Sở Dực im lặng nhìn
Trịnh Tâm Ngữ đang cúi đầu đứng trước mặt, trên tay là cây kẹo hồ hô
đang ăn dở, nhưng đoán chắc hiện tại cô bé này cũng không dám đưa lên
miệng ăn nữa. Một bàn tay thì đang làm động tác thả ra nắm lại, sau đó
lại thả ra rồi nắm lại thật chặt có vẻ như đang hồi hộp vô cùng.
Nhìn thấy im lặng đủ rồi, mới mở miệng nói:” Lần này biết lỗi chưa?”
Mặc dù giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho da đầu của Trịnh Tâm
Ngữ run lên từng cơn, run run nói:” Biết lỗi rồi ạ…lần sau không dám nữa đâu.?” Sau đó giơ lên ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, tưởng chừng như nếu
hắn không tha thứ thì sẽ lập tức khóc ngay.
Sở Dực nhìn thấy
thì thở dài, lấy khăn tay từ trong ngực ra lau lau giọt mồ hôi còn đang
chảy trên trán Trịnh Tâm Ngữ, nhìn thấy nàng như vầy, hắn cũng không nỡ
quát mắng nặng.
Trịnh Tâm Ngữ vì hành động của hắn mà thở
ra một hơi, gương mặt vẫn còn đỏ bừng vì hồi hộp lúc nãy, khi thấy cảnh
đó, trong phút chốc, hắn có xúc động muốn ôm nàng vào lòng, yêu thương
nàng, chở che nàng, bảo hộ nàng, để nàng dù cho có mãi tùy hứng thì cũng sẽ không có ai hay thứ gì có thể làm hại được nàng, vì hết thảy đã có
hắn thay nàng lo liệu.
Tuy nhiên, nghĩ tới cái chân của mình, mọi hoạt động của hắn lại trở nên cứng ngắc. Hắn tuy là vương gia,
nhưng lại chỉ là một kẻ tàn phế, làm sao có thể xứng với nàng. Nàng ngây thơ khả ái như vậy, tốt đẹp như thế, rực rỡ như ánh mặt trời, không
thích hợp với bóng tối âm u của hắn. Điều hắn có thể làm, chính là thủ
hộ ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.
Trịnh Tâm Ngữ thấy Sở Dực
không có ý trách phạt mình, thì lại trở nên vui vẻ , hoạt bát trở lại,
tung tăng khắp nơi, nhưng lần này không dám đi xa nữa.
Sở
Hiên không biết nãy giờ đi đâu, bây giờ mới trở lại. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Sở Hiên, Trịnh Tâm Ngữ cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của
mình, chạy lại gần Sở Hiên, nhưng cách hắn một khoảng cách an toàn, sau
đó ngọt ngào hô:” Hiên caca!”
Sở Hiên như có như không lướt
qua gương mặt tăm tối của Sở Dực, cười nhạt. Những thứ mình muốn, thì
phải đưa tay ra chiếm mới có thể trở thành của mình. Đệ đệ nếu vẫn còn
không mauy quyết định, thì Trịnh Tâm Ngữ nhất định sẽ trở thành của
người khác, nàng ta dù sao cũng đã tới tuổi cập kê, Trịnh Đông Bằng nhất định sẽ tìm cách gả nàng ta đi.
Đi dạo một hồi, thời gian
cũng qua nhanh, chẳng mấy chốc trời đã gần tối. Sở Dực gợi ý tìm một tửu lâu dùng bữa. Sau đó lại tiếp tục đi dạo. Chương trình đặc sắc nhất của buổi lễ Tế Thần, vẫn chưa tới.
Nam nữ Diễm quốc không quá bị các quy củ ước thúc, vào những ngày lễ như thế này, chỉ cần không phải là ở riêng với nhau, nam nữ đều có thể gặp nhau, nói chuyện tâm tình.
Vào cuối ngày của buổi lễ, sẽ có một hoạt động đặc biệt. buổi tối, vào lúc
trước thời gian Hỏa Thần sinh ra một khắc, toàn bộ đèn đuốc đều sẽ đồng
loạt phụt tắt, sau đó, những cặp nam nữ có tình ý với nhau sẽ tìm bóng
hình nhau trong bóng tối, hoặc những người chưa có ý trung nhân cũng sẽ
tham gia.
