đuối trói gà không
chặt vậy mà giờ trông hắn đáng sợ như Diêm La dưới địa phủ vậy.
Vệ Cẩn lạnh nhạt nói: “Đáng ra ngươi không nên tính kế với đồ nhi của ta.”
Vệ Cẩn nhặt thanh kiếm dưới đất lên, chỉ mấy chiêu đã giải quyết tên hung hãn kia. Mấy người còn lại thấy thế
thì biết là hôm nay đã gặp phải kiếm khách tầm thường. Bọn hắn chẳng còn chút hung hăng nào mà đều sợ tới tè ra quần.
Vệ Cẩn nói: “Sau đừng có định tính toán với ta, nếu không sau không còn may mắn thế đâu.”
“Vâng vâng vâng…”
Bọn kia vội vàng đáp, đỡ lấy mấy tên bị thương nhanh chóng rời đi.
Vệ Cẩn ném thanh kiếm nhặt được kia đi,
tới bên cạnh tên hung hãn đang chảy máu không ngừng thì hắn cúi người
rút trường kiếm của mình ra, lấy khăn trắng tay vết máu trên kiếm, vừa
cất vào vỏ kiếm thì đã thấy A Chiêu đang đứng trước mình.
Cô bé mở to mắt.
Vệ Cẩn xoa đầu A Chiêu: “Có làm con sợ không?”
A Chiêu lắc đầu, cô bé hưng phấn nói:
“Sư phụ thật lợi hại! Nhất là chiêu một kiếm xuyên họng kia! Ban nãy còn có vẻ mặt hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống A Chiêu! Sư phụ, nếu
người gặp được Côn Bằng, không đến năm chiêu Côn Bằng đã rơi rồi!”
Vệ Cẩn không lên tiếng, sau hỏi: “Học xong rồi?”
“….Còn hai chương nữa ạ.”
Vệ Cẩn định nói “Tiếp đi.” thì A Chiêu
đã cười hì hì nói: “Sư phụ, sư phụ, thật ra ban nãy sư phụ không cần tới đánh tên hung hãn kia đâu, A Chiêu có cách đối phó với hắn!”
Vệ Cẩn nghe xong, nuốt xuống lời cần nói, trong lòng cũng có chút tò mò.
“Ừ?”
A Chiêu nói: “A Chiêu dùng nước gừng
ngâm, có đầy một lọ cơ. Con nghĩa chuyến đi này nếu chán ăn lương khô
thì có thể ăn thú rừng nên mang nước gừng đi. Vừa rồi nếu người đó xông
tới, A Chiêu sẽ hất nước gừng vào mắt hắn! Sau đó lấy trâm cài tóc đâm
hắn!”
A Chiêu lại nói: “Sư phụ từng nói không
được làm hỏng tới sách vở, A Chiêu dù phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ chỗ
sách này cho sư phụ thật tốt!”
Vệ Cẩn mềm lòng, cúi người ôm A Chiêu.
“A Chiêu ngốc!”
Vệ Cẩn cười nói: “Trong lòng sư phụ, chỉ có sách và đồ nhi là không được phụ lòng.”