Chuyển ngữ: Dương Tử Thiên
Beta: Lệ Thiên
Vệ Cẩn không biết nên nói thế nào cho phải, mới vừa rồi mặc dù tình hình nguy hiểm nhưng Vệ Cẩn cũng không chắc liệu có phải A Chiêu nghe thấy hắn nói hay không. Hắn nhìn A Chiêu chằm chằm, như muốn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng, đáng tiếc, vẻ mặt A Chiêu vẫn như thường, dường như không hề chú ý tới dị thường vừa rồi.
Nhưng vào lúc này, giọt mưa lớn như hạt đậu lộp độp rơi xuống.
“A, trời mưa rồi.” A Chiêu kêu lên.
Vệ Cẩn nhìn ra bốn phía, phát hiện cách đó không xa có một cái hang, vừa hay để tránh mưa. Hắn cắn chặt răng, ôm A Chiêu lên, nhanh chóng chạy về phía cái hang.
Vừa vào trong hang, ngoài trời sấm chớp đùng đoàng, mưa rơi xuống như trút nước.
Vệ Cẩn thả A Chiêu xuống, quay đầu nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nghĩ thầm trời có lẽ còn mưa một hồi lâu.
Có gió thổi tới, A Chiêu cảm thấy cả người lạnh run, không khỏi khẽ hắt hơi một cái. Vệ Cẩn mở miệng hỏi: “Lạnh à?” Vừa dứt lời, Vệ Cẩn liền hối hận rồi. Vốn hắn còn đang phân vân không biết A Chiêu có nghe thấy hắn nói không nhưng giờ hắn xác định là A Chiêu đã nghe thấy rồi.
Nhất là trong hang thế này, tiếng vọng rất lớn.
Vệ Cẩn nhất thời không biết phải làm sao cho phải. Hắn nhìn A Chiêu chằm chằm, sợ rằng nàng sẽ tỏ ra chán ghét hắn. Nhưng không ngờ A Chiêu vẫn bình lặng như trước, vẻ mặt ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có.
A Chiêu nói: “Vâng ạ, hơi lạnh.”
Vệ Cẩn thăm dò: “Chúng ta đi vào bên trong một chút.”
A Chiêu rất nghe lời: “Dạ.” Nàng quờ quờ tay, chạm tới cánh tay Vệ Cẩn thì trượt xuống, mười ngón tay đan vào với nhau. A Chiêu mỉm cười: “Đi thôi.”
Một lúc lâu sau, A Chiêu nhéo vào lòng bàn tay Vệ Cẩn một cái: “Sao lại không ạ? Phía trước có cái gì sao?”
“A Chiêu con…” Dường như Vệ Cẩn hiểu ra điều gì đó, hắn nói: “Con… con đã biết trước rồi, đúng không?”
A Chiêu chớp mắt mấy cái. “Phát hiện gì cơ ạ? Phát hiện Tử Thanh thực ra nói được sao ạ? À, thật ra con biết người nói được rồi. Có một đêm người nói mớ, con có nghe được. Nhưng người yên tâm, người trong giang hồ thân bất do kỷ, người không chịu nói nhất định là có nguyên nhân riêng, con hiểu được mà.”
A Chiêu cười trộm trong lòng.
Vệ Cẩn nghe nàng nói, lại cảm thấy buồn rầu.
Chẳng lẽ A Chiêu lại không nhận ra giọng hắn?
“Vậy…”
A Chiêu nói: “Đi thôi… chúng ta vào trong hàng xem thế nào, nghe tiếng vang thì thấy nó cũng không sâu đâu ạ, không biết có dã thú gì không. Tử Thanh, người cẩn thận một chút nhé!”
Hai người đi ước chừng hết một nén nhang, A Chiêu đạp phải cái gì đó. Nàng kêu lên một tiếng: “Tử Thanh, hình như con đang giẫm phải phải cái gì ấy.”
