Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 9: Chương 9




Chương 9 hình chả lquan tới bạn Chiêu gì cả =)) được cái nó đẹp

Chuyển ngữ: Lệ Thiên.

Sau khi A chiêu ăn xong, Vệ Cẩn dẫn cô bé tới phủ Thái úy.

Hôm qua Tạ Niên và Tạ Kiều về nhà, Tạ thái úy hỏi hai anh em Tạ Niên làm quen với đồ nhi của Vệ Cẩn như thế nào. Tạ Niên vội vàng che giấu tội cho muội muội, tự đổ tất cả lỗi cho mình. Cuối cùng, Tạ thái úy phạt Tạ Niên quỳ một đêm. Tạ Kiều thấy anh mình gánh tội thay thì trong lòng không mấy dễ chịu nhưng cũng không đủ dũng cảm để làm rõ mọi chuyện với Tạ thái úy, đành không ngừng khóc nức nở, hai mắt khóc đến nỗi vừa sưng vừa đỏ.

Tạ Phàm trí óc không tồi, trong lòng hắn đương nhiên biết rằng người nào sai, không kể đấy là con trai con gái mình, hắn làm phụ thân lẽ nào lại không biết tính tình chúng nó? Hăn phạt Tạ Niên, thứ nhất là vì cậu dung túng cho em gái, thứ hai là phạt cậu ta biết chuyện nhưng không thông báo, đồng thời cũng phạt cả cái tâm của Tạ Kiều.

Vậy là đêm qua, cả ba đứa nhỏ đều bị phạt.

Hôm nay gặp lại nhau thì ba người trở nên hòa hợp hơn, vội vàng bắt tay nhau giảng hòa.

A Chiêu cười híp mắt nhìn Tạ Kiều, ánh mắt sâu không lường được khiến Tạ Kiều phải trốn đằng sau Tạ Niên. Tạ Niên nhìn A Chiêu, nhăn mày, trong lòng cảm thấy có chút không vui.

Nhớ tới việc ở Tinh Cơ lâu hôm đó, A Chiêu mắng to: “Đại gia ngươi” khiến Tạ Kiều hiểu A Chiêu phần nào. Trong lòng hắn thầm lắc đầu, sự thô tục, vô lễ như thế thật là làm nhục thân phận một cô gái. Nếu không phải cô bé đó đã nhớ là không quên, cậu thật tò mò vì sao công tử Vệ Cẩn nổi danh tam quốc lại thu nhận một cô bé như vậy làm đồ nhi?

Thấy muội muội sợ đến run người, Tạ Niên nhìn A Chiêu không hề thân thiện chút nào.

Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn thẳng về phía A Chiêu.

A Chiêu cười híp mắt nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

——- Tạ tiểu công tử, chúng ta kết thù lớn rồi.

——– A Chiêu tiểu thư, tôi cũng thế.

Mấy ngày sau, Chu Mục tới cửa gặp Vệ Cẩn, dẫn theo cả Tạ Niên và Tạ Kiều tới bồi dưỡng tình cảm với A Chiêu. Quản gia Dương Đức ở ngoài sảnh mang rượu tới, Vệ Cẩn và Chu Mục nói chuyện vui vẻ, nâng cốc.

A Chiêu dẫn hai anh em Tạ Niên, Tạ Kiều đi dạo, đằng sau ba đứa nhỏ là các thị nữ theo sát.

Ba người lúc ở sảnh chính cũng cười cười nói nói vui vẻ.

Vừa ra khỏi sảnh, nụ cười trên mặt Tạ Kiều đã biến mất tiêu, bĩu môi với A Chiêu rồi tránh xa A Chiêu ra, còn Tạ Niên thì mặt không hề biến đổi. Ngược lại, A Chiêu cười không ngừng, nói: “A Kiều tiểu thư, Tạ tiểu công tử, lần trước là do A Chiêu không đúng, nhất thời xúc động nên mạo phạm A Kiều tiểu thư, mong A Kiều tiểu thư không để bụng.”

A Chiêu nhớ lại sư phụ, có lễ thì chẳng ai trách được, cứ nở nụ cười bước tới, đối phương sẽ không đấm cho một phát, nhất là Tạ Niên.

Quả nhiên, Tạ Niên thấy A Chiêu có lễ như vậy thì sắc mặt cũng thay đổi.

