Lần đầu tiên Cố Lãng gặp Mạch Thu là lúc mười tuổi. Nghỉ hè năm ấy, anh được dịp đến nhà chú ở thành phố J chơi, sau đó gặp được một bé gái dễ thương nhưng có một tính cách không dám khen tặng.
Hình như cô bé đó rất sùng bái anh, ngày ngày cứ chuyển động từ đằng trước ra đằng sau anh. Nói thật, Cố Lãng cực kỳ không thích mấy cô nữ sinh õng ẹo, vừa yếu đuối vừa phiền.
Không nên trêu vào vậy chẳng lẽ anh trốn không nổi sao? Thế nên anh nói phải về thành phố B sớm.
Cố Lãng vốn tưởng rằng con người này và sự việc này đều giống nhau - cứ như vậy mà qua đi, cuộc đời của họ sẽ không dính líu gì tới nhau nữa. Nhưng không ngờ ba năm sau, bọn họ lại gặp nhau một lần nữa.
Ba năm sau Mạch Thu đã lớn hơn rất nhiều, không còn sự mũm mĩm của trẻ con, cô đi bên cạnh ba mẹ một cách đầy tự nhiên, có nhiều khi già dặn không giống với trẻ con. Kỳ quái ở chỗ anh nhìn một cái là nhận ra cô.
Bởi vì ở gần nhà nhau nên Mạch Thu thường xuyên tới nhà anh chơi. May mắn là cô không lảng vảng xung quanh anh giống như trước nữa, nhưng ánh mắt cô nhìn anh vẫn da diết như xưa – thậm chí còn có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng.
Hơn nữa, hình như Mạch Thu cũng không che giấu hảo cảm của mình với Cố Lãng, vì vậy ông nội của anh đã phát hiện ra, mẹ anh cũng phát hiện ra, nhưng bọn họ cảm thấy đây không phải chuyện xấu – thậm chí còn cảm thấy vui mừng.
Cố Lãng trước giờ luôn cảm thấy mình là người trưởng thành sớm, ít nhất anh đã nhận ra từ rất lâu trước đó: sống trong kiểu gia đình này thì tương lai đã được định sẵn - bao gồm nghề nghiệp của anh, thậm chí là cả hôn nhân của bản thân.
Mặc dù không cần phải xây dựng dựa trên cơ sở lợi ích, nhưng ít nhất cũng phải ‘môn đăng hộ đối’, ví dụ như ba mẹ anh – tất nhiên ba mẹ anh may mắn hơn rất nhiều vì giữa họ tồn tại tình cảm thực sự.
Lấy quan hệ của hai nhà mà nói, mọi người sẽ cực kỳ vui mừng khi việc thành. Huống chi, Cố Lãng biết ba mẹ đều rất thích Mạch Thu, thậm chí là ông nội của anh cũng rất yêu thương cô.
Cố Lãng – tuổi trẻ chính trực, thích làm điều trái ngược – đối với ám hiệu thường xuyên của mẹ đã đến mức phản cảm. Anh cảm thấy con đường sau này phải do bản thân tự quyết định. Anh của lúc đó không muốn vào quân đội, càng không muốn ở bên người mà mình không thích.
Có thể thành công lấy lòng người nhà anh - trong một khắc đồng hồ - Cố Lãng tin chắc cái cô gái có nụ cười rất ngây thơ kia tuyệt đối có ý đồ sâu xa – thành kiến vì vậy mà sinh ra.
oooooo
Sau đó, anh yêu. Học kỳ 2 năm lớp 10, bên cạnh anh xuất hiện một cô nữ sinh tên là Tiếu Nhã. Cô thường mặc một chiếc váy trắng toàn thân, mái tóc dài đen thẳng phủ trên vai, xinh đẹp, dịu dàng và khéo hiểu lòng người - hoàn toàn là phong cách mà anh thích.
