Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 10: Chương 10




Khi tiểu nhị bước ra, Sở Hiên liền giành ngay công việc chọn món:

- “ Cho một dĩa thịt bò xào rau hẹ, một dĩa thịt ếch xào ớt xanh, một phần cá chần nước sôi, một bát canh ngân nhĩ cay,… uhm…cô có muốn gọi thêm món gì nữa không?”

Du Tử Khâm suy nhĩ một lúc , lắc đầu, nhiêu đây cũng đủ rồi, kêu nhiều ngược lại ăn không hết. Sở Hiên thấy vậy cười cười, phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị đồ ăn. Sau đó rót cho chình mình một chén nước, chậm rãi uống, nãy giờ nói hơi nhiều, có hơi khô họng rồi.

- “ Cái kia, Sở Hiên đệ, mấy món đó…..”

Sở Hiên lúc này mới để ý hai huynh đệ đang ngồi cùng bàn với mình, liền giương đôi mắt to tròn trong sáng chớp chớp tỏ vẻ khó hiểu. Lạc Thừa Ân nhìn thấy biểu tình đó thì liền có xúc động muốn đánh người, gì đây, ngươi gọi một bàn toàn đồ ăn cay là ý gì, tại sao lúc gọi đồ ăn lại không hỏi ý kiến ta một chút, dù sao ta đây cũng ngồi cùng bàn mà, quan trọng nhất là ta mới là người trả tiền. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lại không dám nói, người ta dù sao cũng vừa cứu ngươi một mạng, hơn nữa khi nhìn qua Du Tử Khâm thấy nàng cũng đang nhìn về phía này khiến cho Lạc Thừa Ân muốn phát hỏa cũng không được, chỉ đành ấp úng nói:

- “ Cái kia, ta với muội muội không ăn được cay, có thể gọi thêm những món khác không?”

Sở Hiên lại quay qua nhìn Lạc Thủy Linh như để xác định, tiểu cô nương thấy vậy liền gật đầu lia lịa, sau đó lại dùng ánh mắt tha thiết nhìn Sở Hiên.Chỉ là đã làm tiểu cô nương thất vọng rồi, Sở Hiên nghe xong Lạc Thừa Ân nói, chỉ tỏ vẻ khó hiểu hỏi:

- “ Những món lúc nãy là kêu cho ta và cô mà, đâu phải kêu cho mọi người. Lúc nãy bước vào nhìn thức ăn ở trên bàn, ta cứ tưởng cả hai đã ăn rồi nên không có hỏi mọi người. Nếu đã như vậy thì Lạc đại ca liền gọi tiểu nhị gọi thêm món ăn đi.”

Mắt Lạc Thừa Ân giật giật, lúc nãy trên bàn chỉ có vài cái bánh bao cùng ấm trà, ai nhìn cũng có thể đoán ra đó chỉ là ăn nhẹ, bây giờ Sở Hiên lại nói như vậy , còn dùng vẻ mặt” các ngươi ăn thật nhiều” nhìn hắn, thật là khiến hắn tức chết mà. Không thể làm gì hơn là gọi tiểu nhị, kêu thêm mấy món ăn.

Khi món ăn được dọn ra, mọi người liền bắt đầu dùng bữa. Lạc Thừa Ân nhìn tướng ăn của Du Tử Khâm không câu nệ, thoải mái tự nhiên, nhưng động tác cũng không hề thô lỗ, trên môi liền cong thành một đoàn. Trước tới giờ những nữ nhi mà hắn nhìn thấy, ai khi ăn cũng cố này ra động tác đẹp nhất có thể, lúc ăn thì tỏ vẻ thẹn thùng, ăn chỉ có mấy miếng, khiến cho hắn dù đói cỡ nào cũng không còn khẩu vị, ngược lại tướng ăn của Du Tử Khâm làm cho hắn cảm thấy rất ngon miệng, ăn cũng nhiều hơn một chút.

