Ôm Nhan Ngàn Lan xuống núi, theo chỉ dẫn của hệ thống, Ninh Tịnh đi xung quanh tìm được một chỗ tương đối an toàn trong thôn của loài người – – một trấn nhỏ nằm giữa sông và núi.
Thời đại nguyên thủy, không khí trong lành. Vào trấn, dọc đường đi người đi thưa thớt, mỗi người trên mặt đều dán gạch men Ninh Tịnh quen thuộc.
Ban đầu, Ninh Tịnh còn lo lắng bản thân đi trên đường sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận yêu quái, nhưng dần dần, nàng liền phát hiện bản thân lo lắng thừa. Trừ khi là thiên sư rất cao minh, nếu không, yêu quái tép riu như nàng, với yêu khí nhàn nhạt như vậy, căn bản sẽ không ai thèm chú ý.
Mà Nhan Ngàn Lan kể từ khi vào trấn, vẫn luôn rúc trong ngực nàng, im lìm không nhúc nhích, thoạt nhìn rất không có tinh thần.
Ninh Tịnh cách một lớp quần áo vỗ vỗ đầu hắn, coi như an ủi, sau khi vỗ xong mới bắt đầu hành trình đi tìm nhà trọ.
Thị trấn này rất nhỏ, đi từ đầu trấn đến cuối trấn cũng chỉ tầm bốn mươi đến năm mươi hộ gia đình. Vốn dĩ ban đầu Ninh Tịnh định tìm một nơi có mái hiên để ngủ tạm một đêm nhưng đi dạo một vòng, mới phát hiện không chỗ nào có thể dừng chân.
Ninh Tịnh chặn một nữ nhân qua đường lại hỏi vài câu, cuối cùng đã hiểu dụng tâm hiểm ác của hệ thống.
– – người ở thế giới này, tất cả đều tự mình lên núi đốn củi làm nhà a aaaaaaa!
Năng suất lao động thời kì này đại khái tương đương với năng suất của xã hội nô lệ trong lịch sử, tương đối lạc hậu, đương nhiên sẽ không có các công trình công cộng như khách điếm, miếu thờ,...tuy nhiên, ưu thế duy nhất của thời kì này có lẽ chính là không có chế độ nô lệ, cũng không có chủ nô.
Đêm nay nếu không muốn ăn ngủ đầu đường xó chợ, Ninh Tịnh hoặc là ngủ nhờ nhà người khác hoặc là phải tự mình động thủ xây nhà. Vế trước không ổn, nàng một là không có tiền, hai là không tin người lạ, ba là người khác cũng sẽ không bao giờ để một người lạ sống trong nhà họ. Vế sau lại càng không cần tính, nàng lớn như vậy, cùng lắm mới chỉ sửa qua bồn cầu két nước, còn xây nhà gì đó thì nàng chịu.
Ninh Tịnh ngớ người, nội tâm sụp đổ gào thét: " Hệ thống, đây là cái ngươi gọi là – – thế giới ta sẽ quen thói cu li?"
Hệ thống: " Ngươi xem, bằng cách này, không phải cơ bắp toàn thân ngươi đều được rèn luyện sao. Sau khi quen với với công việc nặng nhọc này, ngươi sẽ không còn cảm thấy xương cổ bị thoái hóa đốt sống nữa."
Ninh Tịnh: "..... Nhưng ta sẽ vì vất vả mà căng cơ thắt lưng cùng viêm khớp vai a."
Đương nhiên, dù sao hệ thống xuất hiện cũng là để phụ trợ ký chủ, mặt trên nói thế chỉ để hù dọa Ninh Tịnh tý thôi. Trên thực tế, ngay khi Ninh Tịnh tiến vào thế giới này, nó đã chuẩn bị tốt nơi ở cho nàng rồi, trấn nhỏ này vừa hay nửa tháng trước có một hộ gia đình dọn đi, để lại một tiểu trang viên trống không, đồ dùng bên trong tuy không thể nói là đầy đủ mọi thứ nhưng tốt xấu gì cũng có thể cứu vãn tình hình trước mắt, không đến mức phải ôm Nhan Ngàn Lan lang bạt màn trời chiếu đất.
