Editor: tuanh0906
Thân là một người theo chủ nghĩa duy vật, vậy mà trong một lúc bắt Ninh Tịnh nạp toàn bộ tri thức tu tiên và chiêu thức võ công mà Lục Khinh Tuyết đã học suốt mười tám năm, còn bắt nàng tận tay giảng dạy cho Tranh Hà, nàng chột dạ. Vì ngay đến bản thân nàng cũng không tin những kiến thức này cho lắm. ( =_=)
Được cái thân thể này trẻ tuổi, thể chất tốt, bị lão ma đầu làm tổn thương chân khí mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã khôi phục như thường, còn có thể bắt đầu tu luyện lại. Đầu tiên Ninh Tịnh thử ngự kiếm, quả nhiên cảm giác vô cùng sảng khoái.
Thế giới này không có khinh công, khi bay cần mượn lực từ ngoại vật, cũng chính là ngự kiếm. Đương nhiên, nếu bạn thích, ngự cái ấm trà cũng chẳng ai bảo gì, chỉ là không được tiêu sái như ngự kiếm.
Người tu đạo quan tâm nhất là dốc lòng tu luyện, nhưng thực ra quỹ thời gian lại khá nhàn rỗi. Có điều theo Ninh Tịnh thấy, mọi người đều rất hăng hái tu luyện, dù sao đây cũng là thế giới tu tiên. Nếu tu luyện chậm, rất có thể đến 90 tuổi vẫn không đột phá nổi Nguyên Anh kỳ.
Mỗi ngày từ sáng sớm khi âm dương trao đổi, cho đến khi Chính ngọ ( 12h trưa) dương khí dồi dào, là khoảng thời gian tốt nhất cho các đệ tự Kim Quang Tông tu luyện, luyện tập hời hợt cũng có thể thu được hiệu quả tối đa. Sau giờ Ngọ, bảy tông môn sẽ sắp xếp các hoạt động tự do, môn chủ sẽ tự tay dạy dỗ đệ tử, truyền dạy kiến thức thân truyền. Lớp nhập môn ngồi thiền ở hạ đường. Cứ thế lặp lại cho tới lúc hoàng hôn, nắng tắt màn đêm dần xuất hiện, kết thúc một ngày.
Không chỉ tu luyện khổ cực như hòa thượng, trong Kim Quang Tông còn đặc biệt nhiều quy củ. Không được ồn ào, không được chạy nhảy trên hành lang, không được để quần áo xộc xệch, không được ăn mặc sặc sỡ, không được đi guốc gỗ bên ngoài phòng, không được ngự kiếm ở Kim Quang Tông, phải ngoan ngoãn đi bộ. Căn cứ vào thân phận khác nhau mà màu sắc và hoa văn vỏ kiếm cũng phải lưu ý, không được phép dùng sai. Nếu vi phạm quá hai lần sẽ bị phạt chép lại cả cuốn Huấn giới.
Ninh Tịnh chua xót nói: “Hệ thống, sao ta cảm giác mình từ địa ngục này rớt vào một cái địa ngục khác vậy?”
Hệ thống vô cùng thấu hiểu nhớ tới thế giới trước: “......”
Một người một thống cứ vậy nhìn nhau, yên lặng không biết nói gì.
Hôm nay, tại một tòa thuỷ tạ[1] ở Nhị môn.
[1] Thuỷ tạ: Ngôi nhà xây dựng trên mặt nước
Giữa nhà thuỷ tạ đặt một cái bàn gỗ thấp. Ninh Tịnh và Tranh Hà ngồi cùng một bên.
Sau khi đi theo Ninh Tịnh, Tranh Hà không còn mặc mấy loại y phục rách nát nữa. Hôm nay, Tranh Hà bận một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, để không làm bẩn tay áo, hắn vén hết ống tay lên lộ ra hai đoạn cổ tay mềm mại. Trên da có không ít vết sẹo cũ đan xen, đó là minh chứng hắn đã từng phiêu bạt trước khi vào Kim Quang Tông.
Trên chiếc bàn gỗ ngay trước mặt hai người, xếp một chồng giấy Tuyên Thành ngả vàng viết đầy bốn câu đối ngắn, nắp ấm trà Tử Sa hơi khểnh, hương trà phiêu tán trong gió.