Cậu ta nói: “Lần trước Niên và muội muội cũng có phần sai.”

A Chiêu nói: “Lúc trước đã đắc tội, bây giờ A Chiêu thật lòng nói lời xin lỗi với Tạ tiểu công tử và A Kiều tiểu thư. Để xin lỗi, A Chiêu xin dẫn hai người tới chỗ này. Đây là chỗ chơi tốt nhất phủ, nhất định hai người sẽ thích.” A Chiêu ra vẻ rất quen thuộc nói: “Nào, A Chiêu dẫn hai người đi!”

Dứt lời, không để Tạ Niên và Tạ Kiều từ chối, A Chiêu đã nhiệt từng bước đi trước.

Tạ Niên và Tạ Kiều liếc nhìn nhau.

Tạ Kiều mếu máo nói: “Ca, Kiều Kiều không muốn đi.”

Tạ Niên nói: “Chúng ta là khách, A Chiêu tiểu thư là chủ nhân nơi này. Chúng ta không thể không đi, hơn nữa A Chiêu tiểu thư cũng đã xin lỗi chúng ta. Kiều Kiều đừng để bụng , được không?”

Nghe Tạ Niên dịu dàng hỏi ý mình, Tạ Kiều cũng chỉ nói được: “Được rồi, Kiều Kiều phải nhìn ca đi trước thì mới đi, nếu không Kiều Kiều không đi đâu.”

Tạ Niên cười cười, xoa đầu Tạ Kiều.

“Ừ, Kiều Kiều ngoan.”

Cậu ta kéo tay Tạ Kiều đi, hai người nhanh chóng đuổi theo A Chiêu. A Chiêu đi qua hành lang, bước qua cầu đá, đi xuyên qua rừng, tới nơi thì dừng bước.

A Chiêu cười híp mắt xoay người, “Hai người nhìn xem, chỗ này có đẹp không?”

Tạ Kiều nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện ra chỗ này có gì đặc biệt, chỉ có đúng một chỗ bụi cỏ dại mà thôi. Tạ Niên cũng nhìn qua rồi thắc mắc nói: “A Chiêu tiểu thư, chỗ này là?”

A Chiêu trừng mắt nhìn, “Hai người nhất định không biết rồi. Chỗ này vốn có một cây lê, vừa mới mùa xuân đáng ra đã có hoa lê rồi. Tiếc rằng. . . ” Vẻ mặt A Chiêu bỗng nhiên có chút bi thương, cô bé thở dài, “Đáng tiếc. . .”

Tạ Niên tò mò hỏi: “Tiếc rằng gì?”

A Chiêu thần thần bí bí nhìn trái nhìn phải rồi mới hạ giọng nói nhỏ: “A Chiêu nói cho hai người biết, nhưng hai người không được cho nói cho người khác. Là thế này, mấy tháng trước, chỗ này vốn có một vườn cây lê, như vậy. . . Cao thế này này. . . ” A Chiêu kiễng mũi chân, khoa tay múa chân một chút rồi nói: “Lúc tôi mới tới, vườn cây lê này đã kết quả rất nhiều, mỗi quả đều to bằng hai nắm tay thế này, vừa nhìn là biết mọng nước, ăn để giải khát rất tốt. Một hôm, lúc tôi đi qua chỗ này, trên cây chợt rơi một quả lê chỉ bẳng một bàn tay của tôi. Hai người đoán xem có chuyện gì xảy ra?”

Tạ Kiều nghe rất chăm chú nên vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

A Chiêu nói: “Nó nói chuyện! Nó nói với tôi, nó đã kết quả từ rất lâu rồi, tiếc rằng hàng năm lúc thu hoạch không ai cần nó nên năm nay nó tự mình rụng xuống. A Kiều tiểu thư, nó còn nói cho A Chiêu một bí mật.”

“Bí mật gì?”

Tạ Niên cũng cảm thấy hứng thú.

A Chiêu nói: “Nó nói rằng, chúng nó kết quả không hề dễ, nếu có người nào ăn một miếng lê rồi ném đi, thì phần còn lại của lê lúc nửa đêm sẽ biến thành rất nhiều sâu chui vào trong người người đó, rồi cắn hắn ta từ bên trong, từng miếng từng miếng một.”