Căn cứ theo chỉ dẫn, Ninh Tịnh đi đến nơi hệ thống sắp đặt – – dưới gốc cây đại thụ lớn ven rìa trấn nhỏ, quả nhiên có một tiểu trang viên trống không. Tiểu trang viên này cách khá xa với các hộ gia đình trong trấn, sau lưng là một hồ nước, ven hồ là rặng trúc kéo dài đến tận giữa hồ, thuận tiện bắt cá. Vị trí địa lý không tồi. Bề ngoài có chút cũ nát nhưng mức độ này vẫn có thể chấp nhận được, tu tu bổ bổ một chút là có thể vào ở.
Càng cao hứng chính là, phía trước nhà có một mảnh đất nhỏ đã được rào chắn cẩn thận, về sau có thể gieo hạt trồng hoa, trồng rau gì đó.
Cũng may là có nó, nếu không, Ninh Tịnh cũng không dám đảm bảo, phòng ngủ sập sệ kia có thể hay không ngủ đến nửa đêm liền sụp, nhân tiện đem hai yêu bọn họ đè bẹp.
Đồ dùng trong phòng không thể nói là đầy đủ mọi thứ, mới tinh như cũ nhưng tốt xấu gì cái ly cái đĩa, chăn mềm gối đầu, xiêm y gì đó đều đủ cả. Ninh Tịnh đi vòng quanh phòng ở vài vòng, mái nhà có vẻ vẫn dùng tốt, còn vết nứt gì đó, chắc phải chờ đến ngày mưa mới có thể kiểm nghiệm được. Kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện cũng chỉ có cửa sổ là cần phải tu bổ.
Trong phòng đã có dụng cụ, nhưng chưa cần gấp gáp tu bổ, có một chuyện quan trọng trước mắt phải làm, đó chính là mang Nhan Ngàn Lam đi tắm rửa – – nàng phải đem cục lông nhỏ này tắm rửa sạch sẽ mới được.
Hệ thống: " Đinh! Chúc mừng ký chủ đã thành công đưa được mục tiêu nhiệm vụ về nhà, tiến độ hoàn thành cốt truyện bay lên, tiến độ hiện tại: 5%"
Vừa rồi trong động tối tăm nhìn không rõ, bây giờ dưới ánh mặt trời mới nhìn rõ, lông mao toàn thân Nhan Ngàn Lan dính thành từng cụm, lông cổ còn bám không ít bùn, dùng tay không không thể cạy hết. Ninh Tịnh tìm thấy một cái bồn gỗ, lấy nước trong hồ phía sau nhà, ở trong phòng giúp Nhan Ngàn Lan tắm rửa. Không có xà phòng, chỉ có thể dùng tay xoa.
Lúc đầu Nhan Ngàn Lan còn rất bài xích nước, vẫn luôn muốn trèo ra khỏi bồn gỗ. Nhưng nhờ Ninh Tịnh dịu dàng trấn an, dùng tay cầm lấy móng vuốt hắn, cho hắn thử chạm xuống đáy bồn, Nhan Ngàn Lan phát hiện chậu này không sâu liền không tiếp tục phản kháng nữa.
Sau khi tắm rửa cho hắn trắng trẻo thơm tho, Ninh Tịnh đem Nhan Ngàn Lan bế lên. Nhan Ngàn Lan sau khi lau khô lông tóc trông giống hệt một quả bóng tròn phồng lên, tiểu tử này lông tóc thật dày, vừa dài vừa mượt, Ninh Tịnh sờ soạn mất cái mới thỏa mãn bế hắn lên giường, tìm mấy cái gối đầu lớn vây xung quanh mép giường, phòng ngừa trường hợp hắn rớt xuống. Hắn nhỏ như vậy, nếu chẳng may rớt xuống đất, nàng mà không chú ý, khả năng dẵm phải là rất cao.
Nhan Ngàn Lan từ lúc xuống núi vẫn luôn luôn buồn bã ỉu xìu, tùy ý cho Ninh Tịnh đùa nghịch. Bây giờ làm tổ ở trên giường, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, tâm trạng gần như xuống đáy, nếu không phải nhìn cái mũi hơi hơi ướt át của hắn, Ninh Tịnh còn nhìn không ra hắn vẫn còn sống.