Hôm nay, cũng như hơn một tháng qua, Ninh Tịnh dạy Tranh Hà luyện khẩu quyết.
Người tu đạo ngồi thiền luôn bất động, thoạt nhìn giống đang ngủ. Nhưng nếu quan sát kĩ vị trí đan điền trên bụng sẽ phát hiện bọn họ hít vào thở ra rất có quy luật. Nơi khẩu quyết tu đạo phát huy tác dụng chính là ở chỗ này. Nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm khẩu quyết, từng bước dẫn chân khí, lưu thông dọc theo kinh mạch toàn thân, tích tụ pháp lực, đào thải khí độc.
Khi tu luyện đến một trình độ nhất định, người tu đạo sẽ cảm thấy bản thân rơi vào bế tắc, làm thế nào cũng không thể đề cao pháp lực. Đây là dấu hiệu của việc sắp thăng cấp. Lúc này, việc cần làm là tiến vào trạng thái bế quan, chỉ dùng một lượng nhỏ nước uống để duy trì sinh mệnh, toàn bộ thời gian đều dành để đột phá bình cảnh. Ngày xuất quan là lúc thăng cấp thành công.
Hai năm trước, tức là lúc mười sáu tuổi, Lục Khinh Tuyết đã đột phá Nguyên Anh kỳ, thiên phú cao bức người. Bởi có người đến cuối đời cũng chưa đột phá Nguyên Anh kỳ.
Mỗi tông môn đều có khẩu quyết tu đạo riêng, vô cùng phong phú. Nhưng vì áp vần nên dễ nhớ. Cũng may, trước khi bước vào giới giải trí, Ninh Tịnh từng làm gia sư một thời gian nên khá giỏi trong việc dạy trẻ con học. Để Tranh Hà có ấn tượng sâu sắc và nhân tiện xóa mù chữ cho hắn, cứ ba ngày Ninh Tịnh lại lên lớp một lần. Trên lớp, cứ một tiết nàng cầm tay dạy chữ, tiết tiếp theo sẽ cho hắn tự luyện khẩu quyết.
Trí nhớ của Tranh Hà rất tốt, tốt đến mức gần như không giống một đứa trẻ. Ninh Tịnh phát hiện, hắn chỉ cần một ngày rưỡi là có thể học thuộc toàn bộ bài học trước đó. Cho nên, nửa tháng sau, Ninh Tịnh quyết định rút ngắn khoảng cách lên lớp xuống còn hai ngày một lần.
Ngoại trừ việc học văn, giống như ban đầu Ninh Tịnh nói, nàng còn tìm một đệ tử Nhị môn tinh thông kiếm pháp dạy Tranh Hà luyện võ.
Ninh Tịnh lật từng trang Tuyên Thành. Tranh Hà hai tay bưng một tách trà nóng thơm phức. Hắn là đồ lưỡi mèo, không uống được đồ nóng, đang chậm rãi thổi nguội trà. Khói bay che tầm mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy từng gợn sóng trên mặt trà.
Trước kia, đối với cậu bé Tranh Hà từng ngủ dưới gầm cầu thì cơm no áo ấm đã là cuộc sống không còn gì luyến tiếc. Hiện giờ hắn đã có được, thậm chí còn nhiều hơn so với tưởng tượng. Ở bên cạnh Lục Khinh Tuyết, Tranh Hà luôn cảm thấy thân thuộc, thân thuộc đến mức hoài niệm.
Gió xuyên qua từng trang Tuyên Thành mang theo mùi thơm dịu nhẹ phảng phất quanh mũi. Tranh Hà biết, đây là mùi hương các cô nương hay dùng để huân thơm y phục lót. Hơn một tháng qua, mỗi lần ngồi cùng Lục sư tỷ, Tranh Hà đều ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt này.
Lục sư tỷ không biết, thực ra hắn rất thích cảm giác được mùi hương của nàng bao quanh. Lần nào cùng trộm ngửi rồi lại trộm say mê.
Đương nhiên, bí mật đáng xấu hổ này sẽ bị Tranh Hà mãi mãi chôn kín. Nếu để Lục sư tỷ biết được, e rằng nàng sẽ không để hắn đến gần. Mà hắn thì luôn muốn đứng ở nơi gần Lục sư tỷ nhất.