Vì trời tối, nên hầu như không thể thấy gì, chỉ có thể nhờ ánh trăng để khắc họa sơ sơ hình bóng của con người. Sau khi
tìm người mình muốn tìm, thì nắm lấy tay người ấy, đợi cho qua một khắc, đèn sẽ đồng loạt được thắp lên.
Bây giờ, những người nắm
tay nhau sẽ nhìn thấy người kia, nếu như người này đúng là ý trung nhân
của mình, có nghĩa nhân duyên của hai người được Hỏa Thần phù hộ,sẽ hạnh phúc suốt đời. Nếu hai người đều chưa có ý trung nhân, thì có nghĩa hai người có duyên phận, tương lai sẽ nên duyên.
Cũng có trường
hợp có ý trung nhân nhưng lại bắt sai người, điều này chứng tỏ bọn họ
không có duyên, cũng phải, nếu như là người mình thương mà cũng bắt
nhầm, thì cả hai chưa đủ yêu nhau, tương lai sẽ không chắc chắn, tuy nói là do bóng đêm, nhưng ít nhất có ánh trăng, có thể nhìn thấy hình dáng, nếu thật sự yêu nhau, thì sẽ tất sẽ nhận ra nhau.
Cũng nhờ
tiết mục này mà nhiều mối nhân duyên được se thành công. Nhưng cũng
không phải tất cả mọi người đều nghe theo điều này, dù sao đây cũng chỉ
là lễ hội, tham gia cho vui cũng không sai.
Sở Hiên, Sở Dực,
Trịnh Tâm Ngữ, Trân Nhi, Niêm Cẩn 5 người cùng nhau lên tầng hai của
Nhất Túy Gian dùng bữa. Bàn của bọn họ nằm sát cửa sổ, tiện cho việc
ngắm cảnh, trời tối, đèn đuốc được thắp nên khắp nơi, từ trên cao nhìn
xuống, là một khung cảnh lung linh tuyệt đẹp.
Chợt, Sở Dực
chăm chú nhìn vào một người bên dưới, người này mặc đồ màu trắng , trên
người khoác áo choàng màu xanh, Sở Dực chăm chú nhìn vì thấy hành động
vừa đi vừa ăn kẹo hồ lô của người này trông giống với Trịnh Tâm Ngữ, cảm thấy thú vị, nên nhìn theo.
Du Tử Khâm đang lang thang ngắm
các đồ trang sức được bày bán, thì lại cảm giác có người nhìn mình, nhìn xung quanh tìm kiếm một hồi, chợt nhận ra ánh nhìn đến từ trên cao.
Nàng ngước mặt lên, vừa vặn đối mặt với Sở Dực đang nhìn xuống. Du Tử
Khâm bất ngờ, là hắn, sau đó hướng người đó cười cười, rồi nhanh chóng
rời đi.
Sở Dực trên này nhìn chăm chăm xuống dưới với vẻ
không thể tin được, sợ mình nhìn nhầm, hắn lấy tay dụi mắt, rồi lại nhìn xuống, bên dưới đã không còn ai. Niêm Cẩn bên cạnh thấy chủ nhân là lạ, lên tiếng hỏi:” Chủ nhân, có việc gì sao?”
Sở Dực vẫn đang
nhìn xuống bên dưới, khẽ lắc đầu, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn sang Sở
Hiên, Sở Hiên thấy hắn nhìn mình thì cũng không để ý, lo phân phó chưởng quầy đem đồ ăn lên.
Sở Dực nhìn trong giây lát, lại cúi
đầu, lúc nãy, hắn không nhìn lầm, đúng là nàng ta, nhưng, dung mạo quá
trẻ, hay chỉ là người giống người. Suy nghĩ rối rắm một hồi, hắn quyết
định, dù là ai, khi mọi chuyện chưa chắc chắn, hắn không thể nói cho
caca biết. Với độ để ý của caca đối với người đó, không biết sẽ làm ra
chuyện gì.
Dùng cơm xong, trời cũng tối hẳn, cả bọn ngồi ngắm cảnh một lát, chờ cho sắp đến thời khắc Hỏa Thần sinh ra, thì mới
xuống. Trịnh Tâm Ngữ rất muốn đi xem khắp mọi nơi, nhưng mọi người đều
đồng ý ngồi lại, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, buồn bực ngồi cắn điểm
tâm.