Sở Hiên thì xem xung quanh như không có người, cứ gắp hết món này món khác cho Du Tử Khâm, sau đó thấy nàng cũng gắp lại cho mình mấy miếng liền nở nụ cười.Điều này khiến cho Lạc Thủy Linh hâm mộ không thôi, cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ. Chợt thấy Sở Hiên quay lại nhìn mình, hỏi:

- “ Có chuyện gì sao?”

Lạc Thủy Linh liền đỏ mặt lắc đầu, cũng không thể nói là muội cũng muốn huynh gắp cho muội đi, bé tuy còn nhỏ nhưng đã biết được làm một cô nương nên thẹn thùng. Sau đó cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn qua bên này một cái.

Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, sau đó Du Tử Khâm liền cùng Sở Hiên lên phòng.

Vào phòng, đóng cửa lại, Du Tử Khâm liền nhìn ai đó đang thoải mái uống trà cất giọng hỏi:” tiểu quỷ, nói cho cô biết, con không thích hai huynh muội Lạc Thừa Ân phải không?”

Sở Hiên liền dừng động tác uống trà, nhìn Du Tử Khâm nở một nụ cười tinh quái:” Đúng là không có gì qua mắt được cô.”

Tiến tới, giật ly trà trong tay Sở Hiên đi, giả bộ tức giận nói:” Đừng có tối ngày bắt chước như ông cụ non, chuyện này chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy, nói đi tại sao con lại có địch ý với họ.”

Sở Hiên cũng thu hồi vẻ bỡn cợt, gương mặt bắt đầu nghiêm túc:” Không phải tự nhiên mà con có địch ý với họ, nói thật con không muốn tiếp xúc với họ, cô cũng thấy đó, cách ăn mặc của họ cho thấy thân phận họ không phải bình thường, hơn nữa lúc đầu con a đầu kia nói nhà bọn họ ở kinh thành.”

Du Tử Khâm không ngốc, Sở Hiên nói đến đây thì nàng đã hiểu, thân phận không tầm thường, nhà thì ở tại kinh thành. Ở kinh thành thì 10 nhà hết 8 nhà có liên quan đến triều đình, tiểu Hiên lại là tứ hoàng tử, tuy mọi người ai cũng nói tiểu Hiên đã chết, nhưng nếu như có người phát hiện ra tiểu Hiên vẫn còn sống thì không biết điều gì sẽ xảy ra.

- “ con nghi ngờ hai người này có quan hệ với hoàng cung.”

- “ Cũng không loại trừ khả năng đó, nói chung chúng ta cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Du Tử Khâm gật đầu đồng ý, tiếp xúc nhiều đôi khi sẽ lộ ra sơ hở. Sau đó nàng nhìn Sở Hiên vẫn đang đứng đó nhìn mình, trong lòng đầy thương xót, nó còn nhỏ như vậy, mà đã phải cẩn thận khắp nơi, làm việc gì cũng suy tính, sợ có một ngày sẽ có người gây hại cho mình. Muốn sống cuộc sống bình yên thôi cũng thật khó khăn. Nàng tiến lên, ôm Sở Hiên vào lòng, đôi tay xoa nhẹ đầu cậu, cằm cọ cọ lên tóc cậu:

- “ Tiểu Hiên, đừng lo lắng, cô sẽ không để bất cứ ai cướp đi con từ tay cô đâu, cô đã nói rồi, cô nhất định sẽ bảo vệ con, dù cho có xảy ra chuyện gì.”

Sở Hiên chỉ ừ một cái, sao đó im lặng, đưa tay ôm chặt lấy Du Tử Khâm, ôm chặt lấy hơi ấm duy nhất mà đời này cậu có được. Nhất định cậu sẽ không để cho ai hủy đi sự ấm áp này, cậu cũng sẽ bảo vệ cô, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cả hai cứ ôm nhau mãi như chỉ có làm vậy thì họ mới cảm thấy an toàn.

--- ------ -------*************--- ------ -------

Mấy ngày sau, Du Tử Khâm và Sở Hiên liền tránh mặt huynh muội Lạc Thừa Ân như đã nói, ngày nào hai cô cháu cũng đi ra ngoài dạo chơi đến tối mới về, khiến cho Lạc Thừa Ân qua tìm mấy lần đều không thấy người.