Cô ấy sẽ yên lặng đứng bên cạnh anh, mặc cho anh đưa ra quyết định gì cô ấy đều sẽ kéo tay anh và nói: “Anh thích là được rồi”.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn bởi vì mẹ đã can thiệp một cách gay gắt. Anh và Tiếu Nhã bị buộc chia tay. Tiếu Nhã ra nước ngoài, anh thì vẫn thi vào trường quân đội, mà trước khi chuyện này xảy ra họ đã tình cờ gặp Mạch Thu ở trên đường.
Cố Lãng biết nghĩ như vậy đối với Mạch Thu rất không công bằng, nhưng mỗi lần trong đầu hiện ra nét mặt kinh ngạc và buồn bã khi nhìn thấy bọn họ của Mạch Thu lại không nhịn được nghi ngờ.
oooooo
Vào trường quân đội, rốt cuộc sự huấn luyện nghiêm khắc đã khiến cho trái tim nôn nóng bình tĩnh trở lại.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Cố Lãng thường xuyên sẽ nhớ đến Mạch Thu, cô bé kia sẽ luôn nháy mắt nói với anh: "Cố Lãng, sau này anh nhất định sẽ là một quân nhân ưu tú, bởi vì không ai thích hợp với bộ quân trang này hơn anh." Trong giọng nói tràn đầy sự chắc chắn.
Cố Lãng đã từng rất coi thường: vì sao bọn họ đều cho rằng sau này mình nhất định phải làm lính, vì sao lại không có người nào hỏi ý kiến của anh?
Nhưng, quả thật sau khi vào trường quân đội anh không thể không thừa nhận Mạch Thu hiểu anh rất rõ. Ở cùng với một đám anh em, đối mặt với khó khăn, hưởng thụ thành công và niềm vui sướng – có trời mới biết anh thích loại cảm giác đó đến mức nào.
Có nhiều khi trong đầu Cố Lãng sẽ hiện lên một hình ảnh: một cô gái chớp đôi mắt to và nói: "Cố Lãng, sau này anh sẽ là một quân nhân ưu tú!" Vào những lúc như vậy tâm trạng của anh lại trở nên rất phức tạp
Cô gái đó . . . anh thực sự tình nguyện không tin tưởng rằng chuyện kia liên quan đến cô bé ấy.
oooooo
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Tống Dụ cho Cố Lãng số điện thoại mới của Tiếu Nhã, đồng thới mang sắc mặc khó coi nói cho anh biết cuộc sống có nhiều khó khăn của cô ấy khi ở nước ngoài.
Anh nhìn người bạn tốt trước mắt, thật ra thì anh biết: Tống Dụ cũng có cảm tình với Tiếu Nhã, nhưng bởi vì tình nghĩa anh em nên vẫn giấu ở trong lòng. Đối với sự ra đi vội vàng của Tiếu Nhã, Cố Lãng vốn cảm thấy xấu hổ trong lòng, bây giờ anh càng cảm thấy có lỗi với cô ấy hơn.
Cố Lãng suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn bấm điện thoại, trong loa truyền tới một giọng nói dịu dàng như xưa. Hình như Cố Lãng gọi tới khiến cho cô rất vui mừng, sau đó, họ dần dần liên lạc lại.
Qua bài học lúc trước, liên lạc giữa bọn họ là bí mật, hơn thế từ lúc Tiếu Nhã ra nước ngoài học vẫn chưa từng trở về nước, hai người trao đổi giới hạn qua điện thoại và tin nhắn.
Trên thế giới không có bức tường nào mà gió không thổi được qua. Nghỉ hè năm 3 đại học năm, cuối cùng chuyện này vẫn bị mẹ anh biết.
Nhớ lại ngày hôm đó, trong đầu Cố Lãng chỉ toàn là giọng nói nức nở của Tiếu Nhã, còn có cả vẻ mặt không thể ngờ của mẹ. Mà tất cả việc này xảy ra ngay sau khi Mạch Thu biết được bọn họ vẫn giữ liên lạc.
