Hôm sau khi A Chiêu tỉnh dậy, Vệ Cẩn đã không còn bên cạnh.
A Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài mới biết hôm nay mình dậy muộn. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh sư phụ nằm trên giường. A Chiêu không kìm lòng được xoa xoa cánh môi, nhớ tới cái
hôn nhẹ nhàng đêm qua, hai má lại đỏ bừng lên.
A Chiêu chột dạ vỗ mặt vài cái, đến khi bình tĩnh lại nàng mới cầm Trầm Thủy kiếm ra khỏi phòng.
“Sao sư phụ không gọi A Chiêu dậy ạ?”
Vệ Cẩn không hề nhìn nàng, vẫn nhìn sách trong tay, nói: “Thấy con ngủ ngon quá nên ta không gọi.”
A Chiêu xoa mũi, cười nói: “Nếu sau này A Chiêu dậy muộn, sư phụ nhất định phải gọi A Chiêu đấy!”
Vệ Cẩn nhàn nhạt đáp ứng.
A Chiêu nhìn Vệ Cẩn nói: “Sư phụ, A Chiêu đi luyện kiếm đây.”
“Ừ.” Vệ Cẩn lại nhàn nhạt đáp.
A Chiêu luyện kiếm xong, về thì
thấy Vệ Cẩn vẫn nằm trên ghế. A Chiêu ngó nghiêng, đột nhiên nói: “Ơ,
sao sư phụ vẫn đọc trang này vậy?” Nàng nhớ lúc mình đi luyện kiếm, sư
phụ cũng nhìn trang sách này, đến cả cách đặt ngón tay cũng không thay
đổi chút nào.
Vệ Cẩn đóng sách lại.
Hắn từ từ ngẩng lên nhìn, thấy trên trán A Chiêu có chút mồ hôi thì hơi ngừng lại rồi nhìn xuống tiếp. Ánh
mắt nhìn thấy chiếc bàn trà con con, cuối cùng Vệ Cẩn cũng vươn tay tới
bình trà.
Hắn châm một chén trà, đưa cho A Chiêu.
A Chiêu uống một ngụm.
Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, năm nay con
mười bốn rồi, nửa năm nữa là đến tuổi cập kê. Ta đã sai Thải Thanh chuẩn bị phòng cho con, từ hôm nay con bắt đầu ngủ một mình đi.”
A Chiêu sững người.
Vệ Cẩn thở dài một tiếng, cầm chiếc khăn trên bàn trà lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán A Chiêu. Lát sau, A Chiêu đã hồi hồn: “….Tại… Tại sao ạ?”
Vệ Cẩn nói: “Vì A Chiêu lớn rồi, không phải một cô bé nữa nên phải tránh tị hiềm.”
Đúng lúc đó, quản gia Dương Đức tới.
Hắn cúi đầu, đưa một tấm thiếp lên.
Vệ Cẩn nhìn, cười nói với A Chiêu:
“Tạ Niên với Tạ Kiều tới thăm con, chuẩn bị chút ít rồi ra đi.” Dứt lời, Vệ Cẩn đứng dậy, vừa đi vừa phân phó Dương Đức, “Ta phải vào cung, hẳn
là sẽ dùng bữa luôn trong cung, không cần chuẩn bị phần của ta.”
Gió hạ nhẹ nhàng thổi đến, quả thật là một ngày đẹp trời vậy mà A Chiêu lại cảm thấy lành lạnh.
Nàng nhìn bóng Vệ Cẩn dần xa, cảm thấy có chút mất mát.
Sáu năm qua, không chỉ mỗi mình A
Chiêu thay đổi mà đôi huynh muội Tạ thị cũng đã lớn lên. Tạ Kiều nũng
nịu của sáu năm trước nay trở nên xinh xắn, từng cái giơ tay nhấc chân
đều hiện rõ phong thái tiểu thư khuê các.
Mà Tạ Niên năm mười hai tuổi kia đã biện luận cùng một vị hiền sĩ ba ngày ba đêm, nổi danh kỳ tài. Các danh sĩ từ các nước tới vì kỳ tài của Tạ Niên, nhưng nhìn đến dung mạo thì
không thể không kinh ngạc.
Thiếu niên mười hai tuổi, cẩm y đai ngọc, ngày thường như chi lan ngọc thụ nhưng ánh mắt thăm thẳm như ẩn
dấu cơ trí vô tận. Mới mười hai tuổi đã được như vậy, mấy năm sau, sợ
rằng đệ tử phái Thiên Sơn cũng chẳng bằng.
Tạ Niên và Tạ Kiều ngồi trước tấm bình phong.