Vệ Cẩn khom người nhặt vật đó lên, thì ra là đồ đánh lửa.
“Đồ đánh lửa, xem ra trước kia từng có người tới hang động này.” Cảm thấy cánh tay A Chiêu rất lạnh lẽo, Vệ Cẩn lại nói thêm: “Con cố chịu thêm một chút, ta nhóm lửa luôn đây.”
Một lát sau, Vệ Cẩn nhóm một đống lửa, ánh lửa chiếu sáng cả cái hang. Hang này cao ước chừng năm thước, mà điều khiến Vệ Cẩn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ là cách chỗ họ hơn ba mươi thước có một con suối nước nóng, hơi khí bốc lên hôi hổi.
“Phía trước có suối nước nóng.”
A Chiêu vừa nghe cũng vui mừng nhướng mày: “Tốt quá, ở đâu ở đâu, Tử Thanh, dẫn con tới đó đi ạ.” Vừa rồi rơi xuống sông làm cả người nàng ướt đẫm rồi.
Vệ Cẩn dò xét một vòng thấy không có gì nguy hiểm mới lên tiếng: “Nước suối không sâu, chỉ tới ngang eo con thôi. Con đi xuống đi rồi cởi xiêm y ra, ta giúp con hong khô.”
A Chiêu ngâm mình vào suối nước nóng rồi để quần áo mình lên bờ cho Vệ Cẩn. Một lát sau, A Chiêu đảo mắt, nhẹ nhàng khuấy động mặt nước. Vệ Cẩn nghiêng đầu, vừa nhìn thấy cảnh đấy thì khuôn mặt đỏ bừng như có thể trích ra máu.
Hắn nuốt nước bọt, mặc niệm trong lòng: ta không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết.
Lúc này, A Chiêu bỗng nhiên nó: “Tử Thanh, người có nhớ con từng nói với người là con từng mơ thấy ác mộng không?”
Vệ Cẩn đương nhiên vẫn còn nhớ, đêm đó hắn còn vì chuyện này mà trằn trọc rất lâu.
“Nhớ chứ.”
A Chiêu nói: “Bây giờ nhớ lại con vẫn thấy nó đúng là ác mộng mà.”
Tay Vệ Cẩn cứng đờ: “Vậy sao?”
A Chiêu khẽ thở dài: “Hình như con mơ thấy sư phụ cũng ngã xuống vách đá giống con, từ đó về sau âm dương cách biệt.” Vệ Cẩn ngẩn người, không ngờ đó lại là cơn ác mộng của A Chiêu. Nàng còn nói thêm: “Sau đó con cũng nghĩ thông được một chuyện.”
Bởi vì giấc mộng kia, nàng đã rõ ràng mình không hề muốn mất sư phụ.
Hiện tại, nàng cũng không rõ tình cảm của nàng với sư phụ là gì, nhưng có một chuyện nàng hiểu rõ, nàng muốn ở với sư phụ cả đời.
“Chuyện gì cơ?”
“Con…” Bỗng dưng, A Chiêu sợ hãi kêu lên một tiếng. Bọt nước tung tóe, chớp mắt A Chiêu đã biến mất khỏi tầm mắt của Vệ Cẩn. Vệ Cẩn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nhảy vào trong suối nước nóng: “A Chiêu!”
Tóc đen xõa ra trên mặt nước, Vệ Cẩn kéo tay A Chiêu, dùng sức kéo nàng lên. A Chiêu thuận thế áp vào trong ngực Vệ Cẩn.
“A Chiêu.”
Vệ Cẩn ôm eo A Chiêu, tay còn lại khẽ vỗ lên mặt nàng. A Chiêu chậm rãi mở mắt, ho vài cái. Vệ Cẩn vừa muốn nói chuyện, thỉnh lình, A Chiêu dùng sức cầm chặt hai tay hắn. Nàng nhón chân, môi dán lên cằm Vệ Cẩn.