Cố Lãng nhớ rõ, hôm đó là buổi trưa, anh đang ngủ trong phòng, Mạch Thu mang quần áo phơi khô đến phòng anh. Thật ra lúc cô vừa bước vào phòng thì Cố Lãng đã tỉnh, không cần phải nói, nhất định là chuyện tốt của mẹ anh.
Cố Lãng định híp mắt giả bộ ngủ, từ trong khe mắt hẹp thấy Mạch Thu cầm quần áo để lên bàn, thấy cô cầm điện thoại của anh lên ấn ấn vài nhát. Anh thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô và nói một câu nói đầy mất mát – mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được ——"Thiên sứ? Hừ, xem ra tên mặt trắng họ Tống nói không sai, quả nhiên là có cái nick name khó chịu này."
Angel, là tên anh gọi Tiếu Nhã. Xem ra là Tống Dụ nói cho cô biết. Vì cố ý chọc giận cô? Chắc là vậy, khi mới bắt đầu Tống Dụ cực kỳ phản cảm với đối tượng bị tình nghi này.
Hai lần xảy ra chuyện đều là sau khi Mạch Thu biết không lâu. Coi như lần đầu tiên là chuyện ngoài ý muốn, vậy lần này thì sao, tại sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy? Hơn nữa mẹ rất hay nói tốt cho Mạch Thu và có ý tác hợp. . .
Nghĩ tới đây, Cố Lãng cảm thấy đầu đau như búa bổ. Chuyện này thật sự do cô nói cho mẹ rồi, tại sao lại là cô bé ấy? Tại sao . . . phải làm chuyện như vậy?
oooooo
Lại một đêm muộn phiền. Cố Lãng mang một túi đựng đầy bia ra ghế công viên ngồi ngắm trăng uống. Cố Lãng hồi tưởng lại từng việc đã xảy ra, nhếch môi cười lạnh: Mạch Thu . . . . nói có ý nghĩ kín đáo thực ra là coi thường cô ta, cô ta hả, rõ ràng là một người mưu mô!
Phía xa có ngày từ từ đi tới, lúc đi ngang qua bên cạnh Cố Lãng lầm bầm nhỏ một câu "Đúng là xui xẻo, tự nhiên lại gặp phải một con ma men" , giọng nói kia, hiển nhiên là thuộc về Mạch Thu.
Cố Lãng bỗng nhiên ngẩng đầu làm cho Mạch Thu hét thất thanh. Cố Lãng nhìn cô gái vừa có chút xấu hổ vừa không biết phải làm sao ở trước mặt mà trong lòng cực kỳ phức tạp: đây là cô gái nhỏ anh nhìn lớn lên từ nhỏ nhưng lại có một linh hồn đáng sợ đến dường nào?
Cố Lãng nhắm mắt lại rồi lại mở một lon bia, uống từ từ từng ngụm một. Anh trầm giọng hỏi: "Em thích anh."
Cố Lãng ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt kinh ngạc của Mạch Thu - cô hiển nhiên không ngờ anh sẽ nói loại chuyện này. Mạch Thu kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó rũ mí mắt xuống, rất thẳng thắn thừa nhận, "Đúng vậy, em thích anh. . . "
Cho nên cô mới có thể làm ra chuyện như vậy, cũng bởi vì cô thích? Cố Lãng cười lạnh trong lòng.
"Như vậy . . . chúng ta quen nhau đi." Cố Lãng mở miệng nói.
Nếu đã vậy thì liền thỏa mãn nguyện vọng của cô vậy. Trong nháy mắt, một loại suy nghĩ tà ác đột nhiên xuất hiện. Anh đột nhiên rất muốn biết: khi tất cả đều tan biến thì trên mặt của cô gái này sẽ xuất hiện vết rách như thế nào. . . .
Tác giả có lời muốn nói: tốn thời gian một ngày mới cho ra được những chữ này.
Bí văn rồi, mỗi ngày cập nhật chương gì gì đó đã trở trành mây gió.