Can khương, xuyên tiêu ,ngải cứu, tiêu hồi hương, ngô thù du và thêm một vài vị thuốc thông
thường nữa được để chung vào trong cái ấm thuốc bằng đất củ kĩ, sau đó
bắc lên một bếp than nhỏ, nấu trong vòng nửa canh giờ. Đây là bài thuốc
dùng để trừ hàn. Có trời mới biết hôm đó khi nhìn thấy Sở Hiên đang nằm
dưới chân mình, nàng đã có cảm giác gì,tức giận vui mừng, xót thương và
rõ nhất là hốt hoảng.
Khi đi lên trấn trên bán thuốc nàng
nghe, được tin tứ hoàng tử đã phát bệnh bỏ mình, lúc đó nàng cảm giác
mọi thứ cứ như sụp đổ, tiểu Hiên của nàng đã chết, tiểu Hiên bé nhỏ tội
nghiệp của nàng đã chết, nàng làm sao có thể tin được đây, đứa bé mà
nàng quan tâm suốt 5 năm trời giờ đây đã từ bỏ cuộc đời đầy đau khổ, tủi nhục. Nó thậm chí còn chưa biết sự có mặt của nàng, ông trời thật không công bằng.
Thất tha thất thiểu về đến trước Đào Hoa thôn, có lẽ vì vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng đau thương, nàng đã không để ý
phía trước, nàng vấp phải một thứ gì đó và ngã thật mạnh xuống đất. Lòm
còm bò dậy, muốn quay lại nhìn thử xem mình đã vấp phải thứ gì. Khi
nhìn thấy Sở Hiên nàng liền nhận ra ngay, tuy bộ dạng Sở Hiên lúc này
trông chẳng khác gì một đứa bé ăn xin,nhưng nàng nhìn cậu từ nhỏ đến
lớn, làm sao nàng có thể không nhận ra chứ, có thể nói trên đời này
người quan tâm Sở Hiên nhất là nàng.
Kêu hồi lâu mà không
thấy Sở Hiên có phản ứng gì, nàng biết có chuyện không ổn, đưa tay đến
mạch môn của cậu, may quá, chỉ là quá mệt mỏi cộng thêm lâu ngày chưa ăn uống gì mà lên cơn sốt. Cũng may là không phát bệnh, nếu không thì nàng không biết phải làm sao, các vị thuốc quý thì bán cả rồi, muốn lấy
thuốc thì không về kịp.
Đang hồi tưởng thì một giọng nói vang lên, lôi tâm trí Du Tử Khâm về với hiện tại.
- " Du cô nương đang nấu thuốc à? Có cần lão phu giúo gì không? " -Người
vừa lên tiếng là Tề Lượng, người ta thường gọi là Tề lão, nhà lão ở Đào
Hoa thôn, Tề lão và Tề phu nhân sinh được hai đứa con trai, người anh
tên Tề Bằng, người em tên Tề Thành, cũng may không đặt tên Tề Thiên, nếu không chắc nàng sẽ không nhịn được cười , cả hai đều đã lấy vợ nhưng
vẫn chưa có con. Hai năm trước lúc nàng xuống núi đã vô tình cứu được Tề Bằng khi bị rắn cắn, sau đó mỗi lần xuống núi cũng giúp đỡ hai ông bà
cụ điều dưỡng sức khỏe, nên cả nhà họ Tề đầu coi nàng như ân nhân, đối
đãi rất nhiệt tình, lần này vì cấp bách nên nàng đã đưa tiểu Hiên đến
nhà Tề Lão. Tề lão không hỏi thêm gì đã đồng ý cho nàng ở lại. Lúc đó
đúng là không cứu lầm người.
- " Không cần đâu ạ, cháu cũng sắp nấu xong rồi" -Du Tử Khâm đáp.
Tề lão cho rằng nàng sợ làm phiền nên lập tức nói : " Có cái gì cần cô nương cứ việc mở miệng, đừng khách sáo."