A Chiêu thè lưỡi liếm liếm. “Hình như hôn nhầm chỗ rồi…” Nàng tiếp tục dò tìm, hôn lên môi Vệ Cẩn, sau đó cong mi cười nói: “Lần này mới đúng!”
Dứt lời, A Chiêu cắn môi dưới Vệ Cẩn, đầu lưỡi liếm láp cánh môi hắn, hơi dùng sức hút vào.
Vệ Cẩn theo bản năng đưa lưỡi hùa theo A Chiêu. Ý cười trên mặt A Chiêu càng đậm hơn, nàng ngẩng cổ, đầu lưỡi hai người truy đuổi nhau. Một khắc sau, A Chiêu thở đốc ghé vào ngực Vệ Cẩn. Nàng ngẩng đầu cười khẽ: “Sư phụ, A Chiêu dù sao cũng từng ngủ cùng giường với người mười năm rồi, sư phụ thực sự nghĩ rằng có thể lừa được A Chiêu ư?”
Vệ Cẩn ho khan vài tiếng: “Con biết rồi?”
A Chiêu cười nói: “Biết từ lâu rồi!” Vốn nàng còn chút hoài nghi nhưng từ những món ăn phong phú mỗi ngày sư phụ làm cho, nàng liền khẳng định Tử Khanh chính là sư phụ. Ngoài sư phụ ra, ai có thể hiểu rõ sở thích của nàng đến thế.
Thấy A Chiêu không hề tỏ vẻ bất mãn, cũng không có gì là chán ghét, trái tim luôn căng thẳng của Vệ Cẩn rốt cục cũng có thể bình thường lại. Bỗng nhiên, Vệ Cẩn lại ý thức được một việc.
“Con nghĩ thông rồi sao?”
“Sư phụ, vì sao lại tự gọi mình là Tử Côn?” Không đợi Vệ Cẩn trả lời, A Chiêu đã nói: “Sư phụ đừng trả lời vội, để A Chiêu đoán đã.”
Tuy hai mắt A Chiêu vẫn vô thần nhưng giờ phút này Vệ Cẩn lại cảm thấy bụng mình căng cứng ra. Hiện tại, A Chiêu không có một sợi vải dính thân, hai khối mềm mại nhỏ nhắn dán chặt trước ngực hắn. Hắn chỉ cần cúi đầu nhìn là có thể dễ dàng thấy rõ ngọc thể của A Chiêu, không sót một chút nào.
Tim Vệ Cẩn đập loạn như hươu chạy.
A Chiêu nói: “Sư phụ biết A Chiêu từ nhỏ đã muốn ăn thịt Côn Bằng cho nên mới tự gọi là Tử Côn sao? Mục đích của sư phụ chính là muốn A Chiêu ăn sư phụ?” A Chiêu lại kiễng chân, lần này chuẩn xác cắn vào khóe môi Vệ Cẩn. Hai môi kề nhau, A Chiêu nỉ non: “Sư phụ có để ý A Chiêu ăn sư phụ ở nơi này không?”
Vệ Cẩn thấy bộ dáng của A Chiêu như thế, làm sao còn phải hỏi han cái gì hơn.
Hắn cúi đầu cười: “Vi sư làm món Côn Bằng luộc cho con ăn nhé?”
A Chiêu chớp mắt: “Thiện tai.”
Vệ Cẩn trượt vào nước, hai chân A Chiêu thuận thế quấn quanh eo hắn. Hai tay nàng sờ loạn trên người Vệ Cẩn, chạm phải hai điểm gồ lên, nàng dùng sức xoa bóp. Vệ Cẩn run rẩy cả người, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Cảm thấy được sự dâng trào của thứ gì đó giữa hai chân, A Chiêu sợ run lên. nàng cảm thấy cảnh tượng này như từng quen biết. Nàng đưa tay cầm lấy thứ kia của Vệ Cẩn, làm cho hơi thở của hắn càng nặng hơn.