Tạ Niên nhỏ giọng dặn Tạ Kiều, Tạ
Kiều giận liếc Tạ Niên, nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều không còn, sao lại
không hiểu chuyện như thế nữa.” Chuyện hồi trước sao nàng ta có thể suy
tính nhiều như thế này.
Tạ Niên cười cười. Đúng lúc này,
tiếng bước chân vang lên. Tạ Niên ngẩng đầu nhìn thấy A Chiêu đã lâu
không gặp thì tim đập nhanh vài cái.
A Chiêu tiến đến, nói: “Tạ công tử, A Kiều tiểu thư.”
Tạ Kiều hồi lễ, thấy huynh trưởng
của mình nhìn chằm chằm A Chiêu thì khẽ ho, “Ca…” Tạ Niên lúc đó mới
hoàn hồn, hành đại lễ với A Chiêu đang cũi đầu.
A Chiêu hoảng sợ.
“Tạ công tử, lễ lớn vậy A Chiêu không thể nhận được.”
Tạ Kiều cảm thấy hơi quẫn bách, sao ca lại như vậy chứ? A Chiêu cũng chỉ ngang hàng bọn họ, làm nửa lễ là
được, lễ lớn như vậy, thật không giống tác phong thường ngày của ca.
Tạ Niên cũng lập tức ngượng ngùng.
Nhưng A Chiêu cũng không tính toán
nặng nhẹ, nàng cười ảm đạm, “Nghe nói Tạ công tử tranh luận ba ngày ba
đêm ở Tinh Cơ lâu hai năm trước, cuối cùng khiến mọi người không cách
nào nói tiếp. Cảnh tượng lúc ấy nhất định thật hùng tráng, tiếc rằng A
Chiêu không được tận mắt nhìn.
Tạ Kiều tự hào nói: “Tài của huynh trưởng cả kinh đô Khâu quốc này không ai sánh bằng đâu.”
Tạ Niên khiêm tốn nói: “Là nhờ các vị trưởng bối nhường thôi.”
Từ khi A Chiêu vào, Tạ Kiều đã
không ngừng quan sát Trầm Thủy kiếm trên người A Chiêu. Nàng ta tò mò
hỏi: “Nghe nói mấy năm nay A Chiêu có học kiếm?”
A Chiêu ôn hòa nói: “Phải.”
Thường ngày Tạ Kiều cũng gặp vài
kiếm khách trong phủ, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy nữ kiếm khách. Nàng nhìn dáng người của A Chiêu, cảm thấy khó tưởng tượng rằng một cô nương như vậy lại có thể là kiếm khách.
A Chiêu nói: “Đúng lúc A Chiêu học xong một bộ kiếm pháp, nếu hai vị không chê, A Chiêu sẽ vì hai bị mà tự bêu xấu một lần.”
Tạ Niên và Tạ Kiều đương nhiên không có ý kiến khác. Ba người cùng nhau tới đình viện.
A Chiêu rút kiếm ra khỏi vỏ.
Rõ ràng là một mũi kiếm hàn khí bức người, lại có thể nằm trong tay A Chiêu. Hết một bài kiếm pháp, Tạ Niên và Tạ Kiều vẫn nhìn không chớp mắt, cảm thấy A Chiêu trước mắt mình
thật hiên ngang, oai hùng.
A Chiêu thu hồi vỏ kiếm, mất tự nhiên cười nói, “Bêu xấu rồi.”
Tạ Niên vỗ tay khen: “Năm đầu nghe
tin A Chiêu tiểu thư học kiếm, lòng ta còn thấy tiếc nuối. Nay nhìn
thấy, quả thực A Chiêu tiểu thư rất hợp làm một kiếm khách.” Ban nãy
kiếm vừa ra khỏi vỏ, hắn đã cảm thấy A Chiêu như sinh ra vì kiếm, mà
thanh kiếm bình thường kia nằm trong tay A Chiêu cũng như có sinh khí.
Bỗng dưng, A Chiêu kéo Tạ Kiều lại.
Tạ Kiều còn chưa kịp phản ứng đã
thấy ánh kiếm lóe lên, một con rắn vàng đã bị chém đôi. A Chiêu buông
tay Tạ Kiều ra, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi tình thế cấp bách, có chút mạo
phạm.”
Tạ Kiều mặt đỏ ửng, lắp bắp nói: “Không sao, … đa tạ.”
A Chiêu nói: “ Chuyện nhỏ thôi,
không cần khách sáo.“ Dứt lời, A Chiêu gọi người tới xử lí con rắn vàng
dưới đất. Lát sau, nàng nói với hai huynh muội Tạ gia: “Có lẽ chúng ta
nên vào trong?”
Trong phòng đã sớm chuẩn bị yến tiệc.