Giải quyết xong vấn đề của Nhan Ngàn Lan, lúc này Ninh Tịnh mới có thời gian đi tổng vệ sinh cùng tu bổ cửa sổ.
Phải dành hơn nửa ngày nàng mới đem hết bàn ghế, giường đệm, ngăn tủ, bệ bếp, tất cả lau chùi sạch sẽ, sau đó lại kiếm thêm mấy dụng cụ, chẻ một vài miếng gỗ nhỏ, tu bổ lại cửa sổ bị mục nát. Sau khi kết thúc, Ninh Tịnh cảm thấy bắp tay như phát triển thêm một vòng, cả người cũng toàn mùi mồ hôi.
Trở lại trong phòng, Ninh Tịnh đầu tiên là trở lại mép giường kiểm tra, may mắn Nhan Ngàn Lan vẫn như cũ ngoan ngoãn làm tổ trên giường, còn duy trì đúng tư thế ban đầu,
Ninh Tịnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, bỗng nhiên ý thức được điểm không thích hợp: " Hệ thống, ta tới thế giới này bao lâu rồi?"
Hệ thống: " Từ khi ngươi ôm Nhan Ngàn Lan trong động về đến bây giờ, đại khái được mười lăm tiếng đồng hồ."
Ninh Tịnh có chút kinh ngạc: " Nhưng ta không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy khát, chẳng nhẽ là do ta không phải con người?"
Hệ thống: " Đúng vậy, ngươi là Địa tinh, nghiêm túc mà nói, ngươi là yêu quái không cần ăn thịt người, chỉ cần không khí, mưa nắng là ngươi đủ sống sót."
Ninh Tịnh cuối cùng cũng tìm ra điểm lợi khi biến thành cọng rau thơm – – thật là dễ nuôi nha. Nàng có thể chịu đói, nhưng không có nghĩa Nhan Ngàn Lan cũng có thể chịu đói – – hắn dù sao cũng mới chỉ là tiểu hồ ly đang ở giai đoạn sơ sinh.
Mặc dù hắn không nói, vì tâm trạng đang rất tệ, cũng không có nhúc nhích nhưng không ăn không uống trong một khoảng thời gian dài như vậy, nó hẳn đã đói bụng rồi đi.
Ninh Tịnh nhẹ nhàng ghé vào mép giường, vươn tay tách miệng Nhan Ngàn Lan, Nhan Ngàn Lan yếu ớt lắc người, nhưng không thể địch lại được sức của Ninh Tịnh, bị nàng bắt mở miệng. Quả nhiên, cả khoang miệng hồng nhạt không có một cái răng. Tiểu hồ ly tuổi này, hẳn là muốn ăn sữa.
Nhưng nàng đi chỗ nào tìm sữa được bây giờ?
Ninh Tịnh nhớ lại, hình như lúc cô mới bước chân vào trấn có nhìn thấy mấy hộ gia đình có chăn nuôi dê bò, không biết đã có sữa cho nàng xin chưa? Tâm động không bằng hành động, Ninh Tịnh xếp một tầng gối nữa xung quanh Nhan Ngàn Lan rồi mới rời đi.
Quả nhiên trong trấn có năm sáu hộ gia đình đang chăn nuôi dê bò. Trong thời kỳ sức sản xuất lạc hậu này, chăn nuôi dê bò chủ yếu là để cày ruộng hoặc ăn thịt, hẳn là vẫn tìm được một con dê bò đang trong thời kỳ cho con bú.
Ninh Tịnh lần lượt đi gõ cửa từng nhà, nhưng bất hạnh thay, mấy hộ gia đình vừa rồi đều không có thứ Ninh Tịnh mong muốn. Chỉ còn một hộ cuối cùng, Ninh Tịnh không ôm quá nhiều hy vong, tiến lên gõ cửa.
Ngay lập tức một thanh niên mặc trang phục đơn giản thò đầu ngó ra, nghi hoặc lên tiếng: " Cô nương tìm ai, hình như ta chưa từng thấy cô nương trước đây?"
" Ta mới chuyển đến hôm nay" Ninh Tịnh đi thẳng vào vấn đề: " Tiểu ca, huynh có sữa không? Có thể vắt cho ta xin ít được không?"
Đối phương: "......."
Mặc dù quá trình chào hỏi có hơi ngàn chấm nhưng may mắn thay trong nhà tiểu ca này thực sự có một con dê đang cho con bú. Niên đại này ít người, con người nói chung vẫn tương đối chất phác, Ninh Tịnh hỏi xin một chén sữa dê, tiểu ca liền sảng khoái đáp ứng. Ninh Tịnh rối rít cảm ơn, sau khi cùng vị tiểu ca này trao đổi tên họ liền biết được ân nhân tên gọi là Trương Chính, lúc này mới vui vẻ dẹp đường hồi phủ.
Về đến nhà, Nhan Ngàn Lan đã thay đổi tư thế – – cuộn người như con tôm, đây là một tư thế mang tính phòng ngự, dường như muốn nói cho thế giới bên ngoài, hắn từ chối mở rộng cửa lòng tiếp thu hiện thực. Ninh Tịnh đặt cốc sữa dê lên bếp hâm nóng, sau đó tiến đến mép giường, ngồi xuống dùng từng muỗng nhỏ bón Nhan Ngàn Lan uống sữa.
Đáng tiếc, Nhan Ngan Lan nhất quyết không chịu mở miệng, mặc cho Ninh Tịnh dùng hết vốn liếng dỗ dành,hắn vẫn chẳng mảy may di chuyển, vẫn luôn héo héo. Xem ra, cả nhà bị giết thật sự là một đả kích đối với hắn.
Ninh Tịnh không còn biện pháp, chỉ đành đem sữa dê ra ngoài trước.
Nhan Ngàn Lan đã không ăn không uống liên tục trong hai ngày. Chỉ có thể nói rằng hắn không hổ là con trai Hồ yêu, ngay cả khi cơ thể yếu hơn, cơ thể vẫn có nội đan bảo vệ sinh mệnh. Ngược lại, nếu đổi lại là em bé nhân loại, không ăn không uống trong hai ngày, sợ rằng đã sớm treo.
Mặc dù là như vậy nhưng cũng không thể cứ mãi không ăn không uống. Nhan Ngàn Lan không giống nguyên thân thực vật của Ninh Tịnh, cho dù không ăn không uống, vẫn có thể thông qua con đường khác sống sót. Hắn nhất thiết phải ăn cơm thì mới có dinh dưỡng để sống.
Ninh Tịnh đau đầu thực sự, chỉ có thể ở trong lòng mắng hắn cứng đầu, còn lại vẫn kiên nhẫn vuốt ve lông hắn. Nàng muốn Nhan Ngan Lan nghe hiểu lời nàng nói.
Sau khi màn đêm buông xuống, nàng làm một hàng rào bằng gối bao quanh Nhan Ngàn Lan phía trong giường, làm như vậy buổi tối có xoay người, cũng sẽ không chạm đến hắn.
Hôm sau, Ninh Tịnh lại tiếp tục mặt dày, đến nhà Chương Chính xin một chén sữa dê nhỏ.
Cứ đi xin sữa như vậy cũng không phải biện pháp, Ninh Tịnh phải mau chóng tìm kiếm thức ăn có thể nuôi nấng Nhan Ngàn Lan thay thế sữa dê.
Chiếu theo tình hình hiện tại, thiết thực nhất là nuôi lấy một con vật có thể cho sữa. Nếu không thể nuôi được,ít nhất nàng cần phải chuẩn bị thứ gì đó để trao đổi sữa dê với Chương Chính, sao có thể nhận mãi đồ của người ta được.
Thật ra, ngoài các thức ăn làm bằng sữa, chờ Nhan Ngan Lan lớn hơn một chút, nàng có thể cho hắn ăn một ít cháo bột hoặc cháo loãng gì đó. Cái này dễ hơn tìm sữa rất nhiều.
Ngày thứ ba, tình hình rốt cuộc cũng có chuyển biến, Nhan Ngàn Lan cuối cùng cũng chịu mở mắt và nguyện ý uống sữa – – xế chiều hôm đó, Ninh Tịnh theo thói quen dọn một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn, ôm Nhan Ngàn Lan đặt trên bàn, dùng muỗng nhỏ thổi từng muỗng sữa dê đưa tới bên miệng hắn. Lần này, cuối cùng Nhan Ngàn Lan cũng chậm rãi mở mắt, thè lưỡi dè dặt liếm từng chút sữa một.
Cuối cùng đã được đáp lại, tâm tình Ninh Tịnh rất tốt, từng muỗng lại từng muỗng, kiên nhẫn bón sữa dê cho hắn uống. Cứ chầm chậm ăn như vậy, thật không ngờ Nhan Ngan Lan có thể ăn hết chén sữa dê nàng mang về, ăn xong còn ợ một cái rất thoải mái.
Ninh Tịnh nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ của Nhan Ngàn Lan, luôn cảm thấy nó rất không khoa học, chẳng nhẽ do mấy ngày nay bị bỏ đói?
Uống sữa xong, Ninh Tịnh ôm hắn áp lên ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn để tránh hắn ăn no quá tý lại trớ sữa.
Hệ thống: " Nói thật, không hiểu sao nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ngươi sẽ chăm sóc trẻ con rất tốt."
Ninh Tịnh cúi đầu vỗ vỗ lưng Nhan Ngàn Lan: " Đúng vậy, cao trung cha mẹ ta đã qua đời, sau đó được gia đình chú nhận nuôi. Nhà ông ấy có ba đứa con, đứa nhỏ nhất kém ta mười năm tuổi. Ta đã học được cách chăm sóc trẻ con từ khi đó."
(1) Cao trung: là THPT ở Trung Quốc.
Tuy rằng hệ thống bọn họ tự tay tuyển chọn ký chủ, nhưng ngoài tư liệu có liên quan đến nhiệm vụ, toàn bộ tư liệu còn lại của ký chủ đều được bảo mật. Lần đầu tiên nghe thấy Ninh Tịnh nhắc đến gia đình mình, hệ thống có chút ngạc nhiên, trầm mặc một lúc lâu mới nói tiếp: " Ta nhớ rõ ngươi từng nói, bản thân ra đời kiếm tiền từ rất sớm."
Ninh Tịnh: " Đúng vậy, đã làm rất nhiều công việc."
Hệ thống bị gợi lên lòng hiếu kỳ: " Vậy ngươi thích nhất công việc gì?"
Thích nhất công việc gì?
Trước nay chưa từng có ai hỏi nàng vấn đề này, Ninh Tịnh chìm vào kí ức xa xăm, có hơi thất thần. Nếu phải nói về công việc yêu thích nhất, nàng thật sự là không biết nên trả lời ra sao. Nhưng nếu nói về công việc để lại cho nàng ấn tượng khó quên nhất, có lẽ chính là lúc vào lúc khó khăn nhất, nàng nhận được công việc gia sư ấy.
Bởi vì tại đó, nàng từng thích một người.
Ninh Tịnh cười nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ chuyển chủ đề: " Công việc gì kiếm được nhiều tiền nhất ta liền thích công việc đó."
Uống sữa xong, Nhan Ngàn Lan được Ninh Tịnh ôm tới ôm lui trong phòng, bắt đầu mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Nhan Ngàn Lan lúc này, y hệt như một chú mèo con mới sinh, ở trong mắt Ninh Tịnh, thật sự không khác gì đang nuôi sủng vật.Đến bây giờ nàng mới có cảm giác mình đang nuôi một cơ thể sống.
Hơn nữa, trong thế giới này, chờ khi nàng hoàn thành xong tám năm nhân sinh, Nhan Ngàn Lan cùng lắm mới chỉ tám tuổi, đại khí vận giả thậm chí còn chưa có sinh ra. Ở thế giới này, tuy thân phận nàng có chút kỳ lạ, nhưng cuộc sống vẫn xem như khá bằng phẳng.
Ninh Tịnh đem thắc mắc trong lòng hỏi hệ thống, hệ thống rất nhanh trả lời: " Nếu không có gì thay đổi thì hai tuổi Lan Ngàn Lan sẽ hóa hình lần đầu tiên, bốn tuổi hóa hình lần thứ hai, sáu tuổi hóa hình lần thứ ba, sau ba lần hóa hình cơ thể căn bản sẽ định hình xong. Cho nên, hắn sẽ không duy trì trạng thái hồ ly mãi mãi."
Ninh Tịnh kinh ngạc hỏi lại: " Hắn không phải có thể sống đến mấy trăm tuổi sao? Sao có thể hóa hình xong trong vòng mấy năm được?"
Hệ thống: " Nếu cơ thể vẫn luôn không thành niên, làm sao bọn chúng có thể sống sót trong Yêu giới. Cấp bậc yêu quái càng cao thì sẽ hóa hình càng nhanh, sau ba lần hóa hình là sẽ đến thiên kiếp đầu tiên. Bộ dáng Yêu tộc về cơ bản là đã định hình xong, chúng sẽ bước vào giai đoạn ổn định nhất của cuộc đời đó chính là thời kỳ dài nhất của tuổi trẻ. Nói chung, Yêu tộc có 90% thời gian là sẽ ở giai đoạn tuổi trẻ."
Thì ra là thế....
Ninh Tịnh vẫn còn vấn đề hỏi tiếp: " Vậy khi bọn hóa hình, trí não có phát triển theo không?"
Hệ thống: " Đương nhiên là có."
Ninh Tịnh ồ một tiếng, thế thì còn được. Ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống bên ngoài hai mươi tuổi, bên trong chỉ số thông minh bốn tuổi.
Sau khi dỗ Nhan Ngàn Lan ngủ say, Ninh Tịnh nhẹ nhàng đặt hắn trở lại giường, cẩn thận chải lông cho hắn.
Nhan Ngàn Lan áp mặt vào gối, đôi mắt mơ màng ngây thơ nhìn chằm chằm Ninh Tịnh, đã không còn phòng bị như trước.
Hắn không biết người này là ai, nhưng mà, bản thân luôn đối với nàng có một loại gần gũi đến kỳ lạ..... Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Nhan Ngàn Lan bị cơn buồn ngủ tập kích đến ngáp ngắn ngáp dài, tròng mắt đen nhánh hiện lên một tầng hơi nước. Cảm giác kì quái vừa mới nhen nhóm nảy mầm trong đầu đã nhanh chóng bị đập tan, không còn một dấu vết.
Chung quy hắn vẫn chỉ là một cậu nhóc mới sinh, lúc nào cũng dễ bị buồn ngủ, dung lượng não cũng không đủ lớn.
Ban đầu Ninh Tịnh định chuẩn bị xoa bụng giúp Nhan Ngàn Lan dễ tiêu hóa nhưng nhìn thấy mí mắt hắn đã bắt đầu đánh nhau, lại không quá tình nguyện lộ bụng ra cho nàng xoa, xem ra, muốn xoa bụng hắn chỉ có thể chờ một đoạn thời gian sau.
Sau khi thổi tắt ngọn nến, Ninh Tịnh nằm nghiêng trên giường, nhìn cục lông xù xù cuộn tròn trên gối bên cạnh, cả người còn tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, hứng thú lẩm bẩm: " Không bằng, ta đặt cho ngươi một cái nick name nhé?"
Nhan Ngàn Lan đã ngủ say đương nhiên không trả lời, Ninh Tịnh tự hỏi tự trả lời: " Kêu.... Bảo bảo? Mao Mao? Không được, tên xấu mới dễ nuôi, Cẩu Thặng? Cẩu Đản?"
Nhan Ngàn Lan trở mình quay mông về phía Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh nghĩ tới nghĩ lui, đem tất cả nick name bản thân có thể nghĩ ra tra xét một hồi, rốt cuộc quyết định: " Lớn lên giống quả bóng như vậy, về sau gọi ngươi là Cầu Cầu đi."
Nhan Ngàn Lan khịt khịt mũi, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Ninh Tịnh cười nói: " Cầu cầu, ngủ ngon."
Phong lưu công tử: Ta không cần các nàng vote vủng gì hết, chỉ cần thỉnh thoảng cmt bàn luận vui vẻ cùng nhau là thích lắm rồi. Đọc cmt như kiểu được tiếp thêm 1000 động lực luôn. Yêu ❤️