Hai người Du Tử Khâm thì lại rất vui vẻ, vì sắp đến năm mới nên Thanh Hà Trấn bắt đầu trang hoàng nhà cửa, khắp nơi giăng đèn kết hoa, treo bao lì xì trước cửa, nơi nơi đều màu đỏ, người người đi trên đường tấp nập, gương mặt ai nấy cũng vui vẻ. Vì đây là ở trên trấn, cuộc sống con người cũng tốt hơn ở nông thôn nên khi ra đường ai nấy đều mặc quần áo mới, làm cho cả con phố đẩy sức sống. Đừng nói là người khác, ngay cả ăn mày cũng rất vui vẻ, năm mới đến mọi người cũng hào phóng hơn, ai nấy cũng chăm chăm đi làm việc thiện, vì vậy mà ăn mày cũng kiếm được một khoảng kha khá để ăn tết.

Du Tử Khâm lôi kéo Sở hiên đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, có khi lại tham gia mấy trò chơi nhân gian, hết sức vui vẻ, hoàn toàn ném huynh muội Lạc gia ra sau đầu.

Chỉ là sự vui vẻ ấy bị ai đó phá mất. Một ngày nọ, khi Du Tử Khâm và Sở Hiên đang ngồi trong tiệm mì Phú Gia thì lại gặp hai huynh muội Lạc gia.

Lạc Thủy Linh vừa nhìn thấy bọn họ, gương mặt sáng lên thấy rõ, từ đằng xa đã hô to tên bọn họ, sau đó lôi kéo Lạc Thừa Ân đến gần. Lạc Thừa Ân thì vuốt vuốt mũi:

- “ Du cô nương thật khéo.Chúng tôi có thể ngồi cùng chứ.”

Hỏi xong cũng không đợi cho Du Tử Khâm mở miệng liền ngồi xuống. Đã mâý ngày rồi, lần nào hắn đi tìm thì đều không thấy người, một lần thì còn có thể nói là trùng hợp nhưng nhiều lần thì không phải nữa rồi. Tuy không biết vì sao Du Tử Khâm lại tránh hắn nhưng mà hắn rất có cảm tình với người ta, nên không thể cứ để cho người ta tránh mặt hắn hoài được.

Lạc Thủy Linh thấy Lạc Thừa Ân sau khi ngồi xuống liền không nói gì nửa thì liền mở miệng trêu chọc:

- “ Sao vậy đại ca, mấy hôm trước ngày nào huynh cũng đi tìm Du tỉ tỉ mà, sao bây giờ lại im lặng như vậy.”

Lạc Thừa Ân khẽ quát nhẹ một tiếng: “ Nào có, Du cô nương đừng nghe Linh Nhi nói bậy.”

Du Tử Khâm vẻ mặt không sao cả nói:” Công tử yên tâm ta cũng không có nghĩ gì.”

Thấy Lạc Thủy Linh còn muốn nói nữa, Sở Hiên liền lên tiếng:” Sao hôm nay Linh Nhi lại ở đây?”

Thấy Sở Hiên hỏi mình, tiểu cô nương rất là vui vẻ, liền nhanh nhảu trả lời:” Vì đại ca nghe nói đây là tiệm mì nổi tiếng ở Thanh Hà trấn nên mới dẫn muội đi ăn, không ngờ lại gặp được hai người, chúng ta thật đúng là có duyên.” Về việc ai có duyên với ai thì chỉ có cô bé biết.

Sở Hiên nghe xong cũng chỉ à một cái, sau đó không hỏi thêm gì nữa, chỉ ngồi yên chờ mì tới. Lạc Thủy Linh thấy Sở Hiên im lặng thì rất là buồn bực, lấy tay vò góc áo.