A Chiêu nỏi: “Sư phụ, có phải A Chiêu từng làm chuyện này với người?”
Vệ Cẩn nghe thấy, liền cảm thấy có mồ hôi lạnh toát ra trên đỉnh đầu.
Năm đó A Chiêu uống say, lại còn trúng xuân dược, đích thật là nàng đã từng làm chuyện đó. Một chưởng của nàng Vệ Cẩn còn ấn tượng rất sâu, bởi vì mấy ngày sau đó hắn vẫn cảm thấy khó chịu khi đi đường.
Vệ Cẩn ho khan mấy tiếng: “Đâu có.”
Dứt lời, hắn hôn lên môi A Chiêu. “Tiếp đó để vi sư dạy đi.” Vì món Côn Bằng luộc này, hắn đã từng mất công học tập một chút công phu, mấy bức xuân cung đồ đều nhìn tỉ mỉ hết cả rồi, hiện giờ đều đã khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn trải quần áo xuống cạnh bờ nước suối, sau đó cẩn thận đặt A Chiêu nằm trên đống quần áo kia.
“Sư phụ muốn làm gì vậy?”
“Vệ Cẩn nói: “Cho con ăn món Côn Bằng mà con thích.”
Hắn vừa mới suy nghĩ cẩn thận một chuyện, so với việc làm món ăn A Chiêu ăn rồi còn muốn ăn nữa thì không bằng hãy trở thành món A Chiêu muốn ăn nhất. Vệ Cẩn tách hai chân A Chiêu ra, trong đầu xuất hiện hình ảnh trên xuân cung đồ. Hắn cúi xuống khẽ cắn vào nơi gồ lên nào đó.
A Chiêu không khỏi rên rỉ một tiếng.
Vệ Cẩn nhẹ nhàng liếm, cả người A Chiêu run rẩy. Nàng nhận thấy có nước chảy ra giữa hai chân, cảm giác thật là kỳ diệu.
Vệ Cẩn nói: “Đây là gia vị thêm vào trước khi nấu Côn Bằng, A Chiêu thích ăn nhạt hay mặn hơn?”
A Chiêu nói: “Mặn.”
Vệ Cẩn cười nói: “Được!” Hắn tăng mạnh sức lực, liếm láp chỗ u cốc thần bí kia, đồng thời, ngón tay từ từ tiến vào trong đó. A Chiêu vốn đang thở gấp, đến khi ngón tay tiến vào, cơ thể nàng càng run rẩy mạnh hơn. Đi cùng với những tiếng thở dốc và rên rỉ mê hồn, ngón tay của hắn càng ra vào nhanh hơn.
Chỉ qua chút thời gian ngắn ngủi, A Chiêu bắt đầu co rút, nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra điều gì hết. Nàng chỉ muốn đắm chìm mãi trong tình cảm mãnh liệt thế này.
Vệ Cẩn hỏi: “Hương vị như thế nào?”
A Chiêu nói không ra lời.
Vệ Cẩn cười nhẹ một tiếng. “Nêm nếm xong rồi, thức ăn cũng nên bắt đầu nấu thôi.” Vệ Cẩn nâng chân A Chiêu lên, động thân thong thả tiến vào. A Chiêu đột nhiên nhíu mi, Vệ Cẩn vội dừng lại, hỏi: “Đau à?”
A Chiêu gật gật đầu.
Vệ Cẩn nhẹ giọng nói: “Rất nhanh sẽ không đau, nhịn một chút nhé.”
“Vâng.”
Vệ Cẩn cắn chặt răng, động thân một cái, tiến vào nhưng không vào hoàn toàn. Hắn thở dốc một lúc, thấy lông mày A Chiêu giãn ra mới thong thả đưa đẩy.
Bên ngoài, mưa như đổ nước, trong động văng vẳng tiếng động như nước đổ.
Hết chương 56.