Đợi một hồi, đám người cũng quyết định xuống dưới. Bây
giờ đường phố bắt đầu đông hơn, đâu đâu cũng thấy những cặp, những nhóm
người đi chung với nhau, sắp tới thời khắc đặc biệt, mọi người ai cũng
hưng phấn.
Trịnh Tâm Ngữ ý chiến chiến đấu hừng hực, quyết
tâm, cho dù thế nào cũng phải bắt được Sở Hiên, vì vậy, chỉ cần Sở Hiên
đi đâu, nàng liền theo đến đó, để đến khi đèn tắt, nàng ngay lập tức sẽ
bắt được Sở Hiên, không cần phải đi tìm.
Trân Nhi nghe xong kế hoạch của nàng, rối rắm nói:” Nhưng mà tiểu thư, như vậy đâu có giống, thế naỳ là chơi ăn gian.”
Trịnh Tâm Ngữ không cho là đúng nói:” Nhưng nếu không dùng cách này, sẽ không tài nào bắt được vương gia. Dù sao, cứ bắt được là được, Hỏa Thần chắc
không so đo đâu.”
Lời trò chuyện của hai nữ nhân đều bị đám
nam nhân nghe được, Sở Hiên không có phản ứng gì, Sở Dực đen mặt, còn
Niêm Cẩn, đừng nhắc tới hắn, hắn đang ôm bụng ngồi xổm xuống, cười to.
Sở Hiên cũng không quan tâm Trịnh Tâm Ngữ ra sao, dù sao, đệ đệ nhất định
sẽ không khiến cho nàng gặp chuyện gì. Lúc này, hắn nhàn nhã nhìn ngắm
mấy cây trâm của người bán hàng, chọn trong đó một cây trâm hình hoa
anh đào, hỏi giá, sau đó trả tiền luôn, định bụng, đem cây trâm này về,
bỏ vào hộp trang sức cho nàng.
Khi Sở Hiên quay đầu lại, một
hình bóng quen thuộc chợt lướt qua hắn, Sở Hiên định thần lại, nhìn theo hướng đó, trùng hơp, người này cũng nhìn sang thứ gì bên cạnh, khiến
cho Sở Hiên có thể nhìn thấy một bên mặt của người đó. Tuy chỉ là một
bên mặt, nhưng 10 năm nhớ thương, 10 năm đợi chờ khiến cho hắn chẳng
những không thể quên, mà càng lúc càng khắc sâu hình bóng ấy trong tim.
Sở Hiên thì thầm trong miệng “Tử Nhi”, sau đó từ từ bước theo hướng đó mà
đi, nhìn thấy bóng dáng ấy khuất sau đám đông, Sở Hiên nóng nảy kêu lớn
:” TỬ NHI!” sau đó, hắn xô đẩy mọi người, làm mọi cách để có thể nhanh
đến bên cạnh bóng dáng ấy, bóng dáng mà cho dù có nằm mơ, hắn cũng mong
gặp lại.
Hành động của hắn khiến cho mọi người đều bất
ngờ.nghe từ trong miệng hắn gọi “ Tử Nhi”, Sở Dực nghĩ” Chẳng lẽ caca
cũng nhìn thấy người đó.”
Trịnh Tâm Ngữ nguyên bản muốn đuổi
theo, nhưng ở đây quá đông người, nàng không thể chen ngay ra được, nên
đành bỏ cuộc, chỉ có thể chậm rì rì cùng với đám người Sở Dực, hướng bên kia đi tới.
Bên này, Sở Hiên sau khi tới nơi, đã không còn
nhìn thấy Du Tử Khâm đâu, hắn nhìn xung quanh, thấy toàn người là người, nhưng người hắn yêu thương, thì lại không nhìn thấy. Cảm giác khi ngươi đang tuyệt vọng, ông trời lại cho ngươi hy vọng, thì rất là tuyệt,
nhưng ngay sau đó, ông trời lại cướp đi hy vọng của ngươi, thì tất cả
những chịu đựng, những đè nén bấy lâu nay của ngươi, không còn có thể
kìm chế được nữa.
Trong đám đông, Sở Hiên gào lên:” Tử Nhi!
Tử Nhi! Là nàng phải không? Tử Nhi, nàng mau ra đây đi, ta cầu xin nàng, nếu thật sự là nàng, thì nàng mau ra đây đi, ta sắp không chịu nổi nữa
rồi, Tử Nhi!” trong giọng nói còn mang chút run run.
