Lần đầu tiên A Du gặp được Thái Tử Trường Cầm là một bi kịch.
Đối với hai người mà nói đều quả là như vậy.
Khi đó A Du vừa mới trải qua một tai nạn bi thảm nhất trần gian, nói một
cách ngắn gọn, cũng là bởi vì bị một chiếc xe tông vào, mạnh đến mức
khiến linh hồn từ trong cơ thể bay ra ngoài, sau đó nàng trở thành một
cô em không biết tên ở một nơi không biết tên tại một thời đại cũng
không biết tên nốt —— được rồi, người ta thường gọi đó là xuyên không.
Đến khi nàng dung hợp hết tất cả kí ức của chủ thân thể ấy rồi, A Du xác
định, thế giới này cùng với bất kì triều đại cổ nào trong trí nhớ của
nàng đều không giống nhau, mới đầu là cảm thấy đau khổ, sau lại thấy may mắn, chí ít, suốt cả quãng đời sau này của nàng cũng không phải hối hận đã chẳng học giỏi môn Lịch sử ấy mà ...
Cô bé mà nàng nhập vào
người độ chừng tám tuổi, quê nhà vừa bị nạn hạn hán, sau khi cha mẹ qua
đời cô bé theo nạn dân lên đường đến thành trấn khác.
Cô bé này
vận may không tệ, đến được trấn khác thì phú hộ ở trấn trên đang mở lòng tốt bố thí cháo; mà cô bé này vận may cũng đen, lúc uống cháo quá gấp
gáp, kết quả bị nghẹn một cái rồi không thở được, vì thế, cứ như vậy là“đi” luôn ...
Đối với việc này A Du cũng không biết nên nói cái
gì cho phải, chỉ có thể lặng lẽ bưng lên bát cháo mấy giây trước là thủ
phạm hại chết “nàng”, hung hăng trút vào bụng, sau khi chép chép miệng
vài cái, nàng dứt khoát đứng lên, quyết định đi lấy thêm một bát nữa.
Bởi tuổi còn nhỏ lại nom hoạt bát lanh lợi, nàng suôn sẻ nhận được bát cháo thứ hai, A Du sau khi hài lòng thở phào, quyết định đi tìm một cái vò
đổ bát cháo này vào dự trữ, kế đó lại đến xin thêm vài bát nữa —— tranh
thủ lấy đủ ăn trong một tuần —— Ai mà biết được những người đó còn phát
cháo tới khi nào chứ? Thân thể này còn nhỏ như vậy, trời mùa này lại còn lạnh giá, bị đói mấy ngày liền sẽ chết ngay.
Ngay khi A Du rẽ qua góc tường, bọn họ đã gặp nhau.
Lúc đó, Thái Tử Trường Cầm vừa trải qua một lần độ hồn.
Độ hồn đổi thân thể, vốn là việc cướp đoạt mạng sống nghịch lại với ý
trời, bất cẩn một chút sẽ lập tức cả thân thể và linh hồn đều bị hủy,
cho nên mỗi một lần lần nào cũng có thể nói là bị hành hạ đến sống chết, nếu độ vào thân thể của trẻ con thì không sao, còn vào thân thể hơi lớn tuổi một tí, không thể ngay tức khắc thao túng cơ thể mới này như bình
thường, dù chỉ khẽ nhúc nhích ngón tay, cũng đau tựa có ngàn vạn con
kiến đang cắn.
Trước khi bò được chỉ có thể nằm, bên cạnh không có nước, không có người nào, chỉ có thể chờ chết.
Trước khi đi được chỉ có thể bò, dù cho bò có chậm, tay chân có đau hơn nữa,
cũng không thể dừng lại, bằng không sẽ vĩnh viễn không thể chờ được ngày đứng lên bước đi.
Vận số của Thái Tử Trường Cầm không tệ, lần này trực tiếp độ hồn vào trong cơ thể của một đứa bé: mà vận số của Thái Tử Trường Cầm cũng đen đủi, lần này cha mẹ của hắn cũng là nạn
dân, cực khổ vô cùng đưa hắn vào thành trấn, sau lập tức quẳng hắn ở ổ
chó ven đường.
Một đứa bé nhỏ xíu, làm sao có thể tự sinh? Chỉ đành tự diệt thôi ...
Thái Tử Trường Cầm khép hờ đôi mắt, trẻ sơ sinh thanh tuyến chưa hoàn thiện, hắn không thể mở miệng nói chuyện, ngoại trừ phát ra vài tiếng oa oa
khóc thì cái gì cũng không làm được, nhưng mà, dù cho khóc gào cũng có
ích lợi gì?
Đại nạn trước mặt, núm ruột do chính mình sinh ra còn có thể vứt bỏ, ai lại chịu chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh vô dụng chứ?
Trên khuôn mặt non nớt lộ ra một nụ cười mỉa mai ...
Nhưng mà, một giây sau đó, hắn phát hiện mình được bế lên, hắn chưa kịp thu
lại nụ cười trên mặt, đã thấy một khuôn mặt nho nhỏ lấm lem tro bụi đang nhìn vào mình.