A Chiêu đột nhiên ngồi xuống, nhanh chóng nhặt một con sâu đang ngọ nguậy giơ trước mặt Tạ Kiều.

“A Kiều tiểu thư nhìn xem, con sâu có dạng như thế này này.”

Tạ Kiều đang nghe chăm chú nhưng càng về sau trong lòng Tạ Kiều càng cảm thấy sợ, bất thình lình một con sâu hiện ra trước mắt, cái đuôi còn nghoe nguẩy, quẹt qua trán con bé. Cảm giác lạnh như băng này đủ khiến cho Tạ Kiều hét lớn một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch.

“Ca!”

Tạ Niên càng nghe càng thấy kì quái, nhưng chưa kịp phản ứng thì A Chiêu đã hành động. Tạ Niên lạnh mặt, kéo muội muội vào lòng rồi hất con sâu trong tay A Chiêu ra.

“Cậu!”

A Chiêu chớp mắt: “A Chiêu chỉ nói cho hai người một bí mật mà thôi, sao Tạ tiểu công tử lại tức giận thế?”

Tạ Niên rất bực mình, muốn mắng A Chiêu mà không biết phải mắng như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nhớ một câu A Chiêu từng nói: ‘Đại gia ngươi!’ nhưng cậu ta không nói thành lời được.

A Chiêu cười hì hì nói: “Tạ tiểu công tử muốn mắng ‘đại gia ngươi’ sao?”

“Cậu! Cậu!” Gương mặt Tạ Niên đỏ bừng, “A Chiêu tiểu thư nói năng thô tục thế mà không thấy xấu hổ sao?”

A Chiêu nói: “A Kiều tiểu thư đối xử với quả lê như thế cũng không thấy xấu hổ sao?”

Tạ Kiều thấy A Chiêu gây sự như thế thì thẹn quá hóa giận, bước tới đẩy A Chiêu. A Chiêu vừa mới khỏi ốm, thân mình hơi yếu. hơn nữa Tạ Kiều lại đẩy hết sức, A Chiêu loạng choạng mấy bước rồi ngã xuống đất.

A Chiêu không tức, chỉ nhếch miệng cười: “Tạ tiểu công tử nên nhớ, là muội muội của cậu đánh tôi trước.”

Cô bé xoa tay, định bỏ dậy ra chỗ Tạ Kiều. Tạ Niên hoảng quá, vô tình tát A Chiêu một cái. Tạ Niên ngây người, lắp bắp nói: “Do… do cậu khiêu khích trước!”

A Chiêu bị tát một cái, tâm trạng không hề tốt.

Cả người cô bé lao về phía Tạ Niên. Bấy giờ A Chiêu đã dùng hết sức mình.

Hai đứa nhỏ đánh nhau trên mặt đất lạnh như băng.

Tạ Kiều bấy giờ không biết phải làm gì. Chợt con bé thấy Vệ Cẩn và Chu Mục chạy tới, vội vàng nói: “Ca, đừng đánh nữa, Vệ công tử và Chu Mục công tử tới rồi!”

A Chiêu vội tránh Tạ Niên ra, hai người đứng dậy, sửa sang y phục của mình.

Vệ Cẩn đen mặt.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Lần này A Chiêu, Tạ Kiều và Tạ Niên đều đã có kinh nghiệm, đồng loạt cười một cái. A Chiêu nói: “Sư phụ, Tạ tiểu công tử muốn cùng A Chiêu…”

Tạ Niên nói: “Giả làm mèo con lăn dưới đất xem ai làm giống hơn ạ.”

Tạ Kiều nói: “A Chiêu tỷ tỷ làm rất giống!”

A Chiêu cười: “A Niên cũng làm không tệ!”

Chu Mục cười nói: “Thì ra là vậy.”

Ba đứa nhỏ cùng gật đầu.

Vệ Cẩn bình tĩnh nhìn A Chiêu: “Thật không?”

A Chiêu nuốt nước miếng, không dám trả lời. Chu Mục thấy thế thì cười nói: “Không còn sớm nữa, ngày khác Mục xin tới. Tiểu công tử và A Kiều tiểu thư cần phải về rồi.”

Đợi bọn họ đi, Vệ Cẩn thản nhiên nhìn A Chiêu.

“A Chiêu, khai ra đàng hoàng cho vi sư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.