Hành
động của hắn khiến cho mọi người chú ý, tuy rất thắc mắc nhưng thấy thần sắc hơi điên cuồng của hắn, không ai dám đến gần.
Chợt, đèn phụt tắt, vạn vật chìm vào bóng đêm vô tận, chỉ có ánh trăng trên cao kia là vẫn chiếu sáng.
Đèn tắt, mọi người cũng bắt đầu đi tim kiếm ý trung nhân của mình, Trịnh
Tâm Ngữ cứ bị người này đẩy, người kia xô, khiến nàng loạng choạng,
không biết mình đang ở tại chổ nào.
Một người đẩy Trịnh Tâm
Ngữ, khiến cho nàng chưa kịp đứng vững, thì đã sắp ngã, khi nàng tưởng
rằng mình sẽ ngã xuống, một đôi tay mạnh mẽ ghìm lấy nàng, lật nàng một
cái, khiến Trịnh Tâm Ngữ ngồi vào trong lòng hắn, một tay thì ôm lấy
thắt lưng nàng, một tay thì đẩy những người tới gần ra xa, không cho bọn họ tiếp cận.
Trịnh Tâm Ngữ nhận ra ngay người đỡ lấy mình
là ai, thấy hắn bảo vệ mình, không cho ai có thể chạm vào mình.Trong
giây lát, Trịnh Tâm Ngư cảm thấy thật an toàn, mặc dù đôi tay kia đang
như gọng sắt ghìm lấy nàng, nhưng, lần đầu tiên nàng lại cảm nhận được
sự dịu dàng ẩn sâu trong đó, khiến cho nàng trở nên ngơ ngác, chỉ biết
dựa hết cơ thể lên người kia, giao hết bản thân cho hắn.
Sở
Dực cứng người trong phút chốc, sau đó, đôi tay càng thêm dùng sức, ôm
chặt Trịnh Tâm Ngữ vào lòng, ít nhất, trong giây phút này, nàng là của
hắn.
Còn về Sở Hiên, khi đèn vừa tắt, thì ánh sáng cuối cùng
trong lòng hắn cũng tắt theo. Chờ đợi nàng 10 năm, chỉ với một suy đoán
mơ hồ, một hy vọng nhỏ nhoi rằng nàng sẽ quay về, 10 năm cũng dần dần
bào mòn ý chí của hắn, khi thấy hình bóng nàng lại một lần nữa biến mất, hắn biết, hắn không thể kiên trì thêm được nữa.
Hắn đã quá
mệt mỏi, cuộc sống không có nàng, 10 năm, là quá sức đối với hắn rồi.
Hắn không thể chờ được nữa, mọi hy vọng, đều đã phụt tắt theo ánh đèn
kia. Hắn cứ đứng yên như vậy, trong đám đông, gặm nhấm sự tuyệt vọng, cô đơn dâng trào trong hắn, dù cho hắn đang ở tại nơi lễ hội náo nhiệt.
Bóng dáng của hắn cô đơn, đứng ở nơi đó, bị bóng đêm bao phủ thêm phần đen tối, u ám.
Một đôi tay nhỏ bé từ đằng sau ôm lấy hắn, nhẹ nhàng, dịu dàng, mang theo
hương vị của ngày xưa, đôi tay ấy vòng ra trước hắn, ôm lấy vòng eo thon nhưng rắn chắc của hắn, khiến cho hắn cứng lại, cảm giác, thật quen
thuộc.
Người đằng sau, ôm chặt lấy hắn, đầu dán sát vào tấm
lưng to lớn của hắn, dịu dàng như muốn xóa đi toàn bộ bóng tối trong
lòng hắn.
Sở Hiên đứng im, không dám động đây, hắn sợ, đây chỉ là một ảo giác, một khi hắn động đậy, ảo giác sẽ biến mất.
Một tiếng nói dịu dàng như dòng nước trong trẻo, gọi tên hắn:” Tiểu Hiên.”
Tiếng gọi này, khiến cho đầu hắn nhưmuốn nổ tung, mọi cảm xúc kìm nén nãy
giờ hoàn toàn bộc phát. Hắn đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trước
người mình, dùng sức thật mạnh như sợ người kia chạy mất.
Phụt, đèn đồng loạt được thắp lên, cả một vùng như sáng bừng lên, mọi thứ bắt đầu hiện rõ ràng trước mắt mọi người.