Đang ẵm hắn là một cô bé loài người, thân thể nhỏ gầy, xương cốt khẳng khiu, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, da dẻ vàng
vọt, nhưng đôi mắt lại đen lay láy như mực vô cùng sinh động, sau khi
chăm chú quan sát hắn, cô bé cảm thán mở miệng:
”Cơ mặt bị co giật? Thảo nào ngươi lại bị vứt bỏ.”
“...”
”Không sao không sao.” A Du ôm lấy đứa trẻ mới sinh có khuôn mặt càng ngày
càng run rẩy dữ dội hơn, vỗ vỗ nó, “Ở quê nhà của ta, mặt càng co giật
người ta càng thích đó, co giật đến mức thành mặt liệt thì có thể trở
thành nam thần lạnh lùng.”
“...”
Hóa ra là một kẻ ngốc.
Thái Tử Trường Cầm rũ mắt xuống, cũng phải, nếu không là kẻ ngốc thì có ai lại thuận tay mà nhặt cái của nợ này về chứ?
”Hửm? Ngươi đói bụng sao?” A Du nhìn đứa bé một hồi, thận trọng săm soi ánh
mắt của đối phương đang hướng về phía nào, sau đó tỉnh ngộ, “Chẳng trách cứ nhìn trước ngực ta mãi, nhưng mà ta không có sữa cho ngươi bú đâu,
làm sao đây?”
“...” Thật là muốn xuất ra một chiêu “Thương hải long ngâm” mà, làm sao bây giờ?
Sau khi suy tư một lúc, ánh mắt A Du rơi xuống bát cháo vừa đắt ở dưới đất: “Xem như số ngươi may mắn.” Nói đoạn, nàng dùng ngón tay chấm một ít
cháo, đút vào miệng của đứa bé, “Đến đây đến đây nào, ăn cái này nha.”
Cũng may cháo được bố thí thường nước nhiều gạo ít lại nấu nhừ, hầu như
không có hạt gạo nào còn nguyên, bằng không trẻ sơ sinh không thể ăn
được.
Thái Tử Trường Cầm sửng sốt trong chốc lát, liền há miệng ăn cháo.
Hắn hiểu rõ, lúc này đây mình không còn là vị tiên nhân tự tại đánh đàn cổ
trên núi tiên nữa, kiêu ngạo trong lòng vẫn có, nhưng mà hắn cũng muốn
sống sót, bất luận là bằng cách nào.
Hắn muốn tiếp tục sống.
Khi trẻ con liếm vào tay cảm giác giống như chó mèo vậy, A Du bất giác
không tự chủ được bật cười, vừa cười vừa đổi tư thế, dựa vào tường ngồi
xuống, một tay khe khẽ vuốt tóc của đứa bé, một tay chấm cháo đút cho
hắn ... Hoặc là nàng?
A Du trong lòng cứ thắc mắc mãi, mà thắc
mắc trong lòng thì nhất định phải giải đáp, đây mới là thái độ đúng đắn
của con người ấy mà.
Vì vậy, sau khi cho đứa bé ăn no rồi, A Du
đặt bát cháo xuống bên cạnh, ngồi xếp bằng ngay ngắn, kế tiếp đem đứa bé để xuống trên đùi mình, bắt đầu giở tã ra.
“...” Trong lòng Thái Tử Trường Cầm đột nhiên mãnh liệt dâng lên cảm giác bất an, cái cô ngốc này lại muốn làm gì đây?
Nhưng mà bất kể đối phương muốn làm gì, hắn cũng không cách nào ngăn cản,
không lâu sau khi độ hồn, hắn đã có thể điều khiển cái thân thể này,
nhưng là gần như không ích lợi gì hơn.
Thân thể của đứa trẻ sơ sinh, có thể làm được cái chi chi?
Vì vậy, hắn chỉ có đành trơ mắt nhìn cô bé này giở ra từng lớp từng lớp
vải rách dùng làm tã lót trên người mình, cho đến khi hắn trở thành trần như nhộng.
”Ồ, thì ra là một bé trai cơ à.”
“...” Thái Tử Trường Cầm đến giờ khắc này đây rốt cuộc biết được đối phương đang làm cái gì rồi.
Thế nhưng!
Hắn tuyệt đối không ngờ tới được chính là!
Cô bé ngốc này lại có thể vừa nói, vừa đưa tay kéo kéo “của quý” của đứa bé, giống như đang chứng minh cái gì.
”! ! !” Thương Hải Long Ngâm! ! ! .
—— Đương nhiên, hắn có thể phát lên thành tiếng mới là lạ.
Vì vậy, A Du chỉ là bình tĩnh kéo kéo, xong rồi đem tã lót bọc lại từng
lớp từng lớp một, đoạn tìm một cái thắt lưng cột đứa bé trai vào trước
ngực mình, bưng bát cháo lên, tiếp tục đi tìm cái vò.
Vốn là như
vậy mà, kéo kéo sờ sờ “của quý” của một đứa bé sơ sinh thì tính làm sao? Có người lớn ở nhà nào chưa từng làm như thế đâu chứ?
Cho nên nói rằng .... Hết thảy đều là lỗi của Trường Cầm?