Ba người nâng cốc lên, thật không
giống vừa nãy kiếm tuốt vỏ, nỏ giương dây, cả ba người đều nho nhã lễ độ nhưng Tạ Niên lại cảm thấy A Chiêu rất xa cách. A Chiêu uống không ít
rượu trái cây, cứ một li lại một li, thoạt nhìn cũng không quá vui vẻ,
nhưng lúc nói chuyện với bọn họ lại rất ôn hòa hữu lễ.
Tạ Niên rời tiệc đi vệ sinh thì Tạ Kiều dịch người sang cạnh A Chiêu.
Tạ Kiều nghiêm túc gọi: “A Chiêu.”
A Chiêu nhíu mày, “Ừ?”
Tạ Kiều trịnh trọng nói: “Trước đây là ta không tốt, thật xin lỗi. Cô đừng tức lây sang huynh trưởng ta.”
Nàng lấy một cây trâm ngọc gắn minh châu từ trong tay áo ra, “Đây là vật mà ta thích nhất, nay tặng cho cô coi như nhận lỗi. Chúng ta bắt tay
giảng hòa, có được không?”
Huynh trưởng thương nàng ta, nàng
ta cũng không muốn nhìn huynh trưởng buồn bực không vui. Dù không biết
sao huynh trưởng lại để ý A Chiêu vậy, nhưng hôm nay nhìn nàng cũng hiểu A Chiêu nay vẫn có chỗ giữ lại được.
A Chiêu rùng mình.
Nàng chợt cười thành tiếng, “Chuyện trước đây ta đã không nhớ rõ nữa, sao còn giận được nữa.” A Chiêu nhìn
chiếc trâm gắn minh châu trên bàn, cây trâm này vừa nhìn là biết rất xa
xỉ. Nàng đẩy trâm ngọc về, “Không có bất hòa thì cũng không cần giảng
hòa. Lễ vật này quá quý trọng, A Chiêu không thể nhận được.”
Tạ Kiều nói: “Cũng không phải đồ
quý giá quá, nếu cô không nhận thì cũng là không coi Kiều Kiều này là
bằng hữu. Bằng hữu với nhau không có đắt tiền, chỉ có tấm lòng.”
A Chiêu nghe xong cũng không từ chối nữa.
Nàng cười cười nói: “Vậy nếu A Chiêu từ chối thì quả thật đã bất kính rồi.”
Tạ Kiều mỉm cười nói: “A Chiêu sau
này dù có chuyện vui chuyện buồn gì sau này cứ tới Tạ phủ tìm ta mà
nói.” Tạ Kiều cầm một quả lê Kim sơn trên bàn lưu ly, đưa cho A Chiêu,
“Cô ăn không?”
Tạ Kiều đúng là đã trưởng thành, A
Chiêu cảm thấy thế. Chuyện trước đây nàng biết không chỉ có Tạ Kiều sai
mà mình cũng sai, sai ở chỗ quá xúc động, quá không hiểu chuyện. Chỉ là
nay nhớ tới, nàng mới phát hiện ra những việc trước đây đều chẳng đáng
nhắc tới.
A Chiêu nhận lê Kim sơn, cười nói: “Ừ, có.”
Tạ Niên khi về thấy muội muội mình
và A Chiêu cùng cười nói, nhất là A Chiêu, sự xa cách trong mắt nàng đã
giảm đi nhiều. Đáy lòng Tạ Niên thở phào nhẹ nhõm. Ba người nói hồi lâu, đến tận khi trời sắp tối thì Tạ Niên và Tạ Kiều mới cáo từ.
A Chiêu tiễn hai người bọn họ xuất phủ,
Tạ Kiều lên xe xong, Tạ Niên quay
đầu lại nhìn A Chiêu, đột nhiên bước tới, lấy hộp gấm trong vạt áo ra,
“Trước đây gia muội không hiểu chuyện, mạo phạm A Chiêu tiểu thư. Đây là chút lễ mọn nhận lỗi, mong A Chiêu nhận cho.”
A Chiêu không khỏi bật cười nói:
“Chuyện trước kia A Chiêu cũng không để lòng nữa, nhưng lễ vật này A
Chiêu sẽ nhận. Không nhận như lễ vật nhận lỗi, mà nhận như lễ vật của
bằng hữu gặp lại.”
Tạ Niên mừng ra mặt: “Thiện tai.”
A Chiêu nhìn bóng bọn họ rời đi,
chỉ cảm thấy hai huynh muội này thật thú vị. Quay đầu lại, nàng thấy Vệ
Cẩn đang đứng đó không xa, ánh mắt sâu thăm thẳm, không rõ đang nghĩ gì.