- " Vâng ạ bá bá đừng lo, nếu thật sự cần giúp cháu nhất định sẽ nói,
cháu chẳng lẽ lại khách sáo với nhà bá sao?'' - Vừa nói còn vừa làm vẻ
mặt khoa trương.
Tề lão thấy vậy cũng tin là nàng không cần
giúp thật, lúc này mới cười hài lòng, chuẩn bị đi chăm sóc vườn rau. Sau khi tề lão đi, Du Tử Khâm lại nhìn vào ấm thuốc, chốc chốc lại dùng
quạt quạt vài cái. Thời gian khoảng một ly trà, thuốc cũng không sai
biệt lắm liền bắc xuống, đổ ra chén rồi bưng vào phòng cho Sở Hiên.
********++++++++=== =======
Cả người vô lực, mệt mỏi, đầu óc hơi choáng váng, tuy nhiên cơ thể cũng thật thoải mái do được tắm rửa sạch sẽ chứ không khó chịu như mấy hôm
trước, đó là cảm giác của Sở Hiên khi tỉnh dậy. Cậu hé đôi mắt đen lúng
liếng nhìn xung quanh, đây rõ ràng không phải hoàng cung, tất nhiên rồi, họ làm sao có thể mang cậu quay về đó nữa chứ, có người đã cứu cậu, là
ai, là cái người có giọng nói êm tai kia sao, tại sao người đó lại cứu
cậu? Đang suy nghĩ thì cửa phòng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, sau đó từ từ mở ra.
Bước vào cửa là một cô nương trẻ tuổi, mặc bộ quần áo màu lam nhạt, gương mặt không được coi là xinh đẹp, nhưng lại rất thanh tú, làn da trắng ngần mịn màng là ưu điểm lớn nhất, đôi môi đầy đặn mềm mại phớt hồng hiện ra trên làn da trắng hồng càng thêm nổi bật. Nhưng
Sở Hiên chỉ mới 5 tuổi làm sao cảm nhận được những cái đó, cậu chỉ cảm
thấy khi người này bước vào, liền cho người ta cảm giác thật nhẹ nhàng
thoải mái,có chút ấm áp.
Khi nhìn thấy sở Hiên đang mở to đôi
mắt tròn xoe nhìn mình, trên mặt cô nương ấy liền hiện lên vẻ vui sướng, hạnh phúc. " Tiểu Hiên tỉnh rồi à, cảm thấy sao rồi có thấy chỗ nào
không khỏe không? Tiểu Hiên sao vậy? Sao không nói gì hết?'' Cô gái ấy
đến bên Sở Hiên, để chén thuốc sang cái bàn bên cạnh, lấy tay sờ trán
cậu sau đó hỏi tới tấp.
Thấy tiểu Hiên vẫn cứ nhìn mình mà
không nói tiếng nào, Du Tử Khâm cũng không miễn cưỡng, nàng biết, một
đứa trẻ đã trải qua nhiều chuyện như tiểu Hiên không dễ gì chấp nhận
người khác, hơn nữa đây cũng là lần đầu chính thức gặp mặt của cả hai
không thể đòi hỏi tiểu Hiên có gương mặt niềm nở với mình ngay được.
Nhưng không sao, nàng tin mình có thể bước vào lòng của tiểu Hiên.
- " Không sao, đừng lo lắng, con đã an toàn rồi, từ nay ta sẽ bảo vệ con, không để ai làm tổn thương đến con nữa đâu" Nói xong chăm chú nhìn Sở
Hiên nhưng cậu chẳng đáp lại lời nào, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe mà nhìn
nàng. " Uhm. ta tên là Du Tử Khâm, con có thể gọi ta là cô" Thứ lỗi cho
nàng, dù cơ thể nàng chỉ mới 16, 17 nhưng dù sao kiếp trước nàng cũng đã 25, xuyên qua 5 năm, tuổi tâm lí cộng lại cũng 30 rồi, bây giờ mà kêu
một đứa bé 5 tuổi gọi nàng là tỷ tỷ thì cứ thấy sao sao. Trông thấy tiểu Hiên vẫn chỉ nhìn mình mà không nói gì, nàng khẽ thở dài, không sao,
ngày tháng còn dài." Uống thuốc thôi." Dùng động tác thật nhẹ nhàng dìu
Sở Hiên dậy, sau đó từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho cậu. Trong cả
quá trình Sở Hiên thật nhu thuận uống thuốc, nhưng cũng không nói lời
nào. Đút xong, đỡ Sở Hiên xuống giường rồi nói:" con nghỉ ngơi đi, để ta đi nấu chút gì cho con ăn". Nói xong li khai khỏi phòng. Ánh mắt Sở
Hiên vẫn cứ nhìn chăm chú bóng dáng của nàng đến khi nó khuất sau cánh
cửa mới thôi.
Gương mặt hạnh phúc lúc nãy là sao, là vì cậu
đã tỉnh lại sao, tại sao lại dịu dàng với cậu như vậy, tại sao lại tốt
với cậu như vậy, tại sao lại nói sẽ bảo vệ cậu, điều đó là thật sao, tại sao người đó lại biết tên cậu. Là đứa trẻ được sinh ra trong hoàng tộc
nên Sở Hiên không dễ dàng tin tưởng người khác, hơn nữa chính cha mẹ
ruột còn làm hại mình kia mà. Tuy nhiên, trong đầu cậu cứ mãi hiện lên
dáng vẻ hạnh phúc của Du Tử Khâm khi mới bước vào cửa, cậu tỉnh lại,
người đó thật sự hạnh phúc vậy sao.
Tuy trong lòng nhiều nghi vấn nhưng Sở Hiên vẫn không tỏ vẻ gì, ngày ngày vẫn ngoan ngoãn uống
thuốc chỉ là sẽ không nói một lời nào. Sau 5 ngày tĩnh dưỡng, Sở Hiên
cũng đã khôi phục sức khỏe, cũng đã đến lúc Du Tử Khâm tạm biệt cả nhà
Tề lão, cùng với Sở Hiên về Đào Hoa sơn. Có lẽ là do 5 ngày chăm sóc
nhiệt tình của Du Tử Khâm, lúc nàng hỏi tiểu Hiên có muốn đi Đào Hoa sơn không, cậu bé đã gật đầu một cái, tuy vẫn không nói gì, nhưng điều đó
cũng đã làm cho Du Tử Khâm rất vui vẻ, suốt ngày cứ cười mãi. Qua ngày
hôm sau, Du Tử Khâm và Sở Hiên cùng nhau lên đường, cả hai ngồi trên cái xe bò do Tề Thành đánh xe, cũng không còn cách nào khác, vì nàng còn
đem theo 2 bao tải lớn lương thực mà nàng mua ở Đào Hoa thôn. Chỉ có gia đình Tề lão là biết chỗ ở của nàng, lúc nào cũng giúp nàng mang lương
thực lên trên núi. Lúc trước nàng cũng quan sát gia đình Tề lão rất lâu
mới cho họ biết chỗ ở, một nơi tốt như vậy, nàng sợ sẽ có người sinh tâm địa xấu, nhưng người nhà Tề lão là người tốt nên sau khi biết còn đề
xuất đưa lương thực lên núi giúp nàng, để nàng không cần xuống núi
thường xuyên, dù sao leo núi cũng rất mệt.
Suốt đường đi,
nàng cứ nắm tay Sở Hiên suốt, lúc đầu còn sợ cậu sẽ giãy ra, nhưng cậu
lại để yên cho nàng nắm, chỉ là gương mặt có hơi đỏ hết sức đáng yêu,
khiến nàng muốn hôn một cái nhưng không dám, cái gì cũng phải từ từ,
nhanh quá sẽ dọa đến cậu bé.