Kiểm tra bài tập xong, khóe miệng Ninh Tịnh nở một nụ cười nhẹ nhõm, nàng duỗi tay xoa đầu Tranh Hà, khen ngợi: “Không tệ, viết đúng hết rồi.”
Tranh Hà ngồi im để nàng xoa đầu, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt sáng lấp lánh, như một con hamster đợi thưởng.
“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không chỉ dạy ngươi viết khẩu quyết, mà còn dạy ngươi cách sử dụng khẩu quyết để vận chuyển chân khí trong cơ thể.” Ninh Tịnh xoay người, ý bảo Tranh Hà ngồi đối diện với nàng, hướng dẫn hắn tìm huyệt đan điền.
Có lẽ do lần đầu, Tranh Hà loay hoay mãi vẫn chưa tìm được cảm giác. Ninh Tịnh nghĩ một chút, sau đó nắm một tay hắn, cách quần áo, đặt lên bụng mình: “Ngươi cảm nhận một chút, khi ta vận khí, bụng phập phồng.”
Hai tay Tranh Hà run rẩy, dùng sức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Vâng.”
Ninh Tịnh khẽ nhắm mắt, niệm khẩu quyết.
Lần này quả thật phải cảm tạ hệ thống đã giữ lại ký ức về khẩu quyết của Lục Khinh Tuyết. Nếu không, nàng lại phải học lại từng câu một. Cổ văn là điểm yếu của nàng, vì thân phận đặc thù, nàng còn phải thường xuyên ra mặt trừ ma, không lộ sơ hở mới là lạ.
Tranh Hà bình tĩnh lại, nhắm mắt, yên lặng cảm thụ. Biện pháp này quả nhiên hiệu quả, chưa tới một canh giờ, Tranh Hà đã tìm ra bí quyết.
Đến khi buổi học kết thúc, đã là sẩm tối.
Bốn phía Kim Quang Tông đều đã chăng đèn. Dưới ánh chiều tà, Tranh Hà ngoan ngoãn thu dọn bàn học, dùng nắm tay nhỏ đấm bóp cẳng chân tê rần. Trẻ con bình thường ở độ tuổi này, sao có thể ngồi một chỗ suốt cả ngày, ngồi đến tê cả chân vẫn không một lời ca thán hay làm nũng. Tên tiểu tử này đúng là quá ngoan.
Tim Ninh Tịnh mềm nhũn, tự nhiên muốn thưởng Tranh Hà một chút. Nàng sờ túi tiền, vui mừng phát hiện bên trong có một viên kẹo lạc thủ công gói trong giấy. Lấy ra xem, thì ra là mấy ngày trước, khi Tạ Diệc xuống núi mang về, nàng thuận tay lấy mấy viên, còn một viên giữ tới hôm nay, quên chưa ăn.
“Tranh Hà, muốn ăn quà vặt... À không, muốn ăn kẹo lạc không?”
Đôi mắt Tranh Hà khẽ sáng, hắn nhận lấy rồi mở giấy gói ra, viên kẹo bên trong mềm nhũn, còn chảy nước dính dính.
Ninh Tịnh bất ngờ nói: “Hoá ra chảy rồi, đừng ăn........”
Nàng chưa kịp nói xong Tranh Hà đã vội vàng nhét hết viên kẹo lạc xấu xí vào miệng, lại còn liếm giấy gói kẹo, như thể ăn trúng mỹ vị nhân gian nào đó.
Ninh Tịnh trợn tròn mắt. Tranh Hà ăn xong mới ý thức được hành động vừa rồi, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Lục sư tỷ. Đây là lần đầu tiên tỷ cho ta đồ ăn, ta không muốn lãng phí.”
Ninh Tịnh thấy trong lòng ấm áp, lại có chút dở khóc dở cười nói: “ Đâu phải chỉ có lần này đâu cơ chứ. Nào, uống chút trà đi, ăn nhanh như vậy... chắc là ngọt lắm.”
Tranh Hà lắc đầu, nghiêm túc nói: “Rất ngon.”
Thì ra tên nhóc này thích đồ ngọt? Ninh Tịnh cười: “Viên kẹo này chảy rồi, không ngon như lúc mới ra lò. Ngươi không biết đó thôi, ở dưới núi có một kỹ thuật, có thể biến đường thành các loại hình dạng khác nhau. Mẻ mới ra lò ăn mới ngon.”
Nói xong thuận tay đổ trà lạnh trong chén, rót cho hắn một tách trà nóng. Tranh Hà bưng chén, bởi vì quá nóng, không thể uống ngay, giương mắt vô tội nhìn Ninh Tịnh.
Hệ thống: “Ngươi đổ mất trà hắn thổi mãi mới nguội.” ( =_=)
Ninh Tịnh: “......”
Tranh Hà không để tâm vào trà, hắn bị Ninh Tịnh khơi dậy lòng hiếu kỳ, nói: “Thật sự là hình gì cũng có thể làm ra sao?”
Ninh Tịnh đột nhiên im lặng. Nàng nhìn Tranh Hà, một lúc lâu sau bỗng nhiên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Xuống núi xem là biết.”
Sau khi vô tình đi vào Kim Quang Tông, đây là lần đầu tiên Tranh Hà xuống núi. Từ Kim Quang Tông xuống núi phải đi bộ qua một cây cầu treo dài, còn phải đi qua rất nhiều đường núi. Nếu chỉ dựa vào đôi chân ngắn của hắn, thì phải bình minh mới có thể xuống núi —— đấy là tiền đề nếu hắn không lạc đường. Trên núi có nhiều chướng khí cổ quái, một tên nhóc như Tranh Hà chắc chắn không ra nổi.
Hiện tại có sự trợ giúp của Ninh Tịnh đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần 10 phút ngự kiếm là đến nơi.
Trong lúc ngự kiếm, Tranh Hà đứng phía sau Ninh Tịnh. Hắn chưa biết cách giữ thăng bằng khi đứng trên thân kiếm, Ninh Tịnh quàng tay ôm bả vai hắn, vỗ về trấn an. Tuy là vậy nhưng sau khi xuống đất, khuôn mặt nhỏ Tranh Hà vẫn hơi xanh. Một phần do bị dọa, một phần do bị gió tạt.
Dưới chân núi Chỉ Lân hiểm trở là thành Tây Bản giàu có nhất U Châu.
Lúc này vừa lúc thành náo nhiệt nhất. Đáng tiếc hầu bao nhỏ nhoi của Lục Khinh Tuyết eo hẹp đến đáng thương, Ninh Tịnh không thể dẫn Tranh Hà đi chơi ở những nơi xa hoa, chỉ có thể đi bộ trên phố, ăn ở quán ven đường. Tranh Hà kéo tay áo Ninh Tịnh, tung tăng như một chú chim sẻ, hết nhìn trái rồi lại quẹo phải. Sau khi ăn tối xong, Ninh Tịnh mua kẹo đường cho Tranh Hà, hai người thong thả trở về.
Chỉ một buổi tối mà giá trị Nhân Phẩm đã tăng thêm 10 điểm. Xem ra, dù đứa trẻ có ngoan đến đâu nhưng suốt ngày bị nhốt trên núi, cũng sẽ chán. ( =_=)
Khi hai người trở lại Kim Quang Tông, đã là đêm khuya. Tiền đường đèn đuốc sáng rực lạ thường, còn có không ít bóng người, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Tịnh là việc bọn họ xuống núi đã bị phát hiện. Nhưng ngẫm lại hình như Kim Quang Tông không có quy định cấm xuống núi, nàng chột dạ cái gì không biết?
Tranh Hà cũng hơi bất an, Ninh Tịnh ra hiệu hắn đi theo mình bước vào tiền đường. Quả nhiên bên trong tụ tập không ít người, là một đám người mặt đầy gạch men.
Ninh Tịnh nhìn quanh một lượt, thấy đống gạch men quen thuộc nhất – Tạ Diệc, vì thân chủ với hắn thân thiết nên nàng nhanh tay túm lấy hắn hỏi: “Tạ sư thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ Diệc quay lại, nói: “Đánh thức cả người sao?”
Ninh Tịnh trợn mắt nói dối, không chút chột dạ gật đầu.
Tranh Hà trong tay vẫn cầm kẹo đường, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Tạ Diệc thở dài: “Đêm nay, ở thành Tây Bản xảy ra một vụ thảm án. Gia đình giàu có họ Thi, cả gia đình hơn năm mươi người đều thiệt mạng. Quan phủ sau khi khám nghiệm hiện trường thông báo có điểm bất thường. Vì ở gần đó nên ta đến xem xét, có vẻ là... do yêu quái gây ra.”