Mọi người lại tiếp tục yên lặng. Chợt 3 người ở bàn bên cạnh tán gẫu khiến cho mọi người đều chú ý:

- “ Ngươi không biết gì hết, bây giờ ở trong cung, người được sủng ái nhất là cửu hoàng tử,hôm trước hoàng thượng đã ban thưởng cho cửu hoàng tử rất nhiều thứ, trong đó có cả Tử Dương ngọc nổi tiếng nữa đấy.”

- “Tử Dương ngọc, quý lắm đó.”

- “Chắc Lan quý phi vui lắm nhỉ.”

- “Tất nhiên rồi, có một đứa con được sủng ái thì biết bao cái lợi.”

- “ Lan quý phi cũng thật may mắn, chết một đứa con bệnh hoạn, lại có được một đứa con là nhân trung long phượng.”

- “ Phải đó”

Sở Hiên thấy vẫn bình thường nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Du Tử Khâm thì trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Tặng cho Du Tử Khâm một nụ cười trấn an, sau đó không nói gì nữa.

Một lát sau tiểu nhị liền đem bốn bát mì ra, suốt buổi ăn Lạc Thủy Linh cứ nói líu ríu không thôi, hết hỏi Du Tử Khâm mấy ngày nay đi đâu, làm gì, sau đó lại ầm ĩ đòi mọi người lần sau đi phải dẫn theo bé, Lạc Thừa Ân thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu làm cho không khí sinh động.

--- ---------*******************--- ------ -----

Đến tối, khi bước vào phòng, thấy Du Tử Khâm vẫn còn dùng đôi mắt lo lắng nhìn mình, Sở Hiên thở dài, bước đến gần Du Tử Khâm, nhẹ nhàng tựa vào lòng nàng, dùng giọng nói vẫn còn mang nét trẻ con kia nói với vẻ hết sức nghiêm túc:

- “ Cô đừng lo lắng, con không sao đâu, đối với con bạn họ chỉ là những người xa lạ, từ lâu đã không còn liên quan gì rồi, con sẽ không để ý đến những lời nói đó đâu.”

- “ Thật không?”- Du Tử Khâm hỏi ,nàng vẫn không tin tưởng lắm, nàng sợ cậu chỉ nói vậy để mình không lo lắng nữa thôi.

- “ Thật!”- Sở Hiên nói với vẻ chắc chắn.” Từ khi sinh ra đến nay, con chưa một lần cảm nhận được cái gì gọi là tình thương, nói đúng hơn là con còn không biết tình cảm là gì, nhưng sau khi gặp cô, được người chăm sóc, được người yêu thương, con mới hiểu, thì ra cái cảm giác được yêu thương lại dễ chịu đến như vậy. Con cũng không cần quá nhiều người yêu thương mình, con chỉ cần cô thôi, chỉ tin tưởng mỗi cô. Tuy con không biết vì sao cô lại cứu con, nhưng con không quan tâm điều đó. Mọi người đối với con ra sao cũng được, con không quan tâm, vì chỉ cần cô đối tốt với con là đủ rồi. Nên người đừng lo lắng cho con.”

Nghe những lời nói của Sở Hiên, Du Tử Khâm thoáng sửng sốt, không ngờ cậu lại đối với mình như vậy, không ngờ cậu lại ỷ lại và tin tưởng mình tới như thế, thậm chí cho dù không biết nguyên do vì sao mình cứu cậu, cậu cũng lựa chọn tin tưởng mình, nghĩ vậy nàng lại càng ôm chặt Sở Hiên hơn, đứa bé này thật là khiến cho người ta đau lòng, như vậy, nàng quyết định sẽ nói hết bí mật của nàng với Sở Hiên, nói hết tất cả, từ thân thế của nàng cho tới năng lực kì diệu kia, chỉ là không phải bây giờ, hiện tại cả hai đang ở ngoài, không an toàn.

Sở Hiên chôn mình trong lòng Du Tử Khâm,thầm nhủ, không cần ai khác, chỉ cô một mình cô thôi, nên cô ơi, người hãy ở bên con mãi mãi nhé, nếu không có người, con không biết mình sẽ trở thành cái gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.