Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện

Chương 42: Chương 42: Thế giới 3: Bánh bao nhỏ thứ ba (9)




Chạy đi ngay giờ cao điểm tan tầm nên Ninh Tịnh bắt luôn taxi đỗ sẵn ven đường. Khi đi ngang qua cột đèn giao thông, phía dưới bóng chiều tà trải bóng, học sinh cao trung mặc đồng phục kéo bè kéo cánh qua đường, vừa đi vừa nhảy nhót, còn vui vẻ lớn tiếng cười đùa.

Ninh Tịnh chợt nhớ đến, cúi đầu xem đồng hồ —— quả nhiên, kỳ thi đã kết thúc. Sở Tinh Trạch chắc giờ này đã sớm rời khỏi trường rồi vội vã chạy đến nhà hàng Ý rồi cũng nên.

Xe nhích từng chút, từng chút một với tốc độ rùa bò, Ninh Tịnh chồm người ngó về phía trước, nhưng đường xá vẫn chật ních như cũ, cô dứt khoát ngồi xuống dựa lưng vào thành ghế nói chuyện với hệ thống: “Hệ thống, ngươi nói xem, Chu Toàn bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Hệ thống: “Có hai khả năng: Một là hắn ta đang tham gia trò chơi chỉnh người nào đó, ví dụ như trò nói thật hay mạo hiểm, hình phạt rất có thể là gọi cho người đã từng theo đuổi mình để xem đối phương có thực sự đến hay không. Hai là, hắn ta đang thực sự gặp chuyện gì đó. Kết hợp với cuộc điện thoại ba ngày trước hắn gọi cho ngươi, ta nghĩ khả năng thứ hai sẽ lớn hơn.”

Ninh Tịnh: “ Ta cũng đã nghĩ đến hai trường hợp mà ngươi nói, cái sau đúng là có khả năng hơn.”

Hệ thống: “Ừm.”

Chuyên ngành Ninh Tịnh theo học ở đại học là Tài Chính. Còn Chu Toàn là dân IT, anh ta bắt đầu kinh doanh ngay từ khi còn ngồi trên ghế giảng đường, nghe nói là thành lập một công ty game. Gần đây hình như đang đầu tư một hạng mục nào đó nhưng lại gặp phải vấn đề về tài chính nên ba ngày trước mới gọi cho Ninh Tịnh để hỏi về vấn đề này.

Kết hợp chúng lại, dường như có thể suy luận ra một chút manh mối —— nói như vậy, vì để lôi kéo đầu tư mà Chu Toàn chấp nhận tham gia buổi tiệc rượu của các nhà đầu tư. Quan tâm tới ngành công nghiệp game bây giờ có lẽ phần lớn đều là thế hệ nhà giàu thứ hai không thì cũng là thế hệ thứ hai nhà quan lại. Người trẻ tuổi thì tất nhiên sẽ không lựa chọn nói chuyện làm ăn trong những khách sạn già cỗi, mà chủ yếu sẽ chọn nói chuyện ở quán bar. Ninh Tịnh đoán có lẽ phiền toái mà Chu Toàn gặp vào những dịp như vậy rất có thể là uống say đến bất tỉnh nhân sự nên mới phải gọi điện cầu xin sự giúp đỡ của cô.

Hệ thống: “Suy đoán như vậy cũng rất hợp lí, nhưng người gọi điện thoại tới cho ngươi lại nói “ không thể liên lạc được với bất cứ ai trong danh bạ của Chu Toàn”, điều này cực kì không bình thường. Tý nữa ngươi nhớ phải nâng cao cảnh giác, có biến là phải rút luôn.”

Ninh Tịnh gật gật đầu: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.”

Khi taxi dừng lại trước phố Bar số XX trên đường Bắc thì sắc trời đã tối sầm. Ninh Tịnh xuống xe thanh toán tiền, va vào mắt đầu tiên chính là ánh đèn neon sáng chói của quán bar đầu tiên. Một cô gái trẻ mặc áo yếm, make up tông khói đang đứng ở cửa dáo dác nhìn xung quanh.

Sau khi bắt gặp ánh mắt Ninh Tịnh đang quan sát mình thì hai mắt cô gái kia sáng ngời, lập tức bước nhanh tới rồi nói “ Xin hỏi cô có phải là Ninh tiểu thư?”

“Là tôi, Chu Toàn rốt cuộc làm sao vậy?”

“Đi theo tôi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Cô gái vừa giải thích sơ qua tình huống vừa kéo tay Ninh Tịnh bước vào trong.

Hóa ra, lúc trước Chu Toàn đã đến đây vài lần. Cô gái này là là bartender thực tập, trong một lần tình cờ may mắn được Chu Toàn giúp đỡ. Sau đó mỗi lần Chu Toàn đến đây đều sẽ chào hỏi cô ta vài ba câu, từ đó cũng được xem như là bạn bè.

Chiều nay, Chu Toàn lại đến để bàn chuyện làm ăn, chỉ có điều so với mọi ngày thì rõ ràng trạng thái của anh ta hôm nay không được tốt lắm. Lúc nói chuyện phải nói bằng giọng mũi, có vẻ như bị cảm lạnh. Nhưng cô gái này chưa hỏi thăm được vài câu đã thấy anh ta vội vàng bước vàophòng bao đã đặt sẵn.

Nếu một người đã uống thuốc trị cảm rồi lại còn liều mạng uống rượu thì nguy cơ tử đột quỵ rất cao. Ngay cả khi anh ta không uống thuốc đi chăng nữa thì trạng thái bây giờ của Chu Toàn cũng rất tệ. Chỉ sợ hôm nay trở về sẽ phải lặn lội truyền dịch mất mấy ngày. Xuất phát từ lòng lo lắng bạn bè có thể gặp nạn, cô gái bartender lấy hết can đảm thừa lúc đưa rượu vào để quan sát tình hình. Sau khi phát hiện tình huống không ổn, cô ta nhân lúc hỗn loạn cầm theo điện thoại của Chu Toàn đặt trên bàn, muốn tìm một người đến để mang anh ta đi.

Nói xong, cô ta đưa cái điện thoại kia cho Ninh Tịnh xem.

Ninh Tịnh nhíu mày, đây là mẫu điện thoại mới nhất vừa được tung ra trên thị trường, Chu Toàn không cài mật khẩu. Điện thoại mở máy, trong máy danh bạ trống không, chỉ có duy nhất một cuộc gọi, cuộc gọi gần nhất và cũng là cuộc đi duy nhất, đó là cuộc gọi đến cho cô vào ba ngày trước.

Xem ra, Chu Toàn còn chưa kịp thêm liên lạc vào danh bạ, cô gái này trong lúc tuyệt vọng mới có thể đánh liều gọi cho cô.

Bị cô gái trước mặt lôi kéo đi hết khúc ngoặt này rồi lại đến khúc ngoặt kia, Ninh Tịnh sau khi lấy lại tinh thần thì dò hỏi một chút về tình hình bên trong phòng bao, chỉ vài ba câu đã gần như đã nắm được tình huống.

Hệ thống: “Ngươi định quản sao?”

Ninh Tịnh: “ Tới cũng đã tới rồi, thôi thì cứ đi xem sao.”

Hệ thống: “Có nắm chắc không?”

Ninh Tịnh gật gật đầu. Năm đó khi còn lăn lộn trong giới giải trí, cô gặp qua rất nhiều phú nhị đại. Trong các bộ phim truyền hình Trung Quốc, phú nhị đại đều bị đắp nặn thành những tên côn đồ trộm cắp, không chuyện ác nào không làm, nhưng thực tế, phú nhị đại trong hiện thực cũng không có xấu xa như vậy.

Xuất thân hào môn cùng sự giáo dục tinh anh từ khỏ khiến cho họ luôn luôn duy trì hình tượng nho nhã lễ độ với người ngoài. Nếu nói một cách đơn giản thô bạo thì bọn họ chính là những kẻ mặt người dạ chó.

Bọn họ có một cái vòng tròn luẩn quẩn tách biệt với thế giới bên ngoài, bọn họ có thể bước vào trong một bộ mặt, bước ra ngoài một bộ mặt.

Bạn bè thực sự là những người nằm ngoài vòng tròn, ở đó họ có thể thật tâm đối xử với nhau như những người bạn tri kỉ.

Bất cứ người nào có “cầu” với họ thì đương nhiên sẽ tự động bị đưa vào trong vòng tròn. Đối xử với những kẻ muốn chiếm được lợi ích từ trên người mình thì thái độ của những phú nhị đại này sẽ thay đổi 180 độ, có một luật lệ cố định gần như đã trở thành biến thái —— nếu người đó không tuân thủ quy tắc trong vòng tròn khiến họ mất hứng thì đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.

Chu toàn chắc chắn đã bị tiến vào vòng tròn của bọn họ.

Từng có kinh nghiệm giao tiếp nhiều với loại người như thế này, Ninh Tịnh biết rõ làm thế nào để ứng phó với bọn họ.

Cô bị cô gái bartender kéo đến trước một căn phòng, hai cánh cửa gỗ xa hoa thật dày ngăn cách tất cả âm thanh bên trong.

Ninh Tịnh hít một hơi thật sâu, đẩy cửa tiến vào. Cánh cửa gỗ đen mở ra một khoảng hở, tiếng nhạc ầm ĩ cùng âm thanh huyên náo bất chợt ào ra. Ninh Tịnh nhanh chóng lướt qua một lượt trong phòng, Chu Toàn xiêu xiêu vẹo vẹo đổ lệch về một góc trên ghế sô pha, gương mặt ửng hồng, bất tỉnh nhân sự. Trên ghế còn năm sáu người trẻ tuổi khác đang ngồi, có hơn hai mươi bình rượu đặt trên bàn, trong không khí tràn ngập mùi rượu trộn lẫn với mùi khói thuốc, khó chịu vô cùng.

Âm nhạc thì ồn ào, ánh đèn lại mờ ảo, lúc Ninh Tịnh bước vào còn có người nhận nhầm cô là nhân viên phục vụ.Hết cách, Ninh Tịnh đành phải sờ soạn mở đèn, rồi lại tiếp tục sờ đến bảng điều khiển ở tường để vặn nhỏ volume.

Lúc này mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung trên người cô.

Việc đầu tiên là Ninh Tịnh bước nhanh tới trước mặt Chu Toàn để kiểm tra tình huống hiện tại của anh ta. Cũng may tên chết tiệt này vẫn còn thở, Ninh Tịnh thoáng yên tâm. Tuy nhiên, dựa vào trạng thái hiện tại của anh ta, nếu tiếp tục uống nữa thì khoảng cách xuống với ông bà tổ tiên cũng không còn xa.

Ninh Tịnh buông tay, hướng về những người đang nhìn cô đầy hứng thú, bình tĩnh lên tiếng: “ Chào mọi người, tôi là chị gái Chu Toàn, hôm nay thằng bé đã uống thuốc cảm cho nên không thể tiếp tục uống rượu, không biết bây giờ tôi có thể mang thằng bé đi chưa? Hôm nay là chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, lần sau tôi nhất định sẽ để thằng bé tới bồi tội với mọi người.”

“Yo...... là chị Chu Toàn sao.” Một người trẻ tuổi cười nói: “Sao tôi lại không biết cậu ta có chị gái thế nhỉ?”

Ninh Tịnh cười cười: “Chắc thằng bé không nói.”

“Muốn mang cậu ta đi cũng được, nhưng uống hết mấy cái này rồi nói. Cậu ta uống không được thì cô tới uống thay.” Một người trẻ tuổi chỉ vào một chén rượu lớn trống không trên bàn. Vài người hiểu ý, đem tất cả những cái ly rượu hỗn hợp màu sắc khác đổ vào cái ly kia.

Là người bình thường thì đều biết uống xong ly kia chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu.

Mấy người còn lại hứng thú ngồi nhìn Ninh Tịnh khó xử.

Ninh Tịnh âm thầm thở khẽ một hơi, quả nhiên giống như dự đoán của cô. Cô sảng khoái duỗi tay cầm lấy chén rượu, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ừng ực một hơi uống hết cả ly rượu lớn.

Có lẽ do cử chỉ của cô quá mức tự nhiên, không chút ngượng ngùng nên đám phú nhị đại ngạc nhiên đến rớt cả hàm, có người còn không nhịn được huýt sáo khoái chí.

Uống xong rượu, Ninh Tịnh lật ngửa chén rượu, ý chỉ mình đã uống hết. Dạ dày như bị thiêu đốt. Ngày trước cũng từng một mình nốc cạn chén rượu, cả người toàn thân khó chịu đến mấy ngày sau vẫn còn chưa đỡ. Nhưng nếu làm vậy có thể đảm bảo sự an toàn của NPC quan trọng thì cũng đáng giá.

Sau khi xong việc, Ninh Tịnh thuận lợi mang Chu Toàn rời khỏi. Mấy tên phú nhị đại này tuy rằng chơi rất điên cuồng, những cũng là người biết phân biệt phải trái.

Dưới sự giúp đỡ của cô gái bartender trẻ, cô đỡ Chu Toàn xiên xiên vẹo vẹo ra chiếc taxi đã chờ trước cửa quán bar.Trên đường ra cửa, Chu Toàn nhịn không được nôn thốc nôn tháo đến hai lần, Ninh Tịnh sợ cậu ta uống đến hỏng người cho nên dứt khoát kêu tài xế cho xe đi thẳng đến bệnh viện. Cô gái bartender lo lắng cho an toàn của Chu Toàn nên cũng mượn cớ xin nghỉ đi theo.

Tiễn hai người đó rời đi, Ninh Tịnh một mình đứng giữa gió đêm, men say rốt cuộc bốc đến đỉnh đầu. Trạng thái bây giờ của cô không thể tự mình mò về, Ninh Tịnh theo bản năng định móc điện thoại ra gọi, nhưng chợt nhớ ra điện thoại đã không gọi được nữa. Cô quên mất không kêu cô gái bartender kia gọi điện cho Sở Tinh Trạch tới đón mình.

Ninh Tịnh: “Ta có một câu chửi nhất định......”

Hệ thống: “Thô tục đừng nói.”

Ninh Tịnh: “......”

Cô bước loạng choạng ra khỏi quán bar, ngồi xuống bên thềm đài phun nước ở công viên gần đó, móc chiếc di động đã sớm ngỏm củ tỏi, cố đấm ăn xôi khởi động nguồn.

Di động rung lên một hồi, quả nhiên vẫn mở máy. Vẫn còn 1% pin, chờ chút pin này dùng hết thì mới thật sự không thể mở được máy được nữa. Một đống tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình, Ninh Tịnh làm như không thấy, chỉ nhanh chóng mở WeChat, giành giật từng giây từng phút để mở định vị gửi cho Sở Tinh Trạch.

Định vị vừa phát đi chưa đến mấy giây thì điện thoại lại tiếp tục sập nguồn. Lần này nhấn thế nào cũng không lên nữa.

Gió đêm tạt đến làm cơn say càng ngấm, Ninh Tịnh đem đầu dựa vào vách tường, định ngắm mắt nghỉ một lát rồi chờ Sở Tinh Trạch tới đón. Nhưng nhắm mắt một lúc đến khi tỉnh dậy thì đã thấy mình trên giường. Ai đó đang lấy khăn ấm lau mặt cho cô.

Tiếng Sở Tinh Trạch vang lên trên đỉnh đầu: “Uống chút canh giải rượu đi.”

Ninh Tịnh thả lỏng tâm tình, an tâm khi biết Sở Tinh Trạch đã tìm được mình. Nhưng cô thực sự rất khó chịu, đẩy tay Sở Tinh Trạch rồi trở mình vùi đầu vào ổ chăn.

Bên cạnh thoáng yên tĩnh, hình như Sở Tinh Trạch cầm chén canh giải rượu cất đi rồi mới quay lại.

Căn phòng yên ắng đến nỗi Ninh Tịnh cảm giác được Sở Tinh Trạch đang chăm chú nhìn mình, nhưng hiện giờ cô mệt đến nỗi không còn sức để quản cậu.

Bỗng nhiên, cảm giác trên đỉnh đầu có một vật gì đó che chắn ánh sáng, Ninh Tịnh còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện trên môi mềm mềm.

Cả người Ninh Tịnh cứng lại, nhưng cô lại không dám phản ứng.

Chủ nhân của đôi môi kia sau khi rời khỏi lại tiếp tục áp xuống lần hai, lưu luyến vờn trên môi cô một lúc rồi mới rời hẳn.

Cửa phòng đóng lại. Ninh Tịnh vốn nên say đến bất tỉnh nhân sự bỗng từ từ mở mắt, hai mắt trừng lớn như gặp quỷ.

Ninh Tịnh: “??!!”

Hệ thống: “......”

Hình ảnh Sở Tinh Trạch hôn trộm Ninh Tịnh trong lúc cô bất tỉnh nhân sự thực sự quá mức chấn động, thống sinh nó có điểm không thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng hệ thống bọn nó bị trói định với Ninh Tịnh, nhưng những lúc Ninh Tịnh không có ý thức —— ví dụ như khi ngủ, khi hôn mê, thì hệ thống trí tuệ nhân tạo cũng sẽ theo trạng thái sinh lí của ký chủ mà cùng nhau ngủ đông. Chỉ khi nào kí chủ gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm, ví dụ như gần chết thì trạng thái trói định của hệ thống với kí chủ mới được gỡ bỏ do kí chủ đang trọng trạng thái suy yếu nhất, và chỉ khi đó nó mới có thể dùng ánh mắt của kẻ thứ ba để quan sát sự tình khi đó.

Cho nên, cho nên... đây cũng là lần đầu tiên hệ thống chứng kiến